Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 523: Khá tốt khá tốt (1)

Vốn con giao long nọ sau khi ăn một kích dẫn lôi của Ngọc Kinh, tình huống đã không tính là tốt, giờ phút này lại bị Càn Khôn Quyển đập, lân phiến trên người lập tức vỡ vụn, long huyết chảy vào hải dương, rên rỉ chìm vào đáy biển theo hải lưu.
Lần này đầu óc của giao long hỗn loạn, nhưng bản năng sinh tồn khiến cho nó không có ngất đi, một kích nọ cho nó cảm giác giống như có người đang muốn đồ long vậy.
"Ùm... bò..."
Tuy rằng tận lực kiềm chế, nhưng đau đớn mãnh liệt vẫn khiến cho giao long nhịn không được tru lên.
Toàn thân gân cốt giống như mệt mỏi rã rời, nhưng thân rồng vẫn tận lực gạt nước du động, rời xa bên cạnh bờ trốn tới biển sâu.
Tới cứu ta, nhanh tới cứu ta, tên hỗn đản ngươi đi chết ở đâu rồi!
Tuy rằng trong lòng tràn đầy hoảng sợ gào thét, nhưng giao long không dám thật sự hô ra, tổn thương không nhất định quá nặng, nhưng lúc này nó thật sự bị dọa sợ!
Thậm chí suy nghĩ trong đầu giao long đều một mực "Ông ông" chấn động, quả thực tựa như vòng màu vàng lẩn quẩn lại muốn đánh tới !
Bên kia, trái tim Thạch Sinh cũng đập nhanh hơn so với bất cứ lúc nào, nó cũng có thể cảm giác được trái tim của Hôi tiền bối nằm sấp trên đỉnh đầu mình đang bịch bịch đụng vào đầu của nó.
Một người một chồn đánh xong rồi bỏ chạy, căn bản không dám nhìn xem giao long cuối cùng thế nào.
Dù sao nghe một tiếng rên rỉ nọ, có lẽ tình huống không tốt lắm.
Tốc độ của Phong Hỏa Luân quả thật cũng không để cho Thạch Sinh và Hôi Miễn thất vọng, chỉ trong nháy mắt, bờ biển đã bị bỏ rơi xa xa sau lưng, lại sau một lát, ngay cả biển khơi cũng đã không nhìn thấy nữa.
Nhưng mà bọn họ vẫn không dừng lại, lại không dám trực tiếp về nhà, cũng không đi tới nơi có nhân khẩu dày đặc, mà tìm một phương hướng bay thẳng đến.
Gần nửa ngày sau tốc độ của Phong Hỏa Luân mới chậm lại.
"Hôi tiền bối, ta mệt quá, muốn hạ xuống nghỉ ngơi một chút."
"Hạ xuống đi, có lẽ không sao đâu!"
Thạch Sinh quay lại nhìn thoáng qua phía bờ biển đã sớm không thấy nữa, chân giẫm Phong Hỏa Luân hạ xuống tòa núi lớn bên dưới, hoàn toàn không rõ ràng đây là đâu.
Khi sắp đáp xuống trên một chỗ lưng núi, Thạch Sinh nhẹ nhàng nhảy từ trên Phong Hỏa Luân xuống, chân đạp trên đất bằng, đồng thời Phong Hỏa Luân cũng co rút lại bay đến trong ngực Thạch Sinh, trực tiếp ẩn tàng treo đến trên dây thắt bên trong cái yếm.
"Phù."
Thạch Sinh thở dài một hơi, có chút lo lắng nhìn lên đỉnh đầu.
"Hôi tiền bối, ta sẽ không đánh chết rồng chứ?"
Mặc dù con rồng hư hỏng nọ quả thật làm cho người ta tức giận, nhưng Thạch Sinh không phải là nhỏ không biết gì, đánh chết một con rồng ở Đông Hải nhất định là chuyện lớn.
"Ngươi mới học đạo cùng tiên sinh được mấy năm, với chút điểm đạo hạnh của ngươi cũng mơ tưởng đánh chết một con rồng? Có lẽ.. không chết được đâu."
Thật ra Hôi Miễn cũng có chút chột dạ, Càn Khôn Quyển chính là lịch kiếp từ trong Đấu Chuyển Càn Khôn Lô mà sinh, sau khi Thạch Sinh đúc thành tiên cơ pháp lực cũng tinh thuần đến đáng sợ.
"Cũng đúng, sư phụ dùng Ngọc Kinh cũng không đập chết nó, làm sao ta có thể làm được chứ!"
Thạch Sinh lập tức đã có tự tin đối với con rồng kia, nhưng mà vừa nghe như thế, trong lòng Hôi Miễn không khỏi càng lo lắng hơn.
"Tiên sinh ra tay là có chừng mực, vừa xong ngươi đã dùng bao nhiêu lực?"
"Ta, ta quýnh lên, lại sợ đồ khốn đó ăn thịt người, thế, thế là có bao nhiêu lực lượng sử dụng hết bấy nhiêu."
Hôi Miễn trầm mặc trong chốc lát, thấy tinh thần Thạch Sinh sa sút, thử đưa ra một cái đề nghị.
"Nếu không ngươi thử tính toán tình hình của con rồng đó xem?"
"Tính?"
"Tiên sinh giỏi nhất chính là thông linh, ngươi là đệ tử thân truyền của tiên sinh, cho dù không biết bấm đốt ngón tay, nhưng cầm Càn Khôn Quyển ngưng thần cảm thụ một chút, nói không chừng có thể phát giác được."
"Đúng rồi!"
Thạch Sinh cầm lấy Càn Khôn Quyển, ngồi xếp bằng trên lưng núi, ngưng thần yên tĩnh một lát, sau đó dùng cả hai tay cầm lấy Càn Khôn Quyển cảm thụ.
Trong thoáng chốc, Thạch Sinh dường như theo Càn Khôn Quyển cùng nhau đánh tới đầu rồng, thấy được lân giáp đầu rồng vỡ vụn, long huyết chảy ra.
Đồng thời cũng khiến cho Thạch Sinh thở ra một hơi là, trên khí cơ cảm ứng, con rồng nọ vẫn còn sống.
Trên thực tế, pháp lực của Thạch Sinh dù gì cũng có hạn, mà tình huống lúc trước cũng đúng là rất khẩn cấp, không có quá nhiều chuẩn bị thời gian, một kích của Càn Khôn Quyển khẳng định không dễ chịu, thế nhưng rồng cũng không yếu ớt đến trình độ trúng một kích như vậy sẽ chết.
Thật lâu về sau, Thạch Sinh mở mắt, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Phù, khá tốt không chết!"
"Vù."
Thân thể căng thẳng của Hôi Miễn cũng bình ổn lại, nằm ở trên đầu Thạch Sinh thở dài một hơi.
"Ta đã nói nhất định không có chuyện gì mà, đói bụng chưa, chúng ta đi vào trong núi tìm một chút đồ mới lạ ăn!"
"Ừ! Đã sớm đói bụng rồi!"
Hai người đứng lên đi tới trong núi, bây giờ còn cách tiết Xuân Phân mấy ngày, thời tiết đã không còn quá rét lạnh nữa, cỏ cây trong núi mọc mầm mới, thậm chí có thực vật đã sớm nở hoa.
Tuy rằng kiếp này Thạch Sinh sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ tới bây giờ đều không phải là hài tử được nuông chiều từ bé.
Đi theo Dịch Thư Nguyên ra ngoài hành tẩu, nhất là ở trong tai kiếp một năm, tư cách liên tục bị phụ mẫu giáo dục phải tôn sư trọng đạo, rất nhiều sự tình sinh hoạt đều là Thạch Sinh chủ động làm.
Lúc chơi đùa cũng vô cùng phóng thích thiên tính.
Hơn nữa lại có thêm Hôi Miễn, một người một chồn trong núi càng không lo không tìm được đồ ăn, đầu xuân không có trái cây gì, vậy đào một chút rễ cây qua đông.
Hôi Miễn kiến thức rộng rãi, trong mắt nó các loại tiểu động vật chính là món ăn dân dã.
Một bên dạo chơi một bên tìm kiếm, lại còn thổ nạp linh khí khôi phục pháp lực, giờ phút này Thạch Sinh cảm thấy ý cảnh bên trong đạo hóa tiên lô như lửa cháy mạnh hừng hực, pháp lực luyện hóa ra lại có cảm giác ấm áp tương tự Phong Hỏa Luân.
Đi theo sư phụ cùng nhau hành tẩu trải qua rất nhiều sự tình, lại cùng nhau lịch kiếp và học đạo trong kiếp, nhận được Phong Hỏa Luân và Càn Khôn Quyển, lại trải qua một lần thi pháp bôn ba, cùng với dưới tình thế cấp bách ra tay đánh rồng.
Trong lúc bất tri bất giác, một loạt sự tình thật ra cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với đạo của Thạch Sinh.
Chỉ là Thạch Sinh còn không rõ ràng năng lực của mình thật ra đã chậm rãi vượt ra khỏi nhận thức của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận