Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 531: Nhất định kéo sẽ sư phụ tới (1)

Ở đây người hiểu hán tử nhất, chính là lão đầu cầm trượng dây leo trong tay.
Tuy rằng ẩn tàng ở dưới mặt đất không thể thấy quá trình đấu pháp, nhưng nhìn mức độ thê thảm của cả ngọn núi cũng biết, tình hình chiến đấu giữa rồng và yêu nhất định là rất kịch liệt.
Nhưng lão đầu biết rõ, an ủi đơn thuần không có bất cứ tác dụng gì, lấy tính tình của hán tử sẽ cảm thấy mình lấy cớ cho thất bại, có thể hoàn toàn phản tác dụng.
Cho nên lão đầu theo bản năng nhìn về phía Thạch Sinh bên cạnh.
"Tiểu oa nhi, Quân hầu cũng coi như liều mình cứu ngươi rồi, ngươi tên gì, đến cùng là đệ tử của nhà tiên môn nào?"
Đây chính là vấn đề hán tử và lão đầu hỏi lúc trước, chỉ là sau đó bỗng truyền đến tiếng rồng ngâm, làm rối loạn hết thảy tiết tấu mà thôi.
Bây giờ lão đầu hỏi như vậy, coi như là hán tử cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Sinh, vấn đề này vẫn làm cho người ta vô cùng chờ đợi.
Đến bước này rồi, đừng nói là Thạch Sinh, ngay cả Hôi Miễn cũng thấy không cần phải giấu giếm yêu quái trước mắt, bọn họ cũng nhìn ra đối phương rất muốn biết.
Thạch Sinh cung kính khom người làm một cái đại lễ với hán tử.
"Đa tạ Quân hầu trượng nghĩa cứu giúp, ta họ Mặc tên Thạch Sinh, Mặc trong nước mực, Thạch Sinh trong sinh ra từ viên đá, gia sư Dịch Thư Nguyên, nhập lại cũng không có tiên môn gì, nhưng sư phụ ta rất lợi hại!"
"Còn có ta, ta là Hôi Miễn!"
Hán tử hình như tỉnh táo thêm vài phần, tuy rằng tinh thần sa sút, nhưng vẫn thì thào lập lại tên.
"Mặc Thạch Sinh, Hôi Miễn, Dịch Thư Nguyên."
Nhưng mà lão đầu bên cạnh vừa nghe đến một cái tên trong đó bỗng cảm thấy hình như có chút quen tai, sau khi suy xét cẩn thận trái tim lập tức đột nhiên nhảy dựng.
"Sư phụ ngươi chính là Dịch Đạo Tử?"
Thạch Sinh và Hôi Miễn nghe xong nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy!"
Thấy Thạch Sinh và Hôi Miễn gật đầu xác nhận, lão đầu không khỏi lại quan sát một người một yêu trước mắt.
"Thì ra là môn hạ của Dịch Đạo Tử, lão hủ thất kính, thất kính!"
Vẻ sa sút trên mặt hán tử cũng tản bớt vài phần, cuối cùng không còn quá chán chường, lộ ra thần sắc tò mò.
"Lão đằng, ngươi biết rõ vị tiên nhân này?"
"Quân hầu có chỗ không biết."
Lão đầu nhìn hán tử, thấy y khôi phục một chút, vươn tay ra đỡ.
"Mấy năm trước ta đi quá chỗ Trữ phủ quân chờ đợi phân công, từng nghe có người nhắc tới một chuyện, sư phụ của Mặc tiểu tiên trường là người có lai lịch lớn, Quân hầu đứng lên đã, sau đó lại nghe ta kể."
Hán tử không có kháng cự, bắt được tay lão đầu, nhưng đứng dậy không phải dựa vào người khác, mà là tự mình dùng sức đứng lên, chỉ là sau khi đứng dậy, hán tử rõ ràng nhướng mày, khẽ lóe lên một tia thần sắc thống khổ rồi biến mất.
Lão đầu hơi thở ra một hơi, đi về phía thân núi lõm khác, thân núi bên đó còn có đỉnh, có thể ngăn được nước mưa rơi xuống.
Lần nữa ngồi dựa vào thân núi, trạng thái của hán tử đã tốt hơn rất nhiều, Thạch Sinh đứng trước người y cách không chỉ một chút, làm cho nước mưa dính trên người nhao nhao tản đi.
Lần này lão đầu cũng không hề biến ra bàn hay băng ghế dây leo nữa, chỉ ném ra mấy cái bố đoàn để cho mọi người có thể ngồi dưới núi che mưa.
"Tiểu tiên trưởng, nếu ta nói có chỗ nào không đúng, ngươi hãy giúp ta bổ sung, để xem sư phụ ngươi có phải chính là Dịch Đạo Tử mà ta biết không?"
"Thổ địa công công ngài cứ nói."
Lão đầu gật đầu, đứa nhỏ này ngược lại là nhẫn nại, không muốn đoạt lấy việc kể về sư phụ.
"Việc này phải nói về Đại Vận Hà trong cảnh nội Đại Dong."
Với tư cách là người đích thân trải qua, Hôi Miễn nghe chuyện phát sinh lúc trước hiển nhiên có xu thế bị đồn đại khoa trương hóa.
Dẫu sao nguyên nhân cuối cùng khiến Thiên Đình chém Thủy thần của chính mình, nếu không phải người đã trải qua, dù là Thủy thần khẳng định có sai, nhưng nghĩ như thế nào cũng chỉ có thể suy đoán tới trên người Dịch Đạo Tử.
Nhưng mà Hôi Miễn cảm thấy tiên sinh vốn là siêu phàm xuất chúng, một chút khoa trương nho nhỏ cũng không tính là bẻ cong sự thật.
Mà lão đầu cũng coi như đã hiểu lầm Thạch Sinh rồi, Thạch Sinh chỉ biết là Thủy Thần Khai Dương chết có liên quan cùng sư phụ, ban đầu ở thôn Ngư Tang cũng nghe Hôi Miễn đề cập rằng phần lớn nội dung trong hà bá rơi đều là chuyện thật.
Nhưng kỳ thật Thạch Sinh thậm chí còn chưa nghe qua trọn bộ hà bá rơi , càng không có chân chính nghe qua nguyên vẹn chuyện thật sự đã xảy ra, nhất là lời đồn bên ngoài.
Thế cho nên Thạch Sinh và hán tử đều giống nhau, càng nghe càng tập trung tinh thần, nghe tới "chỗ đặc sắc", Thạch Sinh và hán tử cũng thoáng thất thần hé miệng.
Đợi sau khi nghe xong, lúc hán tử nhìn về phía Thạch Sinh ánh mắt cũng thay đổi.
"Lão nói là sự thật?"
Thạch Sinh giương mắt nhìn lên đỉnh đầu, Hôi Miễn nằm ở trên đầu lười biếng nói.
"Thủy Thần Khai Dương cũng đã đổi người rồi, còn có thể giả? Đồn đại hơi có sai lầm nhưng cũng không kém nhiều, ví dụ như con cá chép tinh và tiên sinh không có tình cảm gì cả, chính là gặp được thuận tay giúp đỡ mà thôi!"
Thuận tay giúp đỡ sau đó bức tử cả Thủy thần sông lớn luôn hả?
Hán tử không khỏi xuất hiện một tia cảm giác kính sợ đối với Dịch Đạo Tử chưa từng gặp mặt, đây cũng là một vị hung nhân trong tiên đạo!
"Sư phụ ngươi lợi hại như vậy, thế mà long tộc lại không quan tâm muốn đoạt bảo bối của ngươi?"
"Hả? Đoạt bảo bối?"
Thạch Sinh và Hôi Miễn đều có chút kinh ngạc, hán tử thấy như vậy cũng hơi sững sờ, chẳng lẽ mình nghĩ lầm? Thoáng cái cũng cảm thấy hiếu kỳ.
"Không phải muốn cướp bảo bối của ngươi, vậy rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì, khiến cho long tộc không thèm để ý đến uy danh của sư phụ ngươi tới tận đây để tìm kiếm?"
Thạch Sinh gãi gãi đầu, Hôi Miễn cũng cảm thấy có chút lúng túng.
"Bọn họ cũng không rõ ràng ta là đệ tử của sư phụ, hơn nữa đây là ta gây họa, sao có thể báo danh hào của sư phụ, tìm phiền phức cho ngài ấy được!"
Lão đầu cũng hỏi Thạch Sinh một câu.
"Ngươi gây họa gì?"
Thạch Sinh cắn cắn bờ môi, ấp úng nói.
"Nhưng... cũng không thể hoàn toàn trách chúng ta, con rồng bại hoại nọ muốn tạo thủy triều ăn thịt người ở bờ biển, ta trên trời thấy được, dưới tình thế cấp bách đã lấy Càn Khôn Quyển đánh nó, xém chút nữa đánh chết nó, thế là nhanh chóng chạy trốn, vốn tưởng rằng đến đây đã không sao, không ngờ long tộc còn đuổi tới."
Thạch Sinh nói xong còn lấy xuống vòng đeo cổ màu vàng khoa tay múa chân một chút, dùng tay khác giả là rồng, cầm vòng đeo cổ đụng phải mu bàn tay, khoa tay múa chân miêu tả bộ dạng rồng bị đập bay.
"Ực! ".
Hán tử không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, y vừa mới đánh một trận cùng một con rồng, xém chút nữa chết ở trên tay rồng, tiểu oa nhi trước mặt lại thuận miệng nói xém chút nữa đánh chết một con rồng?
Đổi lại tính khí của hán tử trước kia, khẳng định cười to nói ngươi khoác lác, nhưng lúc này lại rất nghiêm túc nghe Thạch Sinh kể, lại nhìn ánh mắt ngây thơ của Thạch Sinh, không khỏi có một loại cảm giác tin tưởng.
"Ngươi lợi hại hơn so với ta."
Hán tử lộ ra có chút cụt hứng, Hôi Miễn lại đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận