Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 534: Tiên đan chân chính (2)

Nhìn bộ dáng thần thần bí bí của Thạch Sinh, hán tử và lão đằng đầu cũng bị khơi lên một chút mong chờ, móng tay khẽ đưa vào khe hở của hộp ngọc, một đạo ánh sáng lóe lên, nắp hộp nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một viên thuốc màu vàng nhạt, nhìn không có gì kỳ lạ.
Tuy nhiên, sau khi nắp hộp mở ra, chiếc hộp bạch ngọc ban đầu trực tiếp hóa thành tro tàn, cuốn theo luồng gió nhẹ rơi lả tả trên tay hán tử, một viên thuốc rơi xuống lòng bàn tay của y.
Lúc này hán tử mới nhận ra, dường như xung quanh viên thuốc được bao bọc một tầng tức khí dày đặc.
"Đây là cái gì? Tiên dược?"
Sắc mặt của hán tử cùng lão đằng đầu không phù hợp cùng với chờ mong của Thạch Sinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút chán nản, ngay khi vừa muốn nói chuyện, Hôi Miễn trên vai nó đã lên tiếng trước.
"Đây là Dưỡng Nguyên Đan, nhìn bộ dạng của các ngươi là hiểu các ngươi không biết sự thần diệu của nó rồi, đây là tiên đan chân chính, là thứ ở trong tiên đạo cũng vô cùng hiếm thấy, đừng nói là phàm nhân cho dù là người tu hành cũng khó nhìn thấy!"
"Trời ơi Hôi tiền bối, người nói phải là ta mới đúng chứ!"
"Hừ, ai bảo ngươi chậm mồm chậm miệng!"
Thạch Sinh tức giận, trừng mắt liếc Hôi Miễn, tiếp đó nhìn hán tử nói.
"Đại thúc ăn nhanh đi, đã có nó, cho dù thương thế của ngài không thể lập tức tốt lên nhưng nhất định sẽ giúp căn cơ không bị ảnh hưởng!"
"Đây là tiên đan?"
Hán tử cẩn thận lấy viên đan dược từ trong hộp, nhìn qua nhìn lại không thấy gì lạ, để lên mủi người cũng không nghe ra mùi gì.
Là do tầng khí tức bọc bên ngoài sao?
Nghĩ vậy, Hán tử dùng móng tay cái cào xước lớp vẻ bên ngoài của viên đan, tầng khí kia ngay lập tức tản đi mất.
Sau một khắc, một vệt ánh sáng nhàn nhạt hiện ra, còn có thêm một cỗ mùi thơm kỳ dị từ viên đan tỏa ra. Mùi hương chỉ cần ngửi một lần đã khiến tinh thần và thân thể sảng khoái đến cực điểm.
Ngay cả Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng thoáng chút say mê.
Thơm quá!
Trong lúc hán tử và lão đằng đầu vẫn còn đắm chìm trong hương thơm kỳ dị, đan dược trong tay hán tử hơi động đậy, ngay khắc sau nó đã hóa thành một đạo ánh sáng bay lên trời cao.
"Không xong, tiên đan muốn chạy, mau đuổi theo."
Hôi Miễn là kẻ đầu tiên tỉnh táo lại, hung hăng vỗ mạnh một cái lên đầu Thạch Sinh, người sau "Aa" một tiếng. Lập tức gọi Phong Hỏa Luân ra, đạp trên hai đạo hỏa tuyến xông về bầu trời.
Hán tử cũng nhanh chóng phản ứng, cưỡi gió đuổi theo.
Tốc độ bay của tiên đan cực nhanh lại cực kỳ linh hoạt, nó bay lên không trung rồi lập tức ẩn náu về phương xa, chớp động rất nhanh trong Thiên Đấu Sơn.
May là Thạch Sinh khống chế Phong Hỏa Luân vô cùng linh động, tốc độ cũng rất nhanh.
Nếu không dựa vào bản thân hán tử, không biết tới khi nào mới bắt được viên đan, thậm chí có khả năng thật sự để nó chạy mất.
Chưa đầy nửa khắc sau dưới chân một đỉnh núi cao vót Thạch Sinh cũng bắt được viên tiên đan, hai tay kiềm chặt không cho nó động, nhưng hai tay hắn vẫn không ngừng run lên bần bật, mất hơn một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Hán tử rớt lại phía sau mãi mới đuổi theo kịp, lão đằng đầu lại càng sau một hơi thở mới tới, trên tay còn cầm theo cái ống lá trúc chứa đầy linh lộ chui ra từ mặt đất.
"Phù phù làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng để nó chạy mất rồi, nếu thật sự để nó chạy mất, sư phụ mà biết chắc chắn sẽ tức giận!"
Thạch Sinh thở nhẹ, hai bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nằm lấy không dám tùy tiện buông tay, dù viên tiên đan trông như đã "ngoan ngoãn."
Hôi Miễn bên người cũng thở phào một hơi, tức giận trừng mắt nhìn tên hán tử vừa hạ xuống đất.
"Có tiên đan thì ăn luôn đi không phải xong rồi sao? Ngươi cũng không phải trẻ con chơi cái gì mà chơi? Ngươi biết luyện được một viên tiên đan khó bao nhiêu không? Bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, vạn nhất nó chạy mất, ngươi cảm thấy tiên sinh sẽ tiếp tục cho ngươi một viên nữa sao?"
Tính khí của hán tử vốn rất nóng nảy nhưng luôn phân rõ phải trái, hiện giờ càng thấy chột dạ, bị mắng nhưng không dám nổi nóng.
"Ta, ta. ai dà, là ta liều lĩnh, là ta lỗ mãng."
Hán tử tỏ ra vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng vô cùng kinh hãi khi thấy tiên đan vậy mà như là vật sống còn biết bỏ chạy??
Lão đằng đầu đứng kế bên cũng lộ ra biểu cảm mở mang tầm mắt.
"Hôm nay tận mắt thấy tiên đan, xem như tuổi già này sống không uổng phí rồi!"
Hôi Miễn thấy thái độ hối lỗi của hán tử không tệ, học theo giọng điệu của Dịch Thư Nguyên, cố ra vẻ nói.
"Tiên sinh từng nói qua, đan chính là vật gần đạo, mỗi một cỗ đan khí chính là hội tụ đạo uẩn, đạo uẩn không dễ dàng giành được, đạo duyên tự động biết chạy, cho nên tiên đan thật sự biết chạy!”
Thạch Sinh cầm tiên đan chạy đến trước mặt hán tử, người sau thấy vậy vội vàng khom lưng.
"Nhanh há mồm!"
Hán tử không dám lề mề vội vàng há miệng, hai bàn tay nhỏ bé của Thạc Sinh đút gần miệng y, tiếp đó đột nhiên vung tay ném viên đan về phía trước.
Khoảnh khắc này hương thơm kỳ dị tiên đan lần nữa xuất hiện, đan dược bay vào trong miệng hán tử, người sau lập tức ngậm miệng lại.
"Ực! ".
Viên đan dược trượt theo thực quản chui trong dạ dày hán tử.
Kỳ lạ thay, tiên dược từng chạy trốn khắp nơi, sau khi bị nuốt trọn dường như tan biến, từng cỗ đan khí tản ra nhập vào tứ chi và xương cốt của hán tử, dịu nhẹ lại ấm áp.
Khác với lần năm người trong nhà ở huyện Nguyên Giang cùng chia sẻ một viên đan dược, đan dược lúc đó sẽ tồn tại trong người chậm rãi phát tán. Giờ phút này tiên đan trong cơ thể hán tử lập tức bộc phát dược lực, chạy thẳng vào tất cả huyệt đạo trong cơ thể y.
Hán tử chỉ cảm thấy cả người ấm áp, thân thể vô cùng thoải mái, tinh thần cũng trở nên mơ hồ, không khỏi kiếm một góc cây dưới đỉnh núi ngồi xuống, dựa vào thân cây chậm rãi nhắm mắt.
Nguyên khí và căn cơ vốn đang tổn thương nạng nề đang từ từ phục hồi, cộng thêm đan khí biến thành vô hạn nguyên khí du tẩu ở trong người.
Trong thoáng chốc, hán tử mơ thấy chính mình thuở mới sinh ra, thậm chí là lúc bản thân còn chưa chào đời.
Đây là một đoạn ký ức đã bị quên lãng từ lâu, ở trong bào thai nghe tiếng tim đập của chính mình cùng với mẫu thân, ngâm mình trong dòng nước ấm, vô lo vô nghĩ tràn ngập bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận