Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 535: Chưa hẳn hợp lý (1)

Mãi đến khi viên tiên đan đã nằm trọng trong bụng hán tử, ba người Thạch Sinh cùng Hôi Miễn và lão đằng đầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy thứ thần kỳ như tiên đan thật đúng là không đồ có thể tùy tiện ăn mà.
"Cho ngươi, tiểu tiên trưởng, uống cho nhuận cổ họng!"
Lão đằng đầu đưa ống lá trúc vẫn luôn cầm trong tay cho Thạch Sinh, người sau tiếp lấy ngẩng đầu "ực ực ực" một hơi uống hết, vừa rồi, Thạch Sinh thật sự bị dọa toát mồ hôi lạnh, lúc nện rồng cũng chưa chắc đã khẩn trương như thế.
"À mà tiểu tiên trưởng, sau khi ăn tiên đan xong mất bao lâu mới tỉnh lại?"
Lão đầu lại lấy ra thức ăn vừa xong đưa cho Thạch Sinh.
"Cái này ta cũng không biết, ta với Hôi tiền bối cũng chưa từng ăn!"
Thạch Sinh vừa trả lời vừa phủi sạch một gốc rễ cây rồi nhai.
Lão đằng đầu hiểu rõ gật đầu, ngay cả đệ tử cũng chưa được cho, lần này Tiêu Dũng thật sự trong nhân họa đắc phúc, đạt được đại cơ duyên!
Hôi Miễn suy nghĩ một lúc, tự đưa ra lời giải thích của riêng mình.
"Trong tình huống này, dĩ nhiên tỉnh càng muộn càng tốt, tiên đan cũng không phải chỉ dùng để cho y chữa thương, ta thấy trong đám yêu quái thì y cũng được tính là có thiên phú, không đến mức tỉnh quá sớm đâu."
"Nói cũng đúng!"
Hôi Miễn nhìn bộ dáng của lão đầu, nhảy lên vai của lão sau đó cổ quái cười hỏi.
"Ai nha lão đầu, hình như ngươi rất quan tâm tên Quân hầu họ Tiêu này nhỉ?"
Lão đầu cười cười, cũng không phủ nhận cái gì, tuy rằng mỗi lần mở miệng lão đều cung kính gọi "Quân hầu", nhưng vẫn luôn dùng thái độ trưởng bối đối đãi hậu bối với Tiêu Dũng, đây chính là "đứa trẻ đầy triển vọng" do Thiên Đấu Sơn sinh ra, cho nên sự ân cần của lão xuất phát từ nội tâm.
Có hán tử ở đây, Thiên Đấu Sơn trong ngoài trăm dặm đều yên ổn.
Thấy lão đầu cười mà không nói, Hôi Miễn cũng không nhiều lời nữa, nhảy đến bên cạnh Thạch Sinh cùng nhau ăn sáng, hai người bọn họ, một là đang thời kì phát triển và một là kẻ ham ăn, cho nên rất nhanh tất cả thức ăn có mặt đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Thạch Sinh dùng cánh tay lau miệng, nhìn qua hán từ không biết lúc nào mới tỉnh lại, lại nhìn tiếp qua lão đằng đầu.
"Thổ địa công công, ta phải đi trước, sư phụ bảo ta đi tìm người hỏi thăm chút việc, sư phụ bận xong việc của hắn sẽ đến Thiên Đấu Sơn một chuyến!"
"Hả…Tiểu tiên trưởng không đợi ở đây ư?"
"Thổ địa công công đừng cứ gọi ta là tiểu tiên trưởng nữa, ngài cứ gọi ta Thạch Sinh là được rồi, ta không đợi đâu, ta có dự cảm Quân hầu phải tầm 3 đến 5 tháng nữa mới tỉnh lại, quá lâu, ta phải đi làm xong việc sư phụ dặn dò đã!"
Hôi Miễn cũng chen miệng nói.
"Đúng vậy, Thạch Sinh còn phải về nhà, bởi vì gặp phải giao long làm chuyện xấu nên mới chậm trễ."
"Vậy… Dịch Đạo Tử tiên trưởng trông như thế nào? Vạn nhất đắc tội cũng không tốt."
Thạch Sinh cười, phất tay áo.
"Không sao, không sao, sư phụ của ta rất thân thiện, với tính tình của Quân hầu đại thúc và ngài chắc chắn không có việc gì, tướng mạo của sư phụ thật cao, tóc dài, thích cầm quạt xếp, a…"
Thạch Sinh nói chưa hết bỗng nhớ đến sư phụ am hiểu biến hóa, rất khó để diễn tả cho đúng.
"Tóm lại sẽ không có chuyện gì đâu, vậy ta đi trước nhá! Thổ địa công công, hẹn sau này gặp lại!"
Thạch Sinh trịnh trọng hành lễ, thổ địa công không dám chậm trễ, cũng chắp tay đáp lễ lại.
"Thiên Đấu Sơn luôn hoan nghênh hai vị, lần này không thể tiếp đãi chu đáo, lần sau chắc chắn sẽ khác."
Hôi Miễn lập tức nhảy lên đỉnh đầu Thạch Sinh, dùng móng vuốt hành lễ.
"Lão đầu, ngươi trước tiên là phải tu luyện cho tốt chức vị thổ địa mới phải, Thiên Đấu Sơn này là địa phương tốt không thể vụt mất cơ hội nha!"
"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở!"
Thạch Sinh thu hồi lễ, gọi ra Phong Hỏa Luân nhảy người giẫm lên tầng gió lửa khí bên ngoài Phong Hỏa Luân, phất tay một cái đã bay lên không trung.
"Ta đi đây."
Phong Hỏa Luân trên trời bay quanh quẩn một vòng, sau đó hóa thành hai đạo hỏa tuyến, chở Thạch Sinh bay thẳng đến phía Tây Bắc.
Lão đằng đầu nhìn bầu trời, qua lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, thật không hổ là người tu tiên.
Nhưng mà Dịch Đạo Tử tiên trưởng thật sự rất thân thiện sao.
Lão đầu lần nữa nghĩ về chuyện của Thủy Thần Khai Dương tiền nhiệm.
….
Thiên Đấu Sơn nằm rất xa ngoài bìa phía Nam lãnh thổ Đại Dong, lần này Thạch Sinh không ham chơi nữa, cùng với Hôi Miễn di chuyển rất nhanh, tuy rằng phi hành vẫn rất thích, nhưng đã không còn cảm thấy kích thích như lúc trước.
Tầm nửa ngày sau, Thạch Sinh và Hôi Miễn đã bay đến Hồ Trường Phong, dù là nhìn từ trên xuống thì Hồ Trường Phong vẫn là một hồ nước rất rộng.
Một người và một chồn xoay vòng vòng trên không một hồi, sau đó cả hai hóa thành cơn gió mát, tránh né tầm mắt của người thường bay thẳng đến mặt nước.
"Ào ào."
Bay nhanh từ trên bầu trời lao vào mặt nước, nhưng Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng không khiến mặt nước bắn lên quá nhiều bọt nước, chỉ có một ít bọt nước lăn tăn nổi lên kèm theo một trận gợn sóng nhẹ.
Ở trong nước, Thạch Sinh vẫn giẫm lên Phong Hỏa Luân như cũ, hơn nữa mặc dù ở trong nước nhưng hỏa diễm cũng không hề tắt, nó và Hôi Miễn đều am hiểu ngự thủy, khống chế dòng nước lướt thẳng đến long cung trong trí nhớ của mình.
Lần gần nhất họ đến Hồ Trường Phong là nửa năm trước, đối với giới người tu tiên mà nói, đoạn thời gian này không tính là dài, nhưng đối với Hồ Trường Phong đang trong đà xây dưng phát triển mà nói, lại được xem là chuyển biến từng ngày.
Khi Thạch Sinh lần nữa đến đây, tình hình của Thủy Tộc Hồ Trường Phong đã ổn định.
Nó và Hôi Miễn mới vừa tới gần thuỷ vực cấm chế bên ngoài long cung, lập tức có một tên dạ xoa chạy đến ngăn lại.
"Đứng lại, nơi đây chính là long cung Hồ Trường Phong, người không có phận sự miễn vào, người là ai lại dám ngự thủy trong Hồ Trường Phong?"
Tên dạ xoa này chắc chắn là lính mới, nếu không, không thể nào không biết Thạch Sinh.
Gã cảnh giác nhìn đứa trẻ trước mặt, càng cẩn thận quan sát thứ người nọ đang cưỡi lên dưới chân.
Đó là một cặp bánh xe kỳ dị cách lòng bàn chân khoảng 10 tấc, chuyển động chậm rãi. Còn… có thể cháy trong nước, hiển nhiên vô cùng bất phàm.
Oa, đây là dạ xoa dưới nước sao?
Lần đầu tiên Thạch Sinh nhìn thấy dạ xoa, không khỏi thấy hiếu kỳ bắt đầu đánh giá, trong lúc nó và Hôi Miễn còn chưa lên tiếng, bên cạnh lại tới thêm một con cá chuối to.
"Dạ Xoa đại ca, đây là người một nhà! Người một nhà!"
Cá chuối bơi đến cạnh Dạ Xoa, Thạch Sinh nhận ra nó, trước kia lúc ở hồ nó từng cưỡi qua con cá chuối này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận