Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 540: Thiên Long vẫy đuôi (2)

Hán tử giật mình, nhanh chóng đứng lên, lão đầu cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng khom người thở dài hành lễ với Dịch Thư Nguyên.
"Tại hạ Thiên Đấu Sơn Tiêu Dũng, bái kiến Dịch tiên trưởng!"
"Lão phu Đằng Phủ, bái kiến Dịch tiên trưởng!"
Cái này gọi là thời thế đổi dời.
Nếu không có chuyện trước đây, khẳng định người có tính tình nóng nảy như Tiêu Dũng, việc đầu tiên y làm khi gặp được Dịch Thư Nguyên chính là khoa tay múa chân đòi giao chiến.
Nhưng bây giờ y biết rõ người trước mặt là đại thần tiên hàng thật giá thật, thái độ cung kính so với lão đầu chỉ hơn chứ không kém.
"Chúng ta xem như là người quen cả, trà này không tệ!"
Dịch Thư Nguyên nói xong uống một hớp nước trà trong chén, lão đầu "Ài" một tiếng, thậm chí không kịp ngăn cản.
"Làm sao?"
"Ách, tiên trưởng, trà này…"
"Là chén trà từng bị một con họa mi uống qua đúng không?"
Dịch Thư Nguyên cười, một hơi uống cạn chén trà, lại có cảm giác thứ hắn uống là rượu chứ chẳng phải trà.
Lão đầu mặt lộ vẻ lúng túng, nhìn xung quanh, theo bản năng, hỏi.
"Tiên trưởng mới đến thôi à?"
"Đến được một lúc rồi!"
Dịch Thư Nguyên nói, buông chén trà nhỏ đi về phía tốc cây, nhìn hán tử đang căng thẳng, vóc người của đối phương quả thật có thể so sánh cùng Tào Ngọc Cao.
Dịch Thư Nguyên đang quan sát Tiêu Dũng, làm y có chút lo lắng bất an, lão đầu cũng không dám nói gì, thật lâu sau Tiêu Dũng mới nói một câu.
"Tiên trưởng, Thạch Sinh vẫn tốt chứ?"
"Nó rất tốt, còn thương thế của ngươi sao rồi?"
Lúc này, Tiêu Dũng mới chủ ý đến thân thể của bản thân, tuy thương thế chưa hết hẳn vẫn còn đau đớn như cũ, nhưng lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều, linh trí thông suốt không còn thấy chán chường như trước.
"Đã bớt rồi, tuy còn chưa khỏe nhưng vẫn đủ sức vật lộn với rồng!"
"Ồ? Thật?"
Dịch Thư Nguyên hỏi như vậy, hán tử bỗng có chút lúng túng.
"Đúng vậy…nhưng mà có thể đánh không lại."
Lão đằng đầu ở một bên lo lắng, ngươi hãy nhắc đến chuyện tiên nhân chỉ dẫn đi chứ, nhưng khi Dịch Thư Nguyên nhìn qua, lão đầu lập tức lộ lại vẻ mặt nghiêm chỉnh thường ngày.
Dịch Thư Nguyên đứng trên đỉnh núi, nhìn tới những phương hướng khác, hít sâu một hơi sau đó lại chậm thở ra, nhịp thở giống như đã hòa vào linh khí của Thiên Đấu Sơn.
"Thật là một địa phương tốt nha!"
Lão đầu phía sau gần sát vào hán tử thấp giọng truyền âm.
"Nhớ nhắc, đừng quên nhắc đấy."
Hán tử liếc mắt nhìn qua lão đầu rồi khẽ lắc đầu, đã được một viên tiên đan rồi giờ xin thêm nữa, với tính cách của y không khỏi có chút xấu hổ với sự tham lam đó.
Mà lúc này, Dịch Thư Nguyên quay đầu nhìn hán tử.
"Quân hầu."
"Ài, tiên trưởng, ta giảm thọ mất, ngài gọi ta Tiêu Dũng là được rồi, Quân hầu cái tên này là người trong núi gọi chơi thôi."
"Không sao, gọi rất thuận miệng."
Trong tay áo Dịch Thư Nguyên tay trượt ra cây quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, nhìn hán tử nói.
"Chỗ ngọn núi đứt đoạn đằng kia là nơi ngươi trúng một kích chí mạng đứng không?"
Hán tử nhìn ngọn núi bên đó, lòng còn sợ hãi nói.
"Giao long xoay người, vẫy đuôi một kích, thật sự đáng sợ, khó trách long tộc ngang ngược càn rỡ, quả thật có vốn liếng!"
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu.
"Thật ra, Dịch Mỗ rất ngưỡng mộ ngươi, thô bạo hung ác bá đạo nhưng lý trí thông suốt, chỉ là."
Hán tử vốn cho rằng sẽ nghe thấy lời dạy dỗ gì đó nhưng không.
"Chỉ là thương thế trên người ngươi cũng muốn khỏi rồi, nhưng căn cơ bên trong lại có chút không ổn, về sau nếu gặp lại giao long sẽ yếu hơn vài phần, khí thế bị áp chế đối với ngươi mà nói tuyệt không phải chuyện tốt."
Hán tử nghe xong cảm thấy chấn động, cho dù người trước mặt là Dịch Thư Nguyên cũng nhịn không được, lập tức phản bác!
"Ta không hề sợ chúng!"
"Thật sao? Thế này đi, Dịch mỗ cũng có chút thủ đoạn, muốn thử sự tự tin của Quân hầu một chút, như thế nào?"
Hán tử nhướng mày.
"Lão trượng, ngươi lùi về sau một chút."
Dịch Thư Nguyên nói, lão đầu vội vàng lui xa.
Mà Tiêu Dũng căng thẳng nhưng chẳng lòi ra, xem ra Dịch tiên trưởng muốn thử xem đạo pháp của ta như thế nào đây mà!
"Tiên trưởng muốn thử thế nào?"
Dịch Thư Nguyên bình tĩnh nhìn Tiêu Dũng, giác quan mách hắn biết yêu thú trước mặt đang căng thẳng, bất an, và kiêu ngạo cùng tự phụ.
Dưới ánh mắt này của Dịch Thư Nguyên, Tiêu Dũng chỉ cảm thấy chính mình giống như bị nhìn thấu, khí thế cũng thấp xuống mấy phần.
Cảm giác khi đối mặt với tiên nhân cùng đối mặt với long tộc hoàn toàn bất đồng, rõ ràng người phía trước vô cùng bình tĩnh, cũng không lộ ra tiên uy gì đó, nhưng y lại cảm thấy run sợ!
Đương nhiên, trong đó cũng liên quan đến việc Tiêu Dũng xem Dịch Thư Nguyên là tôn giả, đương nhiên sẽ vô cùng kính sợ.
"Ta sẽ bắt chước một kích của giao long ngày hôm đó, xem xem Quân Hầu đối phó như thế nào, Quân Hầu có thể công có thể thủ nhưng không thể chạy!"
"Hả?"
Hán tử sửng sốt.
"Bây giờ bắt đầu ngay đây!"
Dịch Thư Nguyên dứt lời lập tức thu nụ cười, xoay người tại chỗ nhảy lên, thân thể cách mặt đất ba thước, xoay tròn trên không.
"Rồng bay trời cao, mây gió theo sau, lùi xa làm đà, Thiên Long vẫy đuôi."
Giọng của Dịch Thư Nguyên rất nhẹ cũng rất bình tĩnh, nhưng âm này thanh lại dường như có một loại sức mạnh kỳ dị, hán tử nghe tới chỉ thấy đinh tai nhức óc, giống như thứ nghe vào là tiếng sấm "Ầm ầm" .
Hơn nữa, Dịch Thư Nguyên chuyển động thân thể kèm theo một cỗ khí thế kinh khủng, dường như một giao long đang bay lượn.
"Kẹt kẹt kẹt kẹt."
Gân cốt trên người hán tử trồi lên, hai chân ghim chặt vào mặt đất, tự nhủ ta không sợ!
Y muốn tung quyền về phía trước, chợt nghe thấy một tiếng long ngâm thủng trời.
"Ngang! ".
Thân thể xoay vòng, Dịch Thư Nguyên vung vẩy quạt xếp trong tay bay tới chỗ y, quạt xếp đơn giản nhưng trong mắt Tiêu Dũng lại hóa thanh chiếc đuôi giao long uy mãnh quất tới.
"A ! ".
"Hít... á."
Quạt xếp bay xẹt qua mặt Tiêu Dũng, kéo theo một cơn cuồng phong mãnh liệt.
"Ù, ùu."
Ngọn núi này nằm sâu trong dãy núi, cây cỏ vốn mọc rậm rạp, dưới cơn gió thét dần dựng thẳng bay loạn.
Mà giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên cầm quạt xếp đứng cách Tiêu Dũng vài tấc.
"Ôi, ôi, ôi, ôi."
Tiêu Dũng thở hổn hển, trên mặt đã đầy mồ hôi.
"Ta, ta, ta không chạy…"
Dịch Thư Nguyên cầm ra quạt xếp vỗ nhè nhẹ đầu vai hán tử, thân thể hắn phản xạ có điều kiện run lên.
"Ta biết rõ ngươi sẽ không chạy, so với ta tưởng tượng tốt hơn rất nhiều! Đúng rồi, một chiêu này của Dịch mỗ liệu có giống với giao long vẫy đuôi ngày đó chứ?"
Hán tử nghe thế mới hòa hoãn lại một chút, theo bản năng, gật đầu.
"Giống, quá giống, cũng…quá là đáng sợ ".
Mặc kệ có nguyện ý hay không, sự thật đã hiện rõ mồn một trước mắt, cũng khiến cho hán tử thấy rõ chính mình, không thể tiếp tục cứng miệng được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận