Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 549: Lũ lụt vô tình tiên hữu tình (1)

"Dịch tiên sinh, hôm nay kể chuyện gì?"
"Dịch tiên sinh, hôm nay uống trà gì?"
Phía trong trà lâu, chưởng quầy và tiểu nhị đều đến chào hỏi Dịch Thư Nguyên, còn có thêm một số khách nhân đến giành chỗ từ sớm, chờ đợi nghe Dịch Thư Nguyên kể chuyện xưa.
Nhưng lúc này Dịch Thư Nguyên lại hơi biến sắc, sau đó trực tiếp đứng lên.
"Thật có lỗi quá, Dịch mỗ bỗng cảm thấy không khỏe, hôm nay sợ là không thể kể chuyện được rồi, chưởng quầy, còn có chư vị, Dịch mỗ xin được cáo lui trước!"
Dịch Thư Nguyên chắp tay hành lễ tạ lỗi xung quanh, rời khỏi bàn, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Dịch tiên sinh rời đi, mọi người ngồi trong trà lâu đều kinh ngạc.
"Ài ài, Dịch tiên sinh!"
"Dịch tiên sinh, trà cũng đã có rồi,! ".
"Dịch tiên sinh sao lại đi thế?"
"Dịch tiên sinh, hôm nay ngài không kể chuyện à?"
"Thật có lỗi, thật có lỗi!"
Dịch Thư Nguyên quay người cầm quạt, tạ lỗi với mọi người trong trà lâu cùng với người đến nghe chuyện, nhất thời tất cả mọi người đều nghị luận, cũng cảm thấy mất hứng.
Nhưng lúc này Dịch Thư Nguyên không thể vì kể chuyện mà dừng bước, mọi người chỉ thấy bóng dáng Dịch Thư Nguyên vội vàng, rất nhiều người đi vào Khánh Nguyên quán gặp thoáng qua, không ai chú ý đến tiên sinh kể chuyện đi ngang qua người.
"Tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đăng Châu sợ là có lũ lụt, hình như liên quan đến con giao long tạp nham kia!"
"Giờ chúng ta đi Đăng Châu à?"
"Ừ!"
Dịch Thư Nguyên trả lời Thạch Sinh xong, ánh mắt liếc qua trà lâu sau lại khẽ lắc đầu, rời đi nhanh.
Bên trà lâu, có vài tên đại nội thị vệ đang cải trang, tại sao bọn họ vừa đến thì Dịch Tiên Sinh đã đi mất rồi, chẳng lẽ bị phát hiện?
"Nhỡ Long Phi Dương đang ở đây thì sao?"
"Đi, cùng đi xem thử!"
Chỉ là mấy người bọn họ vừa bước ra khỏi trà lâu, lúc đuổi tới đầu phố đã không thấy người đâu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Dịch Thư Nguyên đã mất bóng dáng.
Cũng vào lúc này, trong Hồn Thiên Cung ở Thiên Đình, đạo hóa trọng khí Huyền Thiên Nghi vẫn đang chuyển động bỗng nhiên phát sinh biến cố, một đạo tia sáng bắn ra, Thần Tướng cùng Tinh quan trấn thủ Hồn Thiên Cung nhao nhao kinh ngạc.
Tia sáng nọ chiếu thẳng đến Thần Tiêu bảo điện, Thiên Đế đang nằm nghỉ ngơi chợt mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy tia sáng đang chiếu thẳng lên khay ngọc đặc thù trên bàn cạnh giường, trên đó hiện ra đủ loại biến số biến hóa, khiến Thiên Đế trầm mặt.
Một trận lũ lụt trong cảnh nội Đại Dong, vậy mà dẫn động Huyền Thiên Nghi?
Cùng lúc đó, Thủy Bộ cung các của Thiên Đình, Thiên Quan trông giữ đã phát giác được biến số.
Bão chính là thiên tai, Thiên Đình sẽ không can thiệp đến, nhưng hiển nhiên trận lũ lần này thủy khí biến hóa có bất thường.
Có đôi khi, hồng thủy tới quá nhanh, căn bản khiến người ta không có thời gian chuẩn bị đối phó.
Có đôi khi, hồng thủy hình thành, thậm chí người tạo ra cũng không kịp chuẩn bị.
Từ lúc vận số của Đại Thông Hà ở Đăng Châu biến hóa, khiến cho trong thời gian cực ngắn, mưa tăng rất nhanh ở Đăng Châu.
Loại mưa bão này trên biển đã đủ đáng sợ, trong đất liền Đăng Châu nơi mà những năm qua rất ít có bão thì càng dị thường đáng sợ.
Vốn bởi vì bão, mấy ngày mưa rơi liên rục dẫn đến lượng nước mưa bị bão hòa, đã xảy ra lũ lụt, nhưng loại lũ lụt đó nhiều nhất cũng chỉ làm úng hoa màu, làm cho một số khu vực nhỏ chìm trong nước.
Nhưng lần này mưa lớn tăng nhanh, rất nhiều nước mưa đọng dưới đất khiến các khu rừng quanh núi mạch nước ngầm vỡ, lũ lụt gần như phát tác lên đại hồng thủy, càng dần càng nghiêm trọng.
Đại Thông Hà vốn là chỗ có địa hình thấp, nước chạy khắp nơi nhao nhao hội tụ lại, bây giờ chắc có lẽ chỉ có ba phần vì Ngự Thủy Lệnh, nhưng bảy phần còn lại do nguồn gốc.
Không chỉ là Đăng Châu ở trung ương, Triệu Châu và Vân Châu nơi Đại Thông Hà chảy qua cũng đồng dạng bộc phát lũ lụt, thế lũ nổi lên cực nhanh, thế nước dữ dội, quan viên và trăm họ các nơi đều vô cùng bất ngờ.
Phàm nhân thì thôi không nói đến, nhưng kể cả một vài người tu đạo cũng trở tay không kịp.
Sau cùng, kẻ gánh việc này đương nhiên là quỷ thần bản địa, nhưng quỷ thần lại không quá am hiểu ngự thủy, không nói đến việc chống lại thiên tai mức này có phạm ý trời hay không, mà ngay cả cách để ứng đối cũng không có.
Quỷ thần bình thường không nói, ngay cả thần trong nước cũng khó có thể chống loại lũ lụt đẳng cấp này.
"Ầm ầm."
Bầu trời rền vang tiếng sấm, mưa lớn không ngừng trút xuống.
Miếu Thành Hoàng của Đăng Châu cũng chìm toàn bộ rồi, Thành Hoàng đứng trên công thành Đăng Châu, đối mặt với thiên tai cấp độ này thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lũ lụt hoàng hành.
"Kiếp số a, kiếp số!"
Nhưng quỷ thần ngoại trừ than oán than khổ, thực sự còn phải đối mặt thêm vài thứ khắc nghiệt khác, theo kinh nghiệm xưa truyền lại, trong tai họa lớn như thế, vạn dân đau thương vận số suy bại, tất có yêu nghiệt thừa cơ hiện thân quấy phá.
Cho nên về sau không còn đơn giản là thiên tai hại mạng người nữa, mà còn đối ứng thêm yêu ma quỷ quái làm loạn.
Về phần kẻ khởi đầu mọi thứ Hồng Úy, khi biết bản thân không thể khống chế thế cục lại không chọn ở lại trị thủy, mà lặng lẽ chạy trốn theo dòng Đại Thông Hà, coi như bản thân chưa từng tới đây, hết thảy đều do thiên tai tạo ra.
Dù là một con giao long liều lĩnh như Hồng Úy cũng biết chuyện lần này lớn ngoài tầm kiểm soát!
Lúc Dịch Thư Nguyên đạp xuống Đặng Châu, trong mắt căn bản chẳng thấy rõ những thứ vận số khác, đập vào mắt toàn là hơi nước, tầng mây lần lượt thay nhau kéo đến, gió lốc hình thành, hơi nước khắp nơi vẫn tiếp tục hội tụ.
Cảnh tượng này làm Dịch Thư Nguyên không khỏi liên tưởng đến một màn ở Trường Phong Phủ ngày đó.
Từ lúc Dịch Thư Nguyên lòng có linh cảm về Đăng Châu đến lúc tới nơi chưa tới nửa ngày, mà phong bão vẫn tiếp tục lượng nước vẫn không ngừng tăng.
Dịch Thư Nguyên kinh ngạc dừng lại ở phía chân trời, sau đó pháp vân tản ra đạp gió bay về phía Đăng Châu, bây giờ trong pháp nhãn khắp nơi đều là oán khí bộc phát, càng xuất hiện thêm rất nhiều vận số không rõ nương theo.
"Cứu mạng với, nương !"
"A ! ".
Tiếng kêu cứu bén nhọn lọt vào trong tai Dịch Thư Nguyên, hắn nhìn qua phía dưới, có một chỗ vòng xoáy kèm yêu khí, có rất nhiều trẻ con cùng người lớn đang bị cuốn tới.
"Nghiệt súc!"
Dịch Thư Nguyên phẩy quạt xếp vài cái, một đạo kiếm quang nương theo kiếm khí bay thẳng vào trong nước, sóng ánh sáng lóe lên, trong chốc lát dưới nước nổi lên một màn máu đen.
Tuy đã yếu nhưng dòng xoáy vẫn chưa biến mất, Dịch Thư Nguyên quét quạt xếp qua, gọi một cỗ sóng nhẹ đưa đám người di dời lên chỗ đất cao hơn.
Có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, toàn bộ Đăng Châu thậm chí vài khu vực gần đó đều đã chìm trong một biển nước, người gặp nạn khả năng phải trên 100 vạn người, cho dù Dịch Thư Nguyên là người trong tiên đạo cũng không thể hoàn toàn cứu hết, cách duy nhất là phải trị thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận