Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 554: Thật dám hiện thân (2)

Nhìn qua chỗ tiên nhân đằng xa, trong lòng Hồng Úy căng thẳng không thôi, hơn nữa ở đây thủy khí mãnh liệt kinh khủng càng rõ ràng, thoải nhìn hoàn toàn bị áp chế trong họa quyển trên đầu gối của tiên nhân, nhưng hiển nhiên vẫn chưa thật sự ổn định.
"Tiên sinh, gã đã đến."
Hôi Miễn ghé sát bên tai Dịch Thư nói nhỏ một câu, người sau cũng chậm rãi mở mắt.
Thật can đảm, còn dám xuất hiện trước mặt ta!
Vũ Y Linh Hà của Dịch Thư Nguyên hơi bồng bềnh, Ngâm Trần cùng Ngọc Kinh trong tay áo hình như phát ra linh quang đáp trả, ngay cả Hôi Miễn ở phía sau đầu hắn cũng lộ ra ánh mắt bất thiện.
Nhưng mà Hồng Úy đang căng thẳng không thôi đương nhiên không phát hiện được, gã tự nhận đây là lần đầu gặp mặt cùng cao nhân, sau khi sửa sang lại áo mũ và điều chỉnh tâm lý mới chậm rãi đến gần Dịch Thư Nguyên.
Cách vài chục bước hơn, Hồng Úy cung kính hành một cái đại lễ, thái độ cung kính còn muốn gấp đôi so với phụ mẫu cùng gia gia của mình.
"Tại hạ, Thiên Long Đồ Quyển thứ 322, tiểu bối long tộc Hồng Úy, bái kiến Tiên Tôn!"
Mặc kệ là giọng điệu hay là thái độ đều có đủ cung kính, khí tức cũng áp chế rất khá, trước đây lại càng ra sức khống chế thủy thế, nếu không phải Dịch Thư Nguyên đã sớm nhìn thấu gã, dưới tình huống không thông linh thăm dò sâu thật đúng là không tìm ra bệnh.
Mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng bây giờ không phải là thời cơ phù hợp, hơn nữa Dịch Thư Nguyên cũng thật sự không quá rõ là Hồng Úy phát động kiếp số hay không, nếu là thật vậy gã có năng lực đặc thù gì?
"Hồng Úy? Hôm nay ngươi tới đây áp chế thủy thế, trên người có ẩn thần quang, chẳng lẽ là Thủy Thần của Đại Thông Hà?"
"Chính là tiểu thần, chỉ tiếc tiểu thần đến chậm một bước, trước đây vừa mới được sắc phong, chợt nghe thấy có tai họa lớn, chỉ hận không thể tới nhanh, chia sẻ gánh nặng cùng với Dịch Tiên Tôn!"
Nói xong, Hồng Úy ngẩng đầu lên, bước đến gần hai bước, càng thêm cung kính nói.
"Tiên Tôn còn có gì căn dặn, tiểu thần nhất định chờ đợi phân công!"
Quả thực còn biết diễn hơn cả ta nữa!
Dịch Thư Nguyên cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tương đối bình tĩnh.
"Thân là Thủy thần, đây chính là lúc cần ngươi xuất lực, làm tốt việc thuộc về bổn phận của mình là được, thay vì ở đây hàn huyên ở dưới còn rất nhiều chỗ cần ngươi."
Giọng của Dịch Đạo Tử vẫn rất bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao Hồng Úy lại có chút ít e ngại, nghe thấy lời ấy nhanh chóng đáp lại.
"Vâng, tiểu thần khắc ghi lời dạy của Tiên Tôn, tiểu thần cáo lui!"
Tiếng nói vừa dứt, Hồng Úy lại hành lễ, tiếp đó khống chế một trận mây mù bay khỏi nơi đây, tim nhảy bịch bịch không ngừng.
Chỉ ở lại đó có một lúc mà Hồng Úy có loại cảm giác bản thân bị nhìn thấu, khó trách phụ thân bảo gã không nên làm trò gần Dịch Đạo Tử.
Rõ ràng đối phương không hề tỏ ra sắc mặt tốt với mình, nhưng lấy tính cách của Hồng Úy, lại không có ý niệm ghi hận trong lòng, cảm thấy nhân vật tuyệt đỉnh vốn là phải có thái độ như thế.
Đồng thời lúc này trong lòng của Hồng Úy cũng càng kiên định nghĩ tên Giang Lang nọ là vận khí tốt, có Dịch Đạo Tử ở Trường Phong Phủ, đương nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, chẳng phải ai cũng như nhau sao?
Hồng Úy vừa đi, Hôi Miễn lập tức nhịn không được.
"Tiên sinh ngài làm gì vậy, không dùng một kiếm chém chết tên xấu xa kia cho rồi?"
"Không nói đến việc hiện giờ ta không tiện ra tay, cho dù thật sự dùng một kiếm giết gã, sau đó thì sao? Lại đối đầu với long tộc?"
Nghĩ đến long tộc, Hôi Miễn lập tức yên lặng.
"Ta chỉ là nói nhảm vài lời mà thôi."
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ bờ vai Hôi Miễn, nhìn theo phía một trận sương mù rời đi.
"Yên tâm, gã chạy không thoát, cho dù chuyện lần này không phải hoàn toàn là do gã phát động, nhưng gã cũng thoát không khỏi tội đồng phạm, phải nhìn xen lần này long tộc xử như thế nào rồi!"
"Tiên sinh, ngài không phải đã đáp ứng Giang Lang rồi sao?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Ta đáp ứng y là sự kiện Thạch Sinh, hơn nữa cho dù Giang Lang có ở đây, y có thể diện nói đến chuyện này sao?"
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Hôi Miễn.
"Yên tâm, ta đây có chút đạo hạnh nhưng cũng không tự mạn đến mức một mình chống với cả long tộc, nếu như đã thẩm tra, tất nhiên Thiên Đình sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này!"
"Nhưng mà dưới tình huống Thiên Đình đang không có chứng cứ, làm sao tuỳ tiện nhằm vào long tộc đây nhỉ?"
Dịch Thư Nguyên híp mắt nhìn xuống dưới lòng sông Đại Thông Hà đã ổn định, lẩm bẩm nói.
"Tính xấu khó bỏ, giao long càng là như thế. Chính gã sẽ nhịn không được mà để lộ ra ngoài. Cho dù có thể giả vờ thì cũng chỉ trong chốc lát thôi. Chúng ta cứ nhìn xem!"
!
Cùng hôm ấy trễ hơn một chút, vài con ngựa phóng nhanh xông vào Thừa Thiên Phủ, khiến cho dân chúng trong thành ngập tràn kinh hoảng né tránh cùng tức giận mắng thẳng đến Hoàng Thành.
Nhận được tin tức, mấy vị trọng thần trong triều đình xác minh các phía, sửa sang lại văn thư, sau đó dưới sự dẫn dắt của Phụ Tể chạy tới Ngự Thư Phòng, văn kiện khẩn cấp cũng tới tay ngự tiền.
Bây giờ đã là đêm muộn, nhưng Ngự Thư Phòng tuyệt nhiên vẫn sáng đèn.
"Lĩnh Đông đạo gặp phải lũ lụt trăm năm khó thấy, có tổng cộng 8 châu bị ảnh hưởng, trong đó có 5 châu 27 huyện gặp phải hồng thủy mãnh liệt, Đặng Châu, Triệu Châu và Vân Châu chìm trong một mảnh nước ngập, người gặp họa tới gần 100 vạn."
Thật ra đây đều là thô sơ giản lược đoán chừng, con số thật sự phải đợi sau này mới biết được.
Nghe giọng điệu run rẩy của hầu cận tổng kết, hoàng đế Đại Dong sớm đã xác nhận được tình hình thiên tai là thật có vẻ hơi thất thần chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi.
"Bệ hạ."
Hoàng đế nhắm mắt lại, giờ phút này tâm cũng rối loạn, một hồi lâu mới bình phục khí tức lại mở mắt.
"Lập tức mở trạm cứu giúp nạn thiên tai, giao trách nhiệm cho quan viên các châu lân cận mau chóng gom góp lương thực, quần áo, truyền lệnh cho cả nước nghiêm cấm tích trữ lương thực ngũ cốc, ai tăng giá lương thực vượt qua 3 thành, chém đầu, quan viên các nơi biết được mà không xử nghiêm, chém đầu, kẻ trốn tránh trách nhiệm, chém đầu. Hít..."
Hoàng đế liên tiếp nói nhiều lần "chém đầu" sau đó dừng lại hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói.
"Tể tướng đại nhân đích thân đi giám sát cùng điều hành. Lý Khiêm!"
"Có thần!"
Một tên quan viên trung niên cao gầy trung niên, lên tiếng.
"Ban cho ngươi lệnh bài thiên tử, cầm bội kiếm thiên tử, lập tức đi đến Lĩnh Đông, phụ trách đào kênh rạch, trị nước lũ, cứu hộ thiên tai tị nạn, còn chỗ nào chưa ổn các ngươi tự nghĩ cách đi."
"Thần tuân chỉ ! ".
Đám đại thần cùng tuân lệnh rồi lui về, tâm tình của Hoàng Đế thật lâu vẫn không cách nào bình phục.
Trước đó là sản lượng lương thực đồng bằng của Trường Phong biến mất, sau đó lại có thêm trận lũ lụt làm người ta sợ hãi, quan viên triều đình chưa rõ, quản lý binh quyền chưa ổn, lại thêm nước địch biên giới rục rịch.
Cục diện như thế, trẫm không thể để lại cho hậu nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận