Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 558: Không tính là tình cờ (2)

Dịch Thư Nguyên đi đến đây thì không đi tiếp nữa, tất nhiên hắn không phải vì ăn một chén cháo.
Thấy một tấm ván gỗ từ một nơi không xa, trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra một thanh quạt xếp, trượt tới lòng bàn tay đã biến thành bút, sau đó viết xuống tấm ván gỗ "Khám bệnh giúp nạn thiên tai".
Có rất nhiều đại phu đến đây hỗ trợ trong tai họa, cũng cùng treo lên một loại tấm biển đại phu xem bệnh thiên tai, nhưng thiên tai lần này quá lớn nên đại phu và dược liệu đều không đủ dùng.
Lúc trước, nơi nào cũng có thể thấy một hàng dài người bệnh đợi xem bệnh, dạo gần đây mới bắt đầu chỉnh đốn thành Đăng Châu, tạm thời thật không có đại phu nào có thể thoát thân tới đây.
May mà tình huống nơi đây không nghiêm trọng lắm, nhưng loại tình huống không nghiêm trọng lắm này cũng chỉ ở mức tương đối, vẫn có rất nhiều người có nhu cầu chữa bệnh, đại phu còn may mắn sống sót lại trong Đăng Châu khẳng định là giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa căn bản không có nhiều dược liệu có thể dùng được.
Biển gỗ được dựng lên ngay khu biên giới, lập tức hấp dẫn rất nhiều dân tị nạn chú ý, căn bản không có ai ý thức được người đó là đại phu "giả".
"Có đại phu tới !"
"Chỗ nào?"
"Đang ở đó, ta nhìn thấy tấm biển xem bệnh ! ".
"Nhanh đi, nhanh đi!"
"Nhanh đưa hài tử qua đó xem bệnh! ".
Sở Hàng vừa mới kiểm tra kỹ càng xong lầu các 3 tầng, đến lúc ra ngoài thì y dùng bút than đánh dấu lên tấm bản đồ thành một ký hiệu.
"Lầu các này vẫn còn khá tốt, chỉ cần làm khô gỗ cùng phòng chống mối mọt tốt, lau sạch các vết bẩn là không thành vấn đề."
Bên cạnh là lâu chủ nguyên bản chủ quán rượu, nghe xong mới thở phào một hơi, đứng bên liên tục chắp tay cảm ơn.
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!"
"Ta cũng không phải là đại nhân gì."
Sở Hàng không rảnh để khách sáo, y dẫn người đi đến địa điểm kế tiếp, nơi nào ổn, nơi nào nhìn tốt nhưng phải hủy đi, đều phải được xác định rõ ràng, nhưng công việc này hiện tại không gấp.
Đi ngang qua khu tị nạn, Sở Hàng và các hán tử Đăng Châu phát hiện nơi đây có chút náo nhiệt.
"Chẳng lẽ đã bắt đầu phát cháo miễn phí rồi hả?"
"Hình như chưa tới giờ?"
"Hay là có người gây sự?"
Sở Hàng vừa nghe câu này, thân là quan quân triều đình giúp nạn thiên tai, một thành viên luôn có ý thức trách nhiệm khiến y nghe xong cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Đi, nếu có người gây sự, chúng ta phải đi ngăn lại!"
"Đúng, con mợ nó, đến lúc này rồi mà còn gây sự?"
"Đi đi đi!"
Nhóm hán tử Đăng Châu vội vàng đi qua, nhưng mà khi đến nơi mới biết là tự bọn họ sợ bóng sợ gió.
Không là có người nào gây sự cả, mà có một đại phu mới tới, tất cả mọi người đành giành xem bệnh.
Hơn nữa đợi bọn Sở Hàng chạy tới, bên này đã sắp xếp vào trật tự, không hề ồn ào như vừa nãy, ai muốn được xem bệnh đều phải xếp hàng, thường sẽ là bệnh nặng đứng trước bệnh nhẹ đứng sau, rất nhiều dân tị nạn quây quanh nhìn.
"Ê, vị này đại phu có dược liệu hả?"
"Hình như là không, nhưng mà nghe nói đại phu này am hiểu xoa bóp châm cứu, có thể dùng thuốc lưu thông khí huyết, đỡ đẻ, còn có thể dùng đao cắt vết thương đấy."
Người bên ngoài thảo luận để cho đám người Sở Hàng hiểu rõ, bên trong có bệnh nhân không ngớt lời cảm ơn.
"Cảm ơn đại phu, đa tạ đại phu, ta dễ chịu nhiều hơn nhiều rồi."
Một cái giường tạm bợ từ hai chiếc ghề cùng một ván gỗ dài, một hán tử trên đùi đầy nhọt đau nhức được người khác dìu đứng lên, tuy trên mặt tràn mồ hôi, nhưng sắc mặt lại từ đau khổ thành nhẹ nhõm.
Dịch Thư Nguyên bỏ đi thanh đao nhỏ dính máu đen trong tay, nhìn hán tử nói.
"Đừng dùng vải băng bó, rửa sạch vết thương, dùng nước đun sôi hong khô rồi hãi băng bó lên miệng vết thương!"
"Dạ dạ dạ!"
"Kế tiếp."
"Đại phu, nhi tử của ta sốt cao không chịu hạ, người đã càng ngày càng yếu, ngay cả cháo cũng uống không trôi! Người xem có thể chữa được không."
Một vị phụ nhân ôm một đứa bé bốn năm tuổi, khóc nức nở đi tới, Dịch Thư Nguyên nhìn qua bộ dạng đứa bé, có thể mơ hồ thấy ở trên bệnh khí đen tối có ác quỷ đang dây dưa.
Đây là dịch bệnh, đã sắp thăng lên thành dịch quỷ rồi!
"Mau đặt hài tử xuống!"
Dịch Thư Nguyên thần sắc nghiêm túc, trợ giúp người phụ nữ cùng nhau đặt hài tử đã mơ mơ màng màng xuống, lại dùng một mớ vải vụn làm gối kê đầu.
Đầu tiên là châm lên huyệt đạo trên người đứa bé tỉnh táo, sau đó bắt đầu vuốt từ huyệt Dũng Tuyền xuống gan bàn chân, kích thích dương khí của hài tử, cũng không keo kiệt lấy ra Tiên Thiên chân khí giúp đứa bé.
Xem bệnh cho đứa nhỏ này còn lâu gấp đôi so với bốn năm người lớn cộng lại, nhưng sau một lúc bận rộn, đứa bé vậy mà thanh tỉnh lại.
"Nương …ta đói."
"Ơi! Ơi! Nương có cháo, có cháo!"
Người phụ nữ rơi nước mắt không ngừng, người bên cạnh cũng tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Chân thần rồi!"
"Đây…đã như vậy rồi cũng có thể cứu trở về?"
"Vừa nhìn qua đã biết đứa nhỏ này sắp không xong rồi!"
"Bớt nói bậy bạ, tích chút khẩu đức, đã cứu trở về!"
"Đúng đúng, bình an là tốt rồi!"
Dịch Thư Nguyên hơi nhẹ nhàng thở ra, nếu như hắn là đại phu tầm thường, có lẽ cũng bó tay.
Người phụ nữ ôm lấy hài tử, sau khi nghe vài câu dặn dò thiên ân vạn tạ rồi thẳng bước đi, người bệnh còn dư lại ở đó cũng trở nên càng thêm kích động, xém chút nữa không nhịn được cùng nhau chen lấn đẩy tới.
"Đông ! ".
Có tiếng chiêng vang lên, xa xa có người cao giọng hô hào.
"Phát cháo miễn phí !"
"Phát cháo miễn phí ! ".
Phát cháo khiến mọi người tản đi không ít, thậm chí một vài người xếp hàng đã đi đoạt cháo, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên có thể nghỉ ngơi một chút.
Các hán tử bên cạnh Sở Hàng cũng đã rời đi trước, bọn họ cũng muốn đi ăn cơm, đi tới chỗ nhà ăn quan phủ thiết lập cho lao công.
Nhưng Sở Hàng đã nhận ra thân phận đại phu từ sớm nên không hề đi, giờ phút này y tiến lên vài bước, cung kính hành lễ với Dịch Thư Nguyên.
"Sở Hàng bái kiến Dịch tiên sinh, bái kiến Hôi tiền bối!"
Dịch Thư Nguyên ngồi xổm ở bên cạnh chậu gỗ rửa hai tay, vung nước đứng lên nhìn Sở Hàng.
"Cũng đã mấy năm rồi, từ khi chia tay đến giờ, Sở huynh không có vấn đề gì chứ?"
"Nói ra thì rất dài dòng, không ngờ có thể tình cờ gặp tiên sinh ở đây!"
Sở Hàng cảm khái nhìn Dịch Thư Nguyên, cũng khó trách đại phu dùng dược liệu tầm thường cũng có thể ‘diệu thủ hồi xuân’, người ta căn bản chính là vị thần tiên sống.
"Cũng không tính tình cơ đi!"
Dịch Thư Nguyên trả lời một câu, nhìn Sở Hàng như có điều suy nghĩ, tuy rằng chưa bắt đầu tu hành, nhưng tinh thần và thay da đổi thịt lại không sai biệt lắm.
Chỉ là Hôi Miễn nằm ở đầu vai Dịch Thư Nguyên dường như đã mất đi tinh thần, thấy Sở Hàng cũng chỉ là vô tình nhìn qua một cái, rất nhiều đồ ăn vặt cùng thức ăn bảo vệ tính mạng nó "cất giấu", vừa lúc nãy đều đã bị lấy ra phát hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận