Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 573: Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân (3)

Cả đám thần quan bên kia đều thất thần mà nhìn về phía Qua Long Đài, ngay cả thần quan đánh trống cũng ngừng lại.
Đám mây bên kia, thần kinh một mực căng cứng của lão giao Hồng Nghiệp cũng dần dần hạ xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười, mà mẫu giao cạnh lão cũng sững sờ nhìn Qua Long Đài.
Mấy con giao long còn lại cũng hóa thành hình người, trên mặt đồng dạng đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, giao long tạp nham làm thế nào lại có đạo hạnh kinh người đến mức này, vậy mà có thể khiến cho thần quan không thể giết gã.
"Phụ thân, là ngài thi pháp cứu Úy nhi sao?"
Người phụ nữ thoáng cái kích động lên.
"Ta nào có pháp lực mạnh thế này chứ, là Long Quân!"
"Long Quân tha thứ Úy nhi rồi sao? Vậy nó không cần chết nữa phải không?"
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lão giao lại không để ý tới.
Dù hôm nay Hồng Úy không chết, dù thật sự có thể đưa gã về Đông Hải, nhưng chờ đến khi đó cũng chỉ còn lại một con đường chết, chẳng qua chỉ là đổi nơi chết mà thôi.
Đông Hải Long Cung, sâu trong đại lao, Hồng Tuấn đã về lại long thể đang đau khổ té ngã trên mặt đấy, bên cạnh gã vậy mà lại là Đông Hải Long Quân ở hình dạng con người.
"Hồng Tuấn, còn chịu đựng được không?"
Khóe miệng giao long chảy máu, ngẩng đầu nhìn Long Quân gần trong gang tấc.
"Hồi bẩm …bẩm Long Quân, ta còn chịu đựng được, chỉ xin Long Quân đến lúc đó nhất định phải bảo toàn Úy nhi toàn thây, bỏ qua cho long hồn."
"Hừ, ta có thể cho phép gã tản hồn tẩu thủy, về phần long hồn chuyển thế không cần suy nghĩ nữa!"
"Đa tạ …đa tạ ân điển của Long Quân."
Tản hồn tẩu thủy hầu như không thể nào thành công, nhưng tóm lại là còn có hy vọng.
Tòa đại lao này vô cùng to lớn, phía dưới có khắc từng đạo trận pháp, giống như một mảnh chứa vô số bùa chú cấu tạo thành xiềng xích, kiểu dáng cùng với xiềng xích y hệt cùng trên Qua Long Đài trói chặt Hồng Úy.
Trên Qua Long Đài, Vũ Khúc tinh quân vừa mới ổn định thân hình lập tức giơ lên roi sắt lần nữa phóng tới Hồng Úy.
"Ta không tin giết không được ngươi ! ".
Trong cùng một thời khắc này ở trong đại lao Long Cung, trên đỉnh đầu Hồng Tuấn hiện ra một bóng roi mơ hồ, Long Quân hầu như lập tức vươn tay đánh xuống.
"Ầm ! ".
Qua Long Đài cùng đại lao trong Long Cung, hai con giao long đồng nhất một thời điểm phát ra tiếng gầm rú.
Nhưng Vũ Khúc tinh quân lại lần nữa bị đánh bay, lần này trực tiếp bay ra khỏi Qua Long Đài, đạp trên mây một hồi mới đứng vững, thần quang trên người cũng lúc sáng lúc tối, hiển nhiên cũng không dễ chịu.
Đại lao trong Long Cung, Long Quân ngẩng đầu nhìn về phía Tây, giống như có thể xuyên qua biển khơi nhìn đến bầu trời xa xôi.
"Nếu muốn giết Hồng Úy trên Qua Long Đài cũng được, Thiên Đế, ngươi đích thân động thủ đi!"
Bên ngoài Thần Tiêu bảo điện lại có thêm một thần quan bay về phía này, nữa quỳ ngoài đại điện nói rõ tình huống, sắc mặt của một đám thần quan bao gồm cả Thiên Đế đều trầm hẳn xuống.
"Bẩm báo Thiên Đế, Vũ Khúc tinh quân nhiều lần bị bật ra rơi xuống, vẫn không thể tru sát được tên yêu nghiệt kia."
Trên Qua Long Đài, Hồng Úy thở hồng hộc đau đớn khó chịu, cặp mắt nguyên bản màu hổ phách cũng đã trở nên đỏ bừng.
"Ôi, ôi, ôi."
Hồng Úy nhìn mẫu thân và gia gia ở phương xa, lại nhìn qua đám thần quan quanh đây, chợt bộc phát ra một trận cười to.
"Ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha. Các ngươi không giết được ta ! không giết được ta ! ".
"Ngang ! ".
Vốn nên là một con giao long hoa lân không có khí lực nhuộm trong máu, vào lúc này lại bộc phát ra một trận rồng ngâm rõ to, toàn thân hiện ra từng đợt hắc khí.
"Mẫu thân, gia gia ! nếu như hôm nay hài nhi chết dưới tay bất kỳ một thần quan nào đi nữa, kính xin long tộc hãy đập tan tất cả miếu thờ của gã trên thế gian này, ta muốn để cho gã không có hương hỏa để hưởng, để cho gã không có thần vị để ngồi."
"Ngang ! ".
"Dấy lên hồng thủy thì như thế nào? Làm hơn mười vạn phàm nhân chết đuối thì như thế nào? Phá hủy Lĩnh Đông thì như thế nào? Ai có thể giết ta, ai dám giết ta ! ha ha ha ha ha ! ".
Toàn bộ phía chân trời đều chìm vào một trận gào to dữ tợn của Hồng Úy, âm thanh này thậm chí truyền tới hạ giới thì đã không phải là tiếng sấm thường ngày.
Bởi vì Hồng Úy đã hoàn toàn rơi vào điên loạn, gã muốn cho tất cả mọi người nghe, muốn cho tất cả mọi người hận gã lại không thể làm gì được gã.
Thật ra người thường cũng có linh cảm chỉ là ngày thường bị ẩn đi, giờ phút này dưới tình huống cực kỳ đặc thù, bởi vì toàn bộ trăm họ ở Lĩnh Đông đều vì hồng thủy mà gặp tai họa, vô số người có người nhà chết bởi hồng thủy.
Dưới sự dây dưa dính líu của khí cơ, ngàn vạn bách tính ở Lĩnh Đông đều mơ hồ nghe thấy tiếng kêu ở phía xa chân trời, cái loại tiếng rít điên cuồng đáng sợ này, tựa như là một con yêu long ở trên trời không ngừng giương nanh múa vuốt, đó là con nghiệt long đã dấy lên đại hồng thủy, đó là con yêu nghiệt đã hại chết nghìn nghìn vạn vạn người.
Có người nghe rõ có người mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác đó, nói không rõ là sợ hãi hay là phẫn nộ, hoặc là cũng có chút không thể tin.
Hoặc là cũng có chút không xác định, đó là trong tiếng sấm vang vọng nên nghe nhầm, hay là thật sự có âm thanh kia.
Giờ phút này nghìn vạn bách tính ngoại trừ khẩn cầu trời xanh phù hộ, hình như đều không thể làm được cái gì.
Ngay cả Đăng Châu to như vậy, các quỷ thần trên mặt cũng chỉ có thể nhìn lên bầu trời, trên mặt mỗi kẻ đều lộ ra biểu cảm phẫn hận, hận ý của bọn họ còn nhiều gấp đôi so với phàm nhân!
Giờ phút này Lý Khiêm, Sở Hàng, lão đại phu Trình La, cùng với tiểu học đồ và tên thị vệ đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
"Các ngươi có nghe thấy không?"
"Giống như, giống như thật sự có yêu quái gầm rú."
Sở Hàng nhìn Dịch Thư Nguyên, thần sắc người sau đồng dạng không bình tĩnh.
"Ai có thể giết ta, ai dám giết ta ! ".
Giọng nói từ phía chân trời truyền truyền vào tai Dịch Thư Nguyên cực kỳ rõ ràng, hai mắt nhìn về bầu trời phương xa hơi nheo lại, hóa ra đây chính là lá bài tẩy mà long tộc chuẩn bị ở phía sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận