Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 58: Kinh Trập kiếp biến (2)

"Ừm, tương lai có một ngày ta sắp đến đại hạn nhưng không tiến thêm được một bước, nói không chừng cũng phải phải phi thăng lên Thiên Giới rồi..."
Hoàng Hoành Xuyên tự giễu một câu như vậy, lại nhìn về phía bình trúc, phát hiện rượu đã sắp thấy đáy rồi, quay đầu nhìn về phía Dịch Thư Nguyên đã lộ ra vẻ say rượu.
Hoàng Hoành Xuyên không khỏi nở nụ cười, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế mà lại trò chuyện nhiều như vậy cùng người hậu sinh này, nhưng tự giác cũng đã đến thời điểm nên rời đi.
Dịch Thư Nguyên đã say rượu, chia đều chút rượu cuối cùng vào bình trúc hai người, nhắc tới vấn đề cuối cùng hôm nay.
"Nhân sinh ngắn ngủi, ta dốc hết cả đời sợ là cũng khó có thể nhìn khắp hồng trần nhân thế, xin hỏi sơn thần đại nhân, Dịch Thư Nguyên ta có thể tu tiên đắc đạo, từ đó kéo dài thọ nguyên hay không? Còn xin chỉ điểm?"
"Dịch tiên sinh, ngươi say rồi!"
Hoàng Hoành Xuyên lắc đầu, đến cùng vẫn là lần đầu tiên uống rượu, tửu lượng quả thật không được.
"Cầu tiên thành đạo, đều là một trong rất nhiều ảo tưởng của phàm tục, nhưng tiên đạo mênh mông, vạn pháp cầu thật, tiên duyên khó cầu, tiên lộ càng là khó lường... Người thành tiên, cần nhìn kỹ bản tâm, ngươi chí ở chuyện xưa hồng trần, cho dù ở trong núi này, ngươi cũng chưa thể làm được trình độ tâm lặng như nước, vừa đến hồng trần làm sao có thể ổn định tâm ý tiên đạo? Tỉnh lại cũng chỉ là bọt nước!"
Nói xong, Hoàng Hoành Xuyên đứng dậy, nhìn qua Dịch Thư Nguyên đã say, ngược lại nhỏ than thở nhẹ.
"Ta một kẻ thần tu, mặc dù không có tiên đạo diệu pháp... Mà thôi, để ta giúp ngươi một tay, tự ngươi tra xét nội tâm đi!"
Trong lúc nói ra câu này, Hoàng Hoành Xuyên liền thò tay ra điểm một cái vào mi tâm Dịch Thư Nguyên, sau đó uống cạn một chút rượu cuối cùng mới chậm rãi rời đi, lưu lại một mình Dịch Thư Nguyên nằm rạp trên mặt đất.
Dịch Thư Nguyên say đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nghe được lời Hoàng Hoành Xuyên nói.
Xem kỹ nội tâm có thể hướng tâm lặng như nước?
Nếu như là thật sự muốn nói rõ nội tâm, Dịch Thư Nguyên quả thật có chỗ không dám xem kỹ, thậm chí không dám suy nghĩ, tay hắn chống đỡ thân thể, ngẩng đầu, bầu trời đã tràn ngập sao sáng.
Chỉ một bình trúc đựng rượu, chỉ là một chút bánh ngọt, ta vậy mà lại trò chuyện cả một ngày cùng sơn thần Khoát Nam Sơn?
Dưới trạng thái say rượu, Dịch Thư Nguyên nhìn từng điểm dịch chuyển theo tầm nhìn trên bầu trời, dường như hiện ra tàn ảnh, giống như lưu quang.
Nhìn một chút, Dịch Thư Nguyên trở mình nằm ở trên núi đá, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần ngủ say.
Nhưng sáng ngày thứ hai, Dịch Thư Nguyên vẫn chưa tỉnh lại.
Chim chóc trong núi líu ríu, có họa mi bay tới bay lui ở bên cạnh hắn, nhưng Dịch Thư Nguyên vẫn ngủ, ngày hôm sau như thế, mà ngày thứ ba cũng là như vậy, nếu không phải vẫn còn hơi có tiếng ngáy, còn tưởng rằng hắn đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Trong lúc này, lại không bất cứ chim thú nào trong núi tới tổn thương thân thể Dịch Thư Nguyên.
Giờ phút này, Dịch Thư Nguyên đang ở trong mộng, hắn trở về lại thế giới quen thuộc của mình, về tới huyện Trúc Sơn, hắn đang ngâm Đào hoa nguyên ký liền rơi vào trong sông...
Lưu quang bay qua như gần như xa, Dịch Thư Nguyên mở to hai mắt nhìn, tuy rằng trong lòng có cơn sợ hãi mãnh liệt, nhưng hắn vẫn đưa tay ra giống như lúc trước, hơn nữa còn cầm thật chặt.
Ầm !
Lưu quang nổ tung, vô số quang mang phát tán khắp thiên địa, Dịch Thư Nguyên bị xung kích cuộn mình ở trong nước, nhưng hắn vẫn dùng sức nắm thật chặt tia sáng còn sót lại trong lòng bàn tay, lần này hắn cũng không đần độn trôi qua, mà trực diện một cỗ áp lực kinh khủng giống như thiên nghiêng địa đổ kia.
Giờ khắc này đã là ngày thứ tư, giờ Tý, Kinh Trập đã đến!
"Ầm ầm..."
Cửu tiêu phong vân rung động, tiếng sấm hồi xuân thứ nhất nổ tung vang vọng trên đại địa Khoát Nam Sơn.
"Vù vù... Vù vù..."
Trong lúc nhất thời, trên Khoát Nam Sơn bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong tàn phá bừa bãi, trong khoảnh khắc này bầu trời bỗng nhiên giăng đầy lôi vân, sấm sét cuồn cuộn lập lòe trong mây.
"Xoẹt xoẹt! ầm ầm ! ".
Tia chớp chiếu sáng cả vùng núi, thậm chí là toàn bộ huyện Nguyên Giang, xuân lôi nhiều năm đều khó mà có uy thế như thế này, khiến cho sinh linh vạn vật trong thiên địa kinh hãi run rẩy.
"Ầm ầm ! ".
Một đạo thiểm điện đánh vào biên giới đồi Sơn Nam, cách Dịch Thư Nguyên chỉ mấy bước, hắn chỉ thoáng mở to mắt, sững sờ nhìn sấm sét, trong mắt phản chiếu vô tận tia chớp.
Sấm sét này không chỉ có ở trên trời, còn có ở trong lòng hắn, lục phủ ngũ tạng giống như bị ánh mặt trời xuyên thủng, nội cảnh bên trong giống như vạn mã lao nhanh, hai mắt hiện ra lôi đình tàn phá bừa bãi, sau đó giống như là máu tràn ra bên ngoài thân đổ vào toàn thân.
"A ! ".
Dịch Thư Nguyên cố nén hết thảy, rốt cuộc cũng phát ra một tiếng hét thảm, nhưng một khắc sau lại đứng dậy phẫn nộ về phía trời.
"Ầm ầm ! ".
Chỉ là hết thảy những thứ này lại tựa như đều là mộng ảo, bởi vì nếu như có người khác ở nơi này sẽ thấy, Dịch Thư Nguyên vẫn đang nằm ngủ trên mặt đất như cũ...
Cũng là giờ khắc này, trong miếu sơn thần Khoát Nam Sơn, một thân ảnh lảo đảo bước ra miếu thờ, kinh hãi mà nhìn về phía bầu trời, đây chẳng phải là sấm vang tầm thường, nhưng y lại không tìm được dị thường ở đâu.
Nhưng thân là chính thần Khoát Nam Sơn, Hoàng Hoành Xuyên liên thông đồng cảm với địa mạch cùng núi, rõ ràng có thể phát giác được trung tâm nơi phát ra phong bạo trên Khoát Nam Sơn, không có kiếp lôi, nhưng khí tức tiết khí Kinh Trập nồng đậm tới mức mấy trăm năm qua chưa từng gặp.
Còn có cảm giác phong lôi súc thế!
Nhưng mà, kiếp từ đâu tới, kiếp ở nơi nào? Người phương nào độ kiếp?
"Chẳng lẽ!"
Hoàng Hoành Xuyên bỗng nhiên nghĩ tới một cái khả năng vớ vẩn, hoảng sợ nhìn về phía đồi Sơn Nam, nhưng giờ khắc này y lại không có dũng khí đi qua, thậm chí không dám tính toán tiền căn hậu quả!
"Đùng ! ".
Một đạo thiểm điện hạ xuống, Hoàng Hoành Xuyên trong chốc lát trốn vào dưới mặt đất.
"Ầm ầm ! ".
Mái của miếu sơn thần bị đánh thủng, tia chớp đánh giữa tượng thần, áo bào khoác trên vai tượng thần vỡ vụn, bản thân Hoàng Hoành Xuyên cũng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận