Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 587: Trấn khí kéo dài mạng sống (1)

Huyện Bạch Thạch, cả huyện thành đều chìm vào một loại yên tĩnh khó nói.
Đây là do đêm đã về khuya, cũng như dịch bệnh bộc phát quá mãnh liệt chết quá nhiều người.
Đích đến đầu tiên của Dịch Thư Nguyên đương nhiên là thành Triệu Châu, nhưng hắn khẳng định cũng phải đến huyện Bạch Thạch, nhưng ngay từ lúc ở thành Đăng Châu hắn đã biết quá trễ rồi.
Mấy tên âm sai tuần sát ở trong thành, tìm kiếm nơi Dịch Quỷ có khả năng ẩn núp, bên trên bãi tha ma ngoài thành thi thể chất thành đống, cũng không có người nhà hỗ trợ an táng xử lý, một cỗ chướng khí tràn ngập kề cạnh huyện Bạch Thạch.
Dịch Thư Nguyên để ngựa lại một nơi rừng rậm cách đây mười dặm, bản thân đạp gió đi đến huyện Bạch Thạch, Ngâm Trần nhẹ nhàng phẩy một cái, một cỗ hỏa diễm như có như không đảo qua xung quanh, thiêu rụi tất cả chướng khí.
Ôn dịch trong thành đã "ổn định" lại, người còn sống tựa hồ cũng không nhiễm bệnh nữa, người "đáng chết" tất cả đều đã chết.
Bởi vậy có thể thấy được, lúc huyện lệnh huyện Bạch Thạch đưa thư khẩn cấp, thế cục đã triệt để nghiêm trọng đến trình độ vô vọng.
Đồng thời cũng làm cho Dịch Thư Nguyên minh bạch, ôn dịch lần này tuyệt đối hung mãnh thập phần, bệnh tình cũng vô cùng nghiêm trọng.
Dịch Thư Nguyên từ trong gió hạ xuống, đi trên đầu đường yên tĩnh của huyện Bạch Thạch, nơi này trải qua cơn hồng thủy nhưng hầu như không tổn thất gì mấy, vỏn vẹn chỉ có một vài tòa kiến trúc của huyện thành bị gió thổi ngã, bây giờ nơi đây có khả năng là địa phương an tĩnh nhất Triệu Châu.
Nhưng lúc này trong thành cũng không có yêu ma quỷ quái hay là Dịch Quỷ nào.
Một âm sai đi ngang đường, nhìn về phía Dịch Thư Nguyên tựa hồ có chút kinh ngạc, huyện Bạch Thạch rơi vào tình huống thế này lại có nho sinh nửa đêm cầm quạt đi trên đường?
Nhưng lúc thấy Dịch Thư Nguyên cũng nhìn về phía mình, âm sai không khỏi kinh hãi, hắn nhìn thấy ta?
Thời điểm âm sai âm thầm kinh hãi Dịch Thư Nguyên đã trước một bước chắp tay, mở lời.
"Tại hạ Dịch Thư Nguyên, xin hỏi vị âm sai này, nguồn gốc của dịch từ đâu, bệnh tình gặp nhiều nhất là loại nào, nếu không có phương pháp trị liệu thỏa đáng thì từ lúc phát bệnh đến khi chết là bao lâu? Còn có, trong thành có đại phu không?"
Đại phu bình thường muốn chữa khỏi một căn bệnh chưa từng gặp qua, thường thường là đại biểu cho một quá trình dài dằng dặc cũng thập phần tàn khốc.
Dịch Thư Nguyên lại khác, quỷ thần ở huyện Bạch Thạch đã trải qua một trận dịch lớn, lại cần dẫn người chết đường đến Hoàng Tuyền Âm Ti, khẳng định mười phần hiểu rõ quá trình.
Rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào bấm đốt ngón tay là có thể tính toán rõ ràng, nhất là bây giờ Lĩnh Đông thế này, mà hiểu rõ càng nhiều tin tức, cũng có thể suy tính đến càng rõ ràng hơn.
Trái tim âm sai bỗng nhiên nhảy một cái, không dám thất lễ, trịnh trọng khom người đáp lễ lại.
"Hóa ra là Dịch Đạo Tử Tiên Tôn!"
Địa phương Lĩnh Đông này, trong lúc bất tri bất giác rất nhiều quỷ thần tựa hồ đều xưng hô Dịch Đạo Tử là Tiên Tôn, mà không phải là tiên trưởng.
Mà đối với vấn đề Dịch Thư Nguyên hỏi, âm sai sợ mình trả lời không tốt.
"Tiên Tôn, mặc dù huyện Bạch Thạch đã không còn đại phu còn sống, nhưng Âm Ti bên kia còn có âm hồn của các đại phu, nếu Tiên Tôn tiện đường thì mời theo ta đi đến Âm Ti."
"Tốt, đi nhanh một chút, trước khi trời sáng ta còn phải đi đến thành Triệu Châu!"
"Vâng, mời Tiên Tôn!"
Tới Âm Ti huyện Bạch Thạch, Dịch Thư Nguyên được Thành Hoàng hộ tống, gặp không ít quỷ chết bệnh, cũng gặp được Tùy Bang Anh huyện lệnh huyện Bạch Thạch, không sai, gã cũng đã chết.
Mười mấy đại phu trong huyện Bạch Thạch không ai may mắn thoát khỏi, đây cũng là một trong những bi kịch của huyện Bạch Thạch.
Chẳng qua những thầy thuốc này cũng không có chết uổng phí, chí ít đều đã nói ra kinh nghiệm và một vài suy đoán của mình, thậm chí là một vài phương pháp có hiệu quả trong thực tế cho Dịch Thư Nguyên.
Chờ Dịch Thư Nguyên rời khỏi Âm Ti huyện Bạch Thạch cũng là lúc trong lòng hắn đã minh bạch tất tần tật tình huống của dịch bệnh lần này, từ việc khống chế đến dùng thuốc đều đã có suy nghĩ, nhưng vẫn là câu đó, dược liệu không đủ.
Về phần Dịch Quỷ kỳ thật vẫn còn ổn, Hôi Miễn cũng đã dẫn Tề Trọng Bân đi đến Triệu Châu, Âm Ti huyện Bạch Thạch cũng đã có quỷ thần tới các nơi báo nguy, chí ít loại Dịch Quỷ bình thường và yêu ma quỷ quái căm bản không tạo thành vấn đề lớn.
!
Sáng sớm ngày thứ hai, sau một đêm Giản Luật vội vã thúc ngựa trở về Đăng Châu, Dịch Thư Nguyên dắt con ngựa đã kinh hãi đến chết lặng hạ xuống bên ngoài thành Triệu Châu.
Ở đây đã có thể nhìn thấy các trạm gác của quan phủ, trạm gác vẫn mười phần đơn sơ, hiển nhiên là vội vàng thành lập, cấm bách tính tùy ý thông hành.
Dịch Thư Nguyên dắt ngựa đi đến trạm gác, tự nhiên cũng bị ngăn lại.
"Dừng lại, thành Triệu Châu tạm thời cấm đến!"
Dịch Thư Nguyên tranh thủ thời gian xuống ngựa, lấy từ ngực ra tấm lệnh bài với thư tín.
"Tại hạ là một đại phu từ thành Đăng Châu, phụng sự Lý khâm sai đến đây thông báo chuyện quan trọng, còn xin nhóm sai gia đừng ngăn cản!"
Quan sai cầm đầu cầm lệnh bài rồi nhìn lướt qua phong thư, lập tức minh bạch thật giả.
Thành Đăng Châu, đại phu, theo mệnh khâm sai, mấy yếu tố hợp lại, vài tên quan sai lập tức hiểu được mệnh lệnh của khâm sai quả nhiên đã đến!
"Mời tiên sinh lên ngựa, mau chóng tiến về thành Triệu Châu!"
"Đa tạ!"
Dịch Thư Nguyên lên ngựa, sau đó lại có một quan sai khác dẫn ngựa tới, cùng một chỗ cưỡi ngựa chạy về phía thành Triệu Châu.
Giờ phút này hừng đông mới lên không bao lâu, thành Triệu Châu đã là một mảng khẩn trương, tối hôm qua các đại phu trong thành đều đã nhận được tin tức.
Bắt đầu từ sáng nay, dưới sự lãnh đạo của rất nhiều đại phu, quan sai và rất nhiều thanh niên trai tráng cùng công tượng triều đình chiêu mộ tụ họp cùng một chỗ, bắt đầu sàng lọc ra một đám người khỏe mạnh ở trong thành, cũng chọn ra một chút ốc xá chuẩn bị tập trung thu nạp bệnh nhân.
Dịch Thư Nguyên đến thành Triệu Châu khiến cho Tri Châu Vạn Thế Tinh vừa vui lại vừa sợ, nhưng bây giờ mặc kệ thế nào gã chí ít không làm ra sai lầm gì lớn.
Mà Dịch Thư Nguyên đến cũng giảm bớt áp lực cho Vạn Thế Tinh, cấp cho hắn rất nhiều ủng hộ và quyền lực, đồng thời cũng giảm bớt trách nhiệm của bản thân gã.
Dịch Thư Nguyên lấy một thân phận đại phu mà đến, hơn nữa là một đại phu có kinh nghiệm xử lý ôn dịch, cái gọi là đạo không phân già trẻ, đạt giả vi tiên.
Mặc dù có một bộ phận đại phu thành Triệu Châu phê bình kín đáo, nhưng sau khi tiếp xúc qua hai ngày, cũng dần dần lý giải được tại sao Tri Châu đại nhân lại nghe theo tất cả những gì vị đại phụ Đăng Châu nọ an bài.
Ngăn cách các bệnh tình nặng và nhẹ khỏi nhau, phái người lên núi hái thuốc, đồng thời cách ly từng nhóm để tập trung khám và chữa là một mặt.
Quản lý nơi ăn nơi ở của bệnh nhân và thường nhân là một mặt.
Triệu tập người có nội công trong quan phủ và nhân sĩ giang hồ, phối hợp châm cứu xoa bóp giúp bệnh nhân, mấu chốt là giúp mỗi một đại phu dùng thuốc lưu thông khí huyết lại là một phương diện khác, dù sao việc đầu tiên cần làm là phải tận lực cam đoan các đại phu chữa bệnh không xảy ra vấn đề.
Những việc này kỳ thật rất nhiều đại phu cũng có thể suy nghĩ ra, cũng là một vài đạo lý bình thường trên y đạo, nhưng hoàn cảnh hỗn loạn thế này có thể điều phối ngay ngắn rõ ràng, đủ thấy bản lĩnh, cũng không phải là một việc đại phu bình thường có thể làm được.
Chẳng qua cho dù như vậy, thành Triệu Châu vẫn bạo phát ôn dịch, dù đã có khâm sai triệu tập một nhóm thầy thuốc đến để tương trợ, toàn bộ thành Triệu Châu vẫn luống cuống tay chân, nhưng lại không đến mức lâm vào một mảnh hỗn loạn.
May mà Lý Khiêm đã tận hết khả năng điều phối tất cả tài nguyên dược vật có thể điều phối được ở Lĩnh Đông đến thành Triệu Châu, lần lượt có quan sai đưa đến.
!
Bạn cần đăng nhập để bình luận