Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 601: Bạch long cấp nước (1)

Dịch thư Nguyên không nói lời nào, lão đằng đầu ở một bên nghe được lời hán tử nói, ngược lại mở lời.
"Ba mươi năm có thể làm được thành thuốc, nhưng ba mươi năm sau cây Đính Sơn Thảo có thể nâng núi này lên hay không, cũng không biết được."
Lời của Lão đằng đầu, kỳ thật cũng là suy nghĩ trong lòng của Dịch Thư Nguyên, ba mươi năm sau cây tiên thảo đó có thể nâng ngọn núi này được hay không đây?
Dịch Thư Nguyên nhìn về hai đỉnh núi nứt đứng sừng sững kia, ngọn núi này nếu không đứt thì có lẽ đứng ở trong những dãy núi, nó chính là một tòa tiểu phong.
Nếu dùng cây Đính Sơn Thảo đi luyện đan thì sẽ luyện được loại đan cấp bậc thế nào đây?
"Tiêu Dũng, trước đây ngươi nói cây Đính Sơn Thảo này càng gần đến thời kỳ nở rộ, linh khí tiên thảo càng bộc phát mãnh liệt cũng sẽ dẫn đến có vài kẻ rình mò?"
"Không sai, năm đó kỳ thật ta còn có thể nhịn một chút, nhưng về sau ta ngửi thấy được mùi cây Đính Sơn Thảo kia càng ngày càng nồng ta cũng theo đó khủng hoảng, lão đằng đầu lúc ấy nói mùi thơm đã tràn tận ra ngoài Thiên Đấu Sơn nên đề nghị ta ăn mau đi!
Tiêu Dũng nói rồi lâm vào những hồi ức, thậm chí hớp một ngụm khí lớn phảng phất quay trở về khí tức lúc ấy.
"Lúc ấy lão phu cũng sợ, mặc dù Thiên Đấu Sơn ở thế giới bên ngoài coi là một ngọn núi nhỏ vắng vẻ vô danh, nhưng nếu dị hương này bay xa dẫn đến một vài thứ không hay, chỉ sợ đến rồi lại không đi sợ rằng sau này Thiên Đầu Sơn đều không còn an bình nữa!"
"Hắc hắc, nhưng đạo hạnh của ta những ngày sau, lão đằng đầu cũng rất ít khi lo lắng!"
Thanh quạt xếp trong tay Dịch Thư Nguyên tựa như một cây viết không ngừng xoay trên đầu ngón tay vài lần, khiến Tiêu Dũng chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó bỗng thấy Dịch Thư Nguyên nhìn về phía y, Tiêu Dũng vội vàng bày ra một thần sắc nghiêm túc.
"Tiên sinh, ngài có muốn chờ xem, đợi đến khi tiên thảo trên núi trưởng thành hoàn toàn, đợi đến khi nó nâng ngọn núi lớn này lên không? ".
Nói xong Tiêu Dũng cười lộ ra một hàm răng sạch trắng trơn, bốn cái răng nanh lộ ra rất rõ ràng.
"Tiên sinh ngài cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ thật tốt cây Đính Sơn Thảo này, không có bất cứ kẻ nào có thể hái nó đi khỏi đỉnh núi! Hắc hắc, mà chẳng phải bây giờ lão đằng đầu đã đường đường chính chính là một Sơn Thần ư!"
Dịch Thư Nguyên đích thực là cũng có ý tứ như thế.
Cây Đính Sơn Thảo này là thần dị chi vật, coi như ở trong đạo tu hành cũng tuyệt đối là hiếm thấy, không thể lấy đi luyện đan thật sự rất tiếc, mà không thể lấy ở trạng thái toàn vẹn nhất để đi luyện đan lại là một loại tiếc nuối khác.
"Không sai, ba mươi năm sau, lão phu nhất định cũng sẽ nâng cao một bước!"
Đây là một loại thuộc về khiêm tốn, lúc tiên thảo nâng đại sơn lên, thế núi Thiên Đấu Sơn cơ bản cũng đã phóng thích theo.
Đến lúc đó Sơn Thần Thiên Đấu Sơn không phải tiểu thần nào có thể so sánh, mà lại là một Thần hoàn toàn không nương trợ vào hương hỏa cung phụng!
"Vậy càng tốt, chúng ta liền hết sức làm cho cây Đính Sơn Thảo này hoàn toàn nở rộ, thật sự nếu không được như lời, mặt mũi Dịch mỗ cũng có thể lấy ra xem thử."
Quan hệ cùng với Thiên giới không bàn tới, cho dù là long tộc bên Đông Hải, Dịch Thư Nguyên với bọn họ đều có mối quan hệ không tồi.
Nhất là lần cược vào tai kiếp trước kia, Dịch Thư Nguyên không có công khai giúp đỡ thiên giới, kỳ thực là xem như giúp đỡ long tộc.
Không phải Dịch Thư Nguyên khoe khoang, mặc dù hắn tự biết được con đường tu hành này còn lắm gian luân, nhưng ít ra ở giữa phiến thiên địa này, tên tuổi Dịch Đạo Tử đã có thể lấy ra chống đỡ một hồi sự tình.
Thiên Đấu Sơn đúng là chỗ tốt, thương thế Dịch Thư Nguyên chưa lành tạm thời liền lưu lại trong núi điều trị, đồng thời cũng có thời gian rảnh rỗi ghi tất cả mọi chuyện trước kia vào quyển Hồng Trần.
Trong chớp mắt, phía trong Thiên Đấu Sơn đã chim hót hoa nở, mà ở trần thế nơi xa từ lâu đã có từng cơn gió lạnh lùa thổi.
Một ngày này, tính toán thời gian đã xuân đi hạ đến.
Dịch Thư Nguyên đang ngồi xếp bằng ở trong động quật núi nứt Thiên Đấu Sơn bỗng nhiên mở mắt.
Động quật này kỳ thực là một hang động dưới chân núi đoạn phong, bị thân thể yêu quái của Tiêu Dũng đập nát, tuy không sâu nhưng có đủ không gian, linh lực cũng rất linh hoạt.
Mà ngay mới vừa rồi, Dịch Thư Nguyên trong cơn định tĩnh có cảm giác, trong thoáng chốc cảm thấy thế gian Lĩnh Đông, nạn dân đang cầu khẩn.
Đại Dong, Lĩnh Đông, bên ngoài một huyện thành Châu Cảnh, một tòa không tính là tráng lệ nhưng đối với tất cả khắp nơi địa phương gặp tai họa mà nói, thì tuyệt đối được xem là một tòa miếu được dụng tâm mà xây nên.
Đây là một tòa miếu Chân Quân, cung phụng chính là tượng Hiển Thánh Chân Quân, đồng thời bộ dáng được phụng thờ lại không khác là mấy với bộ dáng thần biến của Dịch Thư Nguyên hôm đó.
Mặc dù chưa từng có ai thấy qua dáng vẻ của Hiển Thánh Chân Quân, mặc dù Dịch Thư Nguyên cũng không có dùng hình thức báo mộng hiện cho thần dân biết dáng vẻ của Hiển Thánh Chân Quân, vì vậy sự thần kỳ chính là chỗ này.
Rất nhiều nhân sĩ nhân gian vì ký thác tâm linh hoặc vì lợi ích, bằng một cách nào đó mà rất nhiều nhân sĩ dân gian vẽ hiển thánh Chân Quân khá giống, mà còn không ít vẽ tựa tựa nhau.
Loại chân dung này ở Lĩnh Đông rất được tán thưởng, đồng thời dân chúng chọn bức mà họ cảm thấy là giống nhất.
Dạng hình Dịch Thư Nguyên thần biến thành Hiển Thánh Chân Quân, vốn là tựa vào tâm nguyện ký thác từ vạn dân Lĩnh Đông, cho nên trong lòng bách tính Lĩnh Đông tự nhiên sẽ có phương hướng.
Việc kinh doanh tượng Chân Quân, trải qua bao lần "thay đổi", vậy mà bách tính Lĩnh Đông lúc chọn lựa lại ngày càng giống với chân thân.
Đến mức bây giờ, tượng bùn trong miếu thờ cũng được công nhận là phiên bản giống nhất, còn tại sao lại giống, tất cả bách tính đều có cảm giác đây mới là hình dạng Hiển Thánh Chân Quân.
Giờ này khắc này, bên trong miếu Chân Quân có không ít bách tính đang cầm nhang cúng bái tượng thần.
"Chân Quân, ngài hiển linh đi!" "Chân Quân, để lão thiên gia hạ tràng mưa đi!"
”Nếu cứ tiếp tục như thế, ruộng đều sẽ khô hạn chết!"
Rất nhiều người bên trong miếu đều là những người có tuổi, từng người trong lòng đều tràn ngập bi thiết bất an, đứng trước tượng thần liên tục vái lạy cầu nguyện thậm chí có người quỳ xuống dập đầu.
Kiếp khí ở Lĩnh Đông vẫn chưa tiêu tan, Thiên Đình chỉ có thể tận lực dẫn thủy khí Lĩnh Đông trong phạm vi có hạn để Lĩnh Đông nhận nhiều hơn mấy trận mưa, nhưng cái này so với những năm qua vẫn khác biệt như ngày và đêm.
Mà bây giờ đối với long tộc mà nói, Lĩnh Đông quả thực giữ kín như bưng, thậm chí không có ai nhắc tới, càng không có ai có khả năng làm trái số trời.
Cho nên cơn đại hạn hán này ở Lĩnh Đông, vẫn diễn ra giống như dự liệu từ trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận