Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 624: Thần quang trấn Hà yêu (2)

Đại Dung Đăng Châu, trong miếu Chân Quân.
A Phi rõ ràng cảm giác được có một loại dao động vô hình bộc phát trong điện phủ phía dưới miếu thờ.
Lúc này đã không tính quá sớm, trong miếu Chân Quân có khách hành hương đông đảo, chỉ là cũng không có khách hành hương chú ý tới, Chân Quân chỗ chính điện, vết đỏ chỗ mi tâm trong phút chốc bắn ra một đạo hồng quang.
Một đạo hồng quang này bắn ra từ phía chủ điện miếu thờ, xẹt qua điện phủ hậu viện và một số vách ngăn, rơi xuống trước người nữ tử, một tay nàng đón lấy hồng quang, sau đó xoay người điểm một cái lên mặt nước.
Rẹt !
Khoảnh khắc ánh sáng đỏ bắn xuống nước, mặt nước liền yên tĩnh trở lại, từng đợt gợn sóng lay động hướng xa xa cũng dần dần lắng lại.
Nữ tử lúc này mới thở dài một hơi, sau đó giống như ý thức được cái gì, khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía hai người trên nóc nhà chủ điện, hiển nhiên hai võ giả này tựa hồ không giống người bình thường.
Nhưng mà nữ tử cũng tạm thời vẫn không để ý tới bên kia, nhìn thấy liền nhìn thấy.
Tầm mắt nữ tử trở lại mặt nước, đồng thời bước nhanh xuống bậc thang, không thèm để ý chút nào đến nhiệt độ nước lạnh thấu xương khi trời đông giá rét, cũng không thèm để ý quần áo bị nước thấm ướt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của A Phi và Trì Khánh Hổ, nữ tử cứ như vậy tiến vào trong nước.
"Ta không nhìn lầm chứ? Đây chính là mùa đông khắc nghiệt."
Lập xuân đã đến, nhưng còn chưa tới tháng giêng năm mới, đúng là mùa đông khắc nghiệt, mà A Phi cũng kinh ngạc.
"Đi qua nhìn một chút!"
Nữ tử này chỉ sợ cũng không phải người bình thường, nhưng nếu vạn nhất, bọn họ cũng có thể lập tức cứu người!
Hai người thi triển khinh công, giống như hai chiếc lá được gió thổi tới, nhẹ nhàng rơi xuống trong miếu viện ở phía sau.
Chỉ có điều đợi A Phi và Trì Khánh Hổ đến bậc thang bên bờ sông, trên Đại Thông Hà ngoại trừ phương bắc nổi lên gợn sóng ra, không còn bất cứ động tĩnh gì, giống như mặt nước sôi trào và vừa mới chứng kiến chuyện nữ tử vào sông đều là ảo giác.
Điều này khiến hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, chỉ bất quá bọn họ đều rõ ràng vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác.
Dưới nước Đại Thông Hà, lúc này nữ tử đã ngự thủy đến đáy nước.
Ở chỗ này có một con rắn lớn màu xám thân còn to hơn thùng nước, nó quấn chặt một thứ, cũng là căn nguyên để lần này con rắn lớn đến xin giúp đỡ.
Thứ này là một quái vật cổ dài, nhìn tựa hồ có hình người nhưng tứ chi hơi vặn vẹo, cổ rất dài mặt xanh nanh vàng, cực kỳ dữ tợn.
Nhất là mái tóc kia, quả thực khủng bố, còn dài hơn thân thể con rắn màu xám, theo dòng nước không ngừng tiến về phía trước, giống như một bóng rắn trong nước khoa trương khác.
"Tỷ tỷ!"
Con rắn lớn màu xám phát ra giọng nói của một nam tử, giọng nói tương đối bình tĩnh hơn không ít.
Nữ tử này chính là Trần Hàn, giờ phút này nàng ngự thủy mà đến, trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu đại xà, từ phía trên nhìn về phía quái vật tựa hồ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mi tâm quái vật có một vết đỏ, ở trong nước bóng tối hiện ra ánh sáng đỏ như lửa.
"Đây là thứ gì, ngươi từ đâu chọc tới loại đồ chơi tà dị này?"
"Ta cũng không có chọc nó, ban đầu nó quấn ở trên người một đứa bé gầy gò trong thôn, ta từ lúc đi qua mương kháng hạn phát hiện nó, nó nhìn thấy ta hiển nhiên là thông qua phương thức nào đó cổ động đứa bé kia nhảy xuống mương nước, đáng tiếc nó đánh giá thấp ta, ta liền một đường nghĩ cách xua đuổi và triền đấu đến đây!"
Nữ tử nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía đại xà dưới chân.
"Đứa bé kia đâu?"
"Ở trong bụng ta, đang muốn mời tỷ tỷ xem còn có thể cứu hay không."
Trần Hàn nghe vậy cũng vừa tức vừa cười.
"Lời này nếu bị người ta nghe, còn tưởng rằng ngươi là yêu quái ăn thịt người!"
"Vậy, nếu không thì sao, ngoại trừ trong bụng ta còn có thể giấu đi đâu? Cũng không để ý tới nhiều như vậy."
"Nôn ra cho ta xem!"
Đại xà gật đầu, nhưng lại do dự một chút, nhìn về phía quái vật không muốn buông ra này.
"Nó đâu?"
"Yên tâm, Chân Quân cho ta mượn pháp, bây giờ nó ngay cả ngươi cũng không bắt được, còn có thể có năng lực chống lại pháp lực Chân Quân sao?"
Nói như vậy... làm tổn thương yêu quái nha...
Nhưng lại rất có đạo lý, đại xà không khỏi gật đầu lần nữa, sau đó hé miệng phun ra một cái bong bóng khí thật to, mà trong bong bóng khí thì lơ lửng một đứa bé.
Vừa nhìn thấy bộ dáng đứa bé này, Trần Hàn lông mày lại nhíu lại.
Khó trách nói là hài đồng khô gầy, quả thực gầy không thành hình người, nói da bọc xương tuyệt đối không khoa trương.
Đây cũng không phải là thời điểm hai năm trước đại tai thiếu lương thực, hơn nữa cho dù như vậy, rất nhiều người khả năng đều gầy đi không ít, nhưng Trần Hàn cũng chưa từng thấy gầy thành khoa trương như vậy.
"Người bình thường gầy thành như vậy, đã chết."
"Đúng vậy nha, còn treo một hơi, tỷ tỷ, còn có thể cứu sao? Bây giờ tỷ ở dưới trướng Hiển Thánh Chân Quân, nhất định có biện pháp đúng không?"
Trần Hàn bất đắc dĩ nói.
"Ta chỉ là một người trông coi miếu Chân Quân mà thôi, ngươi thật sự coi ta là đại thần dưới trướng Chân Quân sao?"
"Đó cũng là người coi miếu đầu tiên!"
Trần Hàn khoát tay áo, ý bảo đại xà trước tiên không cần nói, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, thừa dịp dòng nước đi tới bên cạnh bong bóng khí của đứa nhỏ, cẩn thận đánh giá tình huống trong đó.
Đứa nhỏ này thật sự chỉ là đang giữ một hơi thở, hơn nữa còn có một loại khí số kỳ lạ quấn quanh thân.
Loại tình huống này, quyết không thể tuỳ tiện thi pháp, thậm chí không thể tùy tiện nói toạc một số việc, nếu không đều dễ dàng đánh vỡ một loại cân bằng yếu ớt nào đó.
Giống như có một số người chết nhưng không biết mình đã chết, vẫn sinh hoạt bình thường, thậm chí có thể đi dưới ánh mặt trời, nhưng một khi cân bằng bị phá, ví dụ như bị người ta nói toạc ra, để chính người đó nhận thức được chân tướng, thì lập tức lộ ra nguyên hình.
"Đạo hạnh của ta không đủ, y thuật lại càng gà mờ, đứa nhỏ này phải tìm cao nhân y đạo chân chính tới cứu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận