Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 625: Xâm nhập một loại trải nghiệm khác (1)

"Cao nhân y đạo, tỷ tỷ, ngươi biết người như vậy không? Lúc trước những đại phu trong ôn dịch ở Triệu Châu kia?"
Tầm mắt Trần Hàn rời khỏi đứa nhỏ, nhìn về phía đại xà khẽ gật đầu.
"Không sai, chính là một trong số đó, nhưng mà đứa nhỏ này ở đâu ngươi có biết không?"
Đại xà lắc lắc đầu.
"Ta chỉ mượn đường kháng hạn đi ngang qua, cũng không biết lai lịch của đứa nhỏ này, nhưng phương vị đại khái vẫn rõ ràng, chỉ cần chữa khỏi cho nó, ta có thể đưa về."
Nạn hồng thủy tuy đã qua, nhưng trong đợt chống thiên tai để lại rất nhiều di sản quý giá, ví dụ như rất nhiều đê lớn đường sông, ví dụ như kháng hạn thông suốt bốn phương.
Nhất là kênh mương kháng hạn đã có thể dự phòng tình hình hạn hán, lại kết hợp tình huống đường tủy các phương quán thông các nơi, để cho các nơi Lĩnh Đông tưới tiêu càng thêm tiện lợi.
"Được, nhớ kỹ là được, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Đại xà há mồm lộ ra răng nanh bên trong, bộ dạng đó có lẽ người thường nhìn sẽ thấy vô cùng đáng sợ, nhưng theo Trần Hàn xem ra là cười đến có chút khờ khạo.
"Hắc hắc, đã gần như khỏi hẳn rồi, hơn nữa quả thật cũng cảm thấy chỗ tốt, lúc cảm thụ linh khí trong núi đều có thể cảm nhận được khi nào chúng nó hoạt động mạnh, nói không chừng lại thêm ba năm mươi năm hoặc là trăm năm nữa, ta có thể hóa hình giống như tỷ tỷ rồi!"
Trần Hàn cười cười.
"Nhớ kỹ không thể quá mức tự mãn, càng không thể cuồng vọng tự đại trước mặt người khác, ở trong núi có lẽ cảm thấy mình đủ lợi hại, nhưng ngoài núi có núi, trên trời còn có trời, ở bên ngoài ngươi chỉ là một tiểu yêu mà thôi."
"Ta đương nhiên hiểu, tỷ tỷ yên tâm, còn có Tiểu Vu cũng vậy, thương thế của nó còn tương đối nặng, nhưng đã không kịp chờ đợi muốn về Đại Thông Hà."
Trần Hàn khẽ nhíu mày.
"Về Đại Thông Hà? Ngươi lần này vốn cũng là muốn tới đây?"
Đại xà toét miệng khép lại, giọng nói mang theo chút nhăn nhó.
"Tỷ tỷ ở đây, bây giờ thật vất vả mới có thân phận, tới nơi này tu hành cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!"
Thân phận?
Trên mặt Trần Hàn lộ ra một chút bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ là một người coi miếu mà thôi, không bị Chân Quân bài xích quả thật không dễ, nhưng chung quy cũng không phải nhân vật gì nổi bật.
Nhưng ở Đăng Châu này cũng đủ rồi.
"Cũng tốt, đến bên này có ta trông coi, cũng đỡ cho các ngươi không cẩn thận gây họa."
Đại xà lại toét miệng, trong lòng vô cùng vui vẻ, chỉ là không có kêu ra, sợ tỷ tỷ không thích.
"Vậy chúng ta mau trấn trụ quái vật này, sau đó cứu đứa nhỏ này đi!"
"Ừm!"
Trần Hàn cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù bị kiếp số ảnh hưởng đến thương thế không nhẹ, nhưng xử lý quái vật đã bị Chân Quân trấn trụ thì không khó, nàng phất tay thi pháp, cuốn lên từng dòng nước, từ trong nước hiện lên rất nhiều bèo, rất nhanh cuốn quái vật lên.
Sau một lát bèo rong càng quấn càng chặt, đồng thời càng quấn càng nhỏ, vậy mà dần dần theo dòng nước hóa thành từng đoàn bèo dài một ngón tay, rơi xuống lòng bàn tay Trần Hàn.
Trần Hàn liếc mắt nhìn đại xà.
"Ngươi tạm thời ở lại đây đi, đừng chạy loạn, càng không nên lên bờ dọa người ta, tín đồ nếu là đến trong miếu phóng sinh cái gì, cũng đừng tham ăn."
"A!"
Trần Hàn cười cười.
"Ta sẽ mang cho ngươi chút đồ ăn ngon, những cống phẩm kia không ăn cũng lãng phí, ta đi, nhớ lời ta nói không?"
"Tỷ tỷ yên tâm."
Sau khi dặn dò nhiều lần, Trần Hàn mới ôm lấy đứa bé trong bọt khí, từng bước một đi về phía bờ, đồng thời trong lòng cũng nghĩ đến tình huống trên bờ, hai võ giả kia hẳn là vẫn còn ở đây, một người trong đó ngược lại có chút quen mắt.
Trước bậc thang hậu viện miếu Chân Quân, A Phi và Trì Khánh Hổ đã đợi ở đây rất lâu, trong lòng ít nhiều có chút nóng nảy.
"Lâu như vậy còn không lên, sẽ không ngộp nước chứ, hay là ta xuống xem một chút?"
Tuy hai người đều biết vừa rồi nữ tử kia tuyệt đối không phải người bình thường, nhưng vào trong nước một chút động tĩnh cũng không có, thật sự khiến người ta bất an, hơn nữa Trì Khánh Hổ cũng không nghĩ tới sức mạnh vượt qua tầng lớp yêu quái.
"Chờ một chút, trong nước có điều cổ quái, không thể dễ dàng xuống nước!"
A Phi là gặp qua yêu quái cũng gặp qua thế ngoại cao nhân, biết trên đời này có rất nhiều chuyện mà thường nhân khó có thể lý giải, tình huống của nữ tử kia cùng vừa rồi ở trong nước chỉ sợ đều là một trong số đó.
Dưới tình huống này xuống nước thực sự không phải là lựa chọn sáng suốt.
Ngay lúc Trì Khánh Hổ đang muốn nói gì đó, mặt nước bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.
Trong lúc dòng nước đong đưa, một nữ tử từng bước một từ trong nước đi lên bậc thang.
Trong tiếng nước chảy "Rầm rầm", không ngừng có nước từ trên quần áo nữ tử rơi xuống, thân thể lộ ra mặt nước của nàng cũng càng ngày càng nhiều, trong tay thế mà còn ôm một đứa bé.
Trong lòng A Phi khẽ động, động tĩnh trong nước vừa rồi đều là bởi vì đứa bé này?
"Hai vị đại hiệp, có thể tới giúp một chút không?"
A Phi và Trì Khánh Hổ liếc nhau, vội vàng tiến lên đỡ lấy đứa nhỏ và nâng nữ tử lên bờ, nơi này là miếu Chân Quân, nữ tử này hẳn cũng không đến mức là tà ma gì.
Lúc đỡ lấy đứa bé, A Phi động tác vô cùng cẩn thận, đứa nhỏ này nhìn vô cùng yếu ớt, y không dám dùng nhiều sức.
"Ta vào nước làm ướt quần áo, cần phải đi thay quần áo, đứa nhỏ này cũng cần lau thân thể giữ ấm gấp!"
Trần Hàn nói xong, mang theo hai người cùng nhau đi tới khu dừng chân phía sau miếu viện.
Lúc xây dựng miếu Chân Quân, thiết kế có thể ở không ít người, có điều hiện tại chỉ có một người coi miếu là Trần Hàn ở, những người khác cũng đều là cư dân phụ cận, ban ngày rảnh rỗi đến giúp một ít việc, buổi tối có nhà để về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận