Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 63: Bước vào tu hành (1)

Bên trong huyện nha, Dịch Thư Nguyên hơn ba ngày chưa về, quả thật đã tạo thành ảnh hưởng nhất định, nhưng cũng không lớn như trong tưởng tượng của hắn, dẫu sao trừ lúc ban đầu ra, vài ngày về sau cũng không nhiều người một mực chú ý kho sách, hơn nữa trước khi đi hắn cũng đã xin nghỉ rồi.
Lúc Dịch Thư Nguyên trở về, tự nhiên cũng không gặp phải chuyện thông báo tìm người gì đó, thậm chí một chút nha dịch vẫn chào hỏi bình thường cùng hắn, cho nên hắn liền không có bất kỳ khó khăn trắc trở nào đi về tới bên trong kho sách.
Sau khi đi vào cửa, trang trí bên trong vẫn tương tự như buổi sáng hôm hắn rời đi.
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên hơi méo một cái, ai dà, có phải Dịch mỗ ta đã quá tự coi trọng mình rồi...
"Cô tịch, vắng vẻ nha!"
Sau khi tự nhạo báng mình như vậy, Dịch Thư Nguyên đi tới trước thư án, bỏ xuống cái dù cùng với túi đồ, túm một cái nghiên mực được chuẩn bị từ trước nhưng không dùng qua để mài mực.
Dạo gần đây Dịch Thư Nguyên tự giác có chút lơ là với công tác, dù sao hắn cũng tới đây để tu soạn huyện chí, tuy rằng không ai thúc giục tiến độ, dẫu hắn cũng không phải cố ý kéo dài, nhưng đoán chừng cũng đã rớt lại phía sau không ít, chỉ là bàn tay thì mài mực, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào túi đồ dưới bàn, nội tâm có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Nhìn một chút, chỉ nhìn một chút thôi!
Nghĩ như vậy, sau khi Dịch Thư Nguyên chuẩn bị giấy và bút mực thỏa đáng, hắn liền không thể chờ được nữa mà mở túi đồ ra, lấy sách sơn thần tặng cho ra ngoài.
Quyển sách này rõ ràng không phải chất liệu bình thường, chỉ vừa đụng vào liền cho Dịch Thư Nguyên một loại cảm giác tương đối vững chắc, bìa mặt của quyển sách cùng trang bìa đều không có tên sách và miêu tả dư thừa, mà đi thẳng vào chủ đề.
Dịch Thư Nguyên chỉ thoáng đọc, tâm thần liền đắm chìm vào trong đó.
Cái gọi là sơn xuyên đại địa, lấy góc nhìn của sơn thần Hoàng Hoành Xuyên xem ra, là một loại ngưng tụ thế, cần câu thông rất sâu cùng với địa linh, cũng là phương thức tu hành chủ yếu của sơn thần thổ địa ngoài thần đạo hương khói.
Từ loại nào góc độ mà nói, nếu như cuối cùng có thể hoàn toàn bài trừ được hương khói mà chấp chưởng núi lớn, như vậy núi chính là ta, ta chính là núi, mang theo khí thế của đại địa sông núi, đồng thọ cùng thiên địa, đồng huy cùng nhật nguyệt, không hề kém hơn tiên đạo nhất lưu.
Chỉ tiếc là khó! Quá khó!
Nhất là một chút sơn thần thổ địa thật ra bản thân ngay từ đầu là quỷ, bởi vì nhân gian cung phụng mới có được sắc phong chính thống, từ đó hóa ra Kim Thân, có thể tu hành, cái chức sơn thần này vốn có gút mắc quá sâu cùng với hương khói, có thể nói thành cũng là hương khói, mà bại cũng là hương khói, đã trở thành một loại nguyện lực nguyện vọng hương khói, muốn tự học đột phá lại càng khó.
Dùng cái này suy ra, Dịch Thư Nguyên đại khái có thể liên tưởng ra tình cảnh của thần chỉ trong mấy phương Thiên Đình, chỉ sẽ càng thêm ỷ lại vào hương khói nhân gian, đã là thần hương khói thuần túy, nhưng lại không thể tham gia tình hình chung của nhân gian quá sâu, nếu không sẽ gặp phải cắn trả khó có thể thừa nhận.
Đương nhiên mấy phương Thiên Đình ít nhiều cũng có chế hành lẫn nhau, đây là chênh lệch tín ngưỡng các nơi thể hiện ra tạo thành.
Những thứ này hình như có chút mâu thuẫn, nhưng kỳ thật chính là như thế, bất quá là trong phát triển cùng chế hành tìm một điểm thăng bằng vì hoàn cảnh của bản thân mà thôi, để tìm kiếm một tia khả năng đột phá.
Sự thật đương nhiên phức tạp xa xa so với Dịch Thư Nguyên nghĩ, nhưng hắn cảm thấy cái khái niệm này hẳn là tồn tại, Hoàng Hoành Xuyên cũng hữu ý vô ý biểu lộ ra một chút ý nghĩ cùng loại.
Dịch Thư Nguyên nhìn từ một chút xíu thứ trước mặt này, rốt cuộc đã thấy được tâm đắc tu hành chân chính, dùng lời Hoàng Hoành Xuyên nói, thật ra năng lực của sơn thần thổ địa, đặc điểm rõ ràng nhất bên ngoài chính là khiển thổ khống kim sinh mộc, mà bên trong chính là chưởng khống đối với thế núi.
Dịch Thư Nguyên không có ý định làm sơn thần, trước hết cứ đọc một lượt những nội dung mênh mông mà trong mắt hắn, biết đâu về sau có lẽ có thể lần nữa tế phẩm.
Thời gian bất tri bất giác đã qua từ sáng đến chập tối, ngày hôm nay Dịch Thư Nguyên cứ ngồi trước văn án, thậm chí quên cả ra ngoài ăn cơm trưa.
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân vội vàng tới gần, Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn tới phía cửa vào, nhanh chóng bỏ sách xuống, kéo qua văn hiến tham khảo nơi góc bàn, nắm lên bút đã dính mực một bên, bắt đầu đối chiếu với sách viết lên trên giấy trắng.
Mấy hơi sau, Chủ bộ Ngô Minh Cao đã vội vàng đi tới, y tới cửa nhìn thấy Dịch Thư Nguyên ở bên trong, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Ôi chao Dịch tiên sinh, ngươi chuyến đi này chính là ba ngày, lúc xin phép nghỉ cũng không nói rõ một chút, còn không trở lại ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi! Nếu không phải vừa nãy có người nói đã nhìn thấy ngươi, ta còn dự định phái người đi tới Tây Hà thôn nhìn qua một chút!"
Dịch Thư Nguyên vừa lúng túng lại vừa cảm thấy chút vui mừng, ít nhất vẫn có người quan tâm hắn.
"Ngày hôm qua Lâm đại nhân nhắc muốn nhìn xem huyện chí đã tu soạn thế nào rồi!"
Ngô Minh Cao vừa nói câu này ra khỏi miệng, nụ cười của Dịch Thư Nguyên vừa mới nổi lên liền biến mất, vãi thật, báo ứng tới nhanh như vậy sao, cái này còn không bằng không ai quan tâm tới Dịch mỗ ta cũng được!
"Lúc nào Lâm đại nhân muốn xem?"
Ngô Minh Cao đi tới bên cạnh án thư, nhìn nội dung Dịch Thư Nguyên đang viết một chút, ngoài miệng cũng đáp trả vấn đề của hắn.
"Nguyên bản hôm qua liền muốn nhìn một chút, nhưng ta đã qua loa tắc trách cho qua rồi, nói trong nhà ngươi có việc, muốn tạm thời trở về vài ngày... Ừm, Dịch tiên sinh, đại nhân muốn nhìn tiến độ, có lẽ ngươi đã biết là cái gì rồi đúng không?"
Dịch Thư Nguyên sao có thể không biết chứ.
"Đa tạ Chủ bộ đại nhân nhắc nhở, Dịch mỗ dĩ nhiên là hiểu rõ, lại trau chuốt một chút là có thể đưa cho Lâm đại nhân nhìn một thử rồi, nhưng mà bản án này vẫn chưa có kết thúc, khẳng định không viết được trọn vẹn."
Dịch Thư Nguyên thoại lý hữu thoại, trong lòng hắn, kết thúc chân chính trên ý nghĩa, ít nhất cũng là Cổ Vân Thông bị chặt ngang eo, mà những người sau lưng kia cũng không thể bỏ qua.
Đương nhiên, nếu như chỉ là viết vào huyện chí mà nói, mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ riêng một trang viết về cái đêm thẩm vấn kia cũng đã đủ tư cách rồi.
"Ài, ngươi rõ ràng là tốt rồi!"
"Ngô đại nhân yên tâm, không có gì đáng lo!"
Những lời này Dịch Thư Nguyên nói vẫn rất có tự tin, bởi vì đây đúng là một bộ phận chí thú của hắn, trong đêm ngày đó cũng đã viết không sai biệt lắm.
"Vậy thì tốt rồi..."
Ngô Minh Cao nói xong liền đứng ở bên án thư, cúi đầu tỉ mỉ nhìn chữ, Dịch Thư Nguyên không khỏi vuốt râu thầm than, thật là một bút diệu thủ tự nhiên.
"Chủ bộ đại nhân còn có việc gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận