Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 72: Đời ta không thể trắc (2)

Sắc trời dần tối, ánh nắng chiều chiếu xuống, bên ngoài miếu sơn thần trên Khoát Nam Sơn đến một vị khách nhân làm cho Hoàng Hoành Xuyên không tưởng được, thế cho nên y lập tức hiện thân xuất hiện, nhanh chóng bước đi ra khỏi miếu sơn thần.
"Hướng Thành Hoàng?"
Thân ảnh ngoài miếu dĩ nhiên chính là Thành Hoàng huyện Nguyên Giang, nghiêm chỉnh mà nói, Khoát Nam Sơn có gần một nửa nằm ở cảnh nội huyện Nguyên Giang, nhưng hai tôn đại thần này ai quản của người đó, ngay cả thủ hạ chính là quỷ thần sơn quái cũng gần trăm mười năm không gặp được một lần, lại càng không cần phải nói đích thân tới cửa bái phóng.
Giờ phút này, Thành Hoàng đang chắp tay về phía Hoàng Hoành Xuyên, cũng nhìn qua miếu sơn thần tàn phá trước mặt, chẳng những nóc nhà bị bổ ra lỗ hổng lớn, ngay cả tượng thần cũng đều bị bổ nửa thân cháy đen, sơn thần này cũng quá không coi Thần chức của mình làm chuyện quan trọng đi.
"Hoàng công! Miếu sơn thần này của ngươi hình như vừa gặp đại nạn hả?"
Nghe câu nói ít nhiều mang theo một tia trêu chọc của Thành Hoàng, Hoàng Hoành Xuyên cũng là thở dài.
"Ây dà, nói ra rất dài dòng, mau mau mời vào!"
Hoàng Hoành Xuyên đáp lễ, sau đó mời Hướng Thường Thanh đi vào, miếu sơn thần của y vốn cũng không có phong thái như miếu Thành Hoàng, hiện giờ liền hoàn toàn giống với một tòa miếu đổ nát, nhưng hai người hiển nhiên cũng sẽ không thật sự để trong lòng việc này, mới vào trong miếu, Hướng Thường Thanh liền mở miệng.
"Hoàng công có biết tại sao ta lại đến chứ?"
Hoàng Hoành Xuyên cũng đã đại khái đoán ra nguyên nhân.
"Hẳn là Dịch tiên sinh đã đi qua chỗ Hướng Thành Hoàng rồi đúng không?"
Lão Thành Hoàng nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy, Dịch tiên sinh cùng ta nghiên cứu thảo luận việc hòn đá đầu thai, bất quá ta muốn nói không phải việc này, xin hỏi Hoàng công có biết vị cao nhân tiên đạo này đến tột cùng có lai lịch ra sao không?"
Hoàng Hoành Xuyên nở nụ cười.
"Cao nhân đúng là cao nhân, nhưng mà lai lịch ý à, Thành Hoàng đại nhân làm sao có thể không biết, mộ phụ mẫu Dịch tiên sinh vẫn còn ở trên núi, là người Dịch gia Tây Hà thôn... ."
"Ủa!"
Hoàng Hoành Xuyên nhíu mày.
"Hướng Thành Hoàng hà cớ lại bật cười?"
Lão Thành Hoàng cười lắc đầu.
"Ta còn tưởng rằng ngươi biết được lai lịch của Dịch tiên sinh, không ngờ là cũng không rõ ràng."
"Chỉ giáo cho?"
Hoàng Hoành Xuyên lập tức đặt câu hỏi, lão Thành Hoàng lại nhìn cảnh núi ngoài miếu.
"Tây Hà thôn này căn bản không có một phàm nhân như Dịch Thư Nguyên, ngay cả trên sách sinh tử cũng không có tồn tại!"
Hoàng Hoành Xuyên một thoáng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin, nhưng nhớ lại đủ loại hành động của Dịch Thư Nguyên lại căn bản không giống giả dối, trong lúc nhất thời suy nghĩ hỗn loạn.
"Nhưng hắn ngay cả một chút tiên đạo căn bản cũng không biết..."
Lão Thành Hoàng nhìn Hoàng Hoành Xuyên.
"Thật là không biết? Dịch tiên sinh kia tĩnh tu bên trong kho sách huyện nha Nguyên Giang, dẫn động thiên địa linh khí tinh hoa nhật nguyệt huyện thành Nguyên Giang ta, nếu không phải ta biết rõ là hắn ở đó, ta còn tưởng rằng là đại yêu từ đâu tới!"
"Dịch tiên sinh nhập đạo liền lộ ra bất phàm, có lẽ tự có chỗ thần dị, trò chuyện cùng với hắn có thể cảm giác ra tâm ý hết sức chân thành của hắn..."
Hoàng Hoành Xuyên lúc này có chút hậu tri hậu giác nhớ trở lại, đồng dạng nhìn Hướng Thường Thanh vẻ mặt nghiêm túc.
"Vả lại Hoàng mỗ dám nói, lòng của Dịch tiên sinh ở tự nhiên, chí tại tiêu dao, nhất định là tu chính đạo!"
"Đây là tự nhiên!"
Sau khi tiếp xúc qua Dịch Thư Nguyên, đương nhiên có thể từ trong cách ăn nói của hắn cảm thụ một chút, tu chính đạo thì điểm này là không sai được, không thể nào là tà đạo, chỉ bất quá Thành Hoàng vốn là tới cầu giải thích nghi hoặc, không ngờ nghi ngờ lại càng lớn, hai người nghiên cứu thảo luận hồi lâu, cũng nói đến việc ký ức của người và quỷ Tây Hà thôn.
Đến giờ phút này, Hoàng Hoành Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, một cảm giác giống như dòng điện khiến cho y hơi run rẩy, y nhìn về phía Thành Hoàng đang nhíu mày suy tư.
"Hướng Thành Hoàng, ngươi nói... Có hay không một loại khả năng, Dịch tiên sinh chính là con của Dịch Thăng, huynh trưởng của Dịch Bảo Khang, hắn vốn chính là thôn nhân Tây Hà..."
"Tuyệt không có khả năng, ta có thể sai, sách sinh tử sao có thể..."
Thành Hoàng nói đến đây bỗng nhiên im bặt mà dừng, hình như lão hiểu sơn thần đang muốn nói cái gì rồi, nhìn qua biểu cảm không rõ trên mặt Hoàng Hoành Xuyên, người sau còn khẽ gật đầu đáp lại.
"Nếu như, nếu như sách sinh tử không cách nào thừa nhận..."
"Dịch Thư Nguyên từng nói hắn tâm ở tiêu dao, chí tại hồng trần, cũng đã nói từng bị điên như mộng cũng như huyễn, mộng ảo trước sau giống như cả đời, hắn vừa nhập đạo thì thiên liền tới ngăn trở, cũng có lẽ thân vốn là ở trong tiên đạo..."
Hoàng Hoành Xuyên nhớ lại đủ loại tiếp xúc cùng Dịch Thư Nguyên, lấy âm thanh thì thào nói ra những thứ này.
"Là du hí hồng trần? Hay là nhất mộng mà quên, hoặc là..."
Lúc này lão Thành Hoàng cũng miên man bất định.
Vào thời khắc này, hai vị Thần trầm mặc hồi lâu.
"Ai dà, chớ suy nghĩ nhiều! Đi xem hòn đá kia đi, lấy ánh mắt Thần U Minh của ngươi nhìn xem, cuối cùng nó có hy vọng hay không."
Hoàng Hoành Xuyên có chút buồn vô cớ nói, hai nhiều bọn họ nghĩ nhiều hơn nữa cũng không kết quả.
Thành Hoàng nhẹ gật đầu, mang theo chút tâm tư kích động và phức tạp đi cùng sơn thần tới dòng suối bên kia.
Lúc hai Thần thật sự đến bên dòng suối, nhìn tia nước nhỏ rơi trên hòn đá kia, sau khi tường tận xem xét hồi lâu, Hướng Thành Hoàng cuối cùng vẫn cảm thán một câu.
"Vết mực này hình thành liền không tiêu tan, không phải đạo vận mênh mông thì không thể lưu lại được, ta đời này không thể trắc được!"
Thành Hoàng nói là mực trên hòn đá, mà không có nói tới sinh cơ của oa oa, bởi vì cái này không cần nhiều lời rồi, vẻn vẹn trôi qua thời gian ngắn như vậy, nước suối đổ vào viên đá, vậy mà lại ở bên trong một mảnh mặc vận kia sinh sôi ra từng điểm linh quang nhỏ hầu như không thể nhận ra.
Hoàng Hoành Xuyên ngược lại là nở nụ cười, cũng không xoắn xuýt như vừa rồi nữa.
"Trong thiên địa nhiều thêm một vị cao nhân chính đạo huyền bí khó lường bực này, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?"
Hướng Thường Thanh giật mình, nhìn Hoàng Hoành Xuyên.
"Hoàng công quả thật là một câu điểm tỉnh người trong mộng, chính đạo hưng thịnh chính là phúc của muôn dân trăm họ, hà tất truy vấn ngọn nguồn làm cho người ta không thích và bất an đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận