Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 77: Thiên phú dị bẩm (1)

Đại khái sau khi lại trôi qua một khắc đồng hồ, Dịch Thư Nguyên rời khỏi địa lao, trong phòng giam của Cổ Vân Thông chỉ còn lại có gã và Hà Hân đứng ở một bên, nhìn bộ dáng liên tiếp nhìn xung quanh, lo được lo mất, trong lo lắng mang theo hãi hùng của Cổ Vân Thông, Hà Hân nhịn không được "Hừ" một tiếng.
Ai ngờ một tiếng này tựa hồ lại bị Cổ Vân Thông nghe được, khiến cho thân thể của gã cũng hơi run lên.
Việc này lập tức khiến Hà Hân hứng thú, dốc hết tất cả vốn liếng muốn hiện thân dọa Cổ Vân Thông, đáng tiếc về sau bất luận nàng cố gắng thế nào cũng đều không hiệu quả.
Mặc kệ Hà Hân dùng quyền đấm cước đá như thế nào, Cổ Vân Thông vẫn kinh hoảng mờ mịt nhìn xung quanh như cũ, khiến cho nàng giận đến mức nhịn không được mà hô lên một tiếng.
"A, tức chết ta !"
Một tiếng này, Cổ Vân Thông lại run lên, thoáng cái rúc vào dưới giường, bới cỏ khô lên chui vào bên trong, vừa phát run vừa cầu xin tha thứ.
"Bà cô, ta đã nhận tội rồi, bỏ qua cho ta đi, xin bà cô tha mạng đi mà..."
Hà Hân thấy vậy liền sững sờ đứng đó nhìn gã, trong lúc nhất thời lâm vào mờ mịt.
Ngoài địa lao, đội trưởng nhà lao nhắm mắt đi theo sát bên cạnh Dịch Thư Nguyên, y đưa Dịch Thư Nguyên ra tới ngoài địa lao cũng không ngừng lại, còn một đường theo hắn đi vào phạm vi huyện nha, khi đi đến hành lang không người, lúc này mới lại lo lắng mở miệng.
"Dịch tiên sinh, việc vừa rồi..."
Đội trưởng nhà lao muốn nói lại thôi, thậm chí có chút hối hận vì vừa nãy đi cùng Dịch Thư Nguyên tiến vào bên trong nhà tù cuối cùng kia, lúc này thật sự là hận không thể cho mình hai cái tát, ai bảo mình nhiều chuyện như vậy!
Dịch Thư Nguyên cũng nghĩ đến việc vừa nãy, nghe đội trưởng nhà lao nói, hắn cũng hiểu rõ sự lo lắng của đối phương, vì vậy cười an ủi.
"Lục gia không cần suy nghĩ nhiều, việc này ngươi biết ta biết là được, ngươi cũng không cần nhắc tới với bất kỳ ai!"
Dịch Thư Nguyên nói xong, lại cường điệu một câu: "Nhớ kỹ, là bất luận một ai!"
Đội trưởng nhà lao như gặp đại xá, vội vàng không ngừng chắp tay thi lễ về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dạ dạ dạ, đa tạ Dịch tiên sinh nhắc nhở, đa tạ Dịch tiên sinh nhắc nhở, ta nhất định ghi nhớ lời tiên sinh dạy bảo, không nói với ai! Không, căn bản là không có chuyện này!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, sau đó liền cất bước rời đi, tiếp đó phát hiện đội trưởng nhà lao vẫn còn theo bản năng đi cùng mình, không khỏi dừng lại, buồn cười nói.
"Lục gia, ta phải đi về làm việc, ngươi cũng trở về đi, địa lao kia không thiếu ngươi được!"
"Hả? A a, đúng vậy, tiên sinh đi thong thả, ta liền cáo lui! Ách, nhưng trong lao có quỷ nha..."
"Ha ha ha, Hà Hân cô nương kia cũng là người hiểu lý lẽ, an tâm quay về đi, không có việc gì, chỉ cần Lục gia ngày bình thường không làm việc trái với lương tâm là được rồi."
"Ồ..."
Đội trưởng nhà lao lần nữa chắp tay, sau đó xoay người rời đi, nhưng đi vài bước còn quay lại nhìn sang Dịch Thư Nguyên, Dịch mỗ thấy vậy cũng có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm khái, cũng không biết đội trưởng nhà lao này là đang lo lắng việc vừa mới nghe được, hay là lo lắng gặp phải quỷ.
Dịch Thư Nguyên cũng quay người đi về phía kho sách, chỉ là thần sắc mê ly, như có điều suy nghĩ.
Việc mới vừa hiểu rõ từ chỗ Cổ Vân Thông kia, Dịch Thư Nguyên tạm thời không có ý định nói ra, hắn tin tưởng đội trưởng nhà lao cũng sẽ không.
Thực tế một chút mà nói, có lẽ đối với huyện Nguyên Giang cùng với Lâm huyện lệnh mà nói, kết quả tương đối của bản án này là Cổ Vân Thông bị xử cực hình, Lâm huyện lệnh được ngợi khen một hồi, tiếp theo là qua loa thu tràng.
Nếu thật như là loại này mà nói, Dịch Thư Nguyên cũng không cần thiết phải làm người tốt thấp cổ bé họng lại có điều cố kỵ trong lòng, nội tâm lại thừa nhận càng nhiều dày vò hơn nữa làm gì, liền coi như một bộ phận trong chuyện xưa về bọn họ đã kết thúc rồi đi.
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên thanh tịnh trở lại, nhìn về phía trước bước đi, dẫu sao coi như là bản thân Dịch mỗ hắn, nếu không phải đã có chỗ bất đồng cùng với người thường, đổi chỗ cho nhau mà xử cũng rất khó nói sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
"Chíp chíp! chít chít !"
Tiếng chim hót hấp dẫn sự chú ý của Dịch Thư Nguyên.
Trên cây nhỏ trong bồn hoa một bên hành lang, mấy con chim nhỏ đang vui đùa, Dịch Thư Nguyên tìm theo tiếng kêu đi tới.
Tựa hồ là Dịch Thư Nguyên kinh sợ đến đám chim nhỏ, khiến cho tất cả chúng nó đều vỗ cánh bay lên, nhưng bay một vòng vậy mà lại bay trở về, lượn quanh vài vòng bên người Dịch Thư Nguyên, líu ríu vui vẻ một trận.
Nhưng mà ánh mắt của Dịch Thư Nguyên lại nhìn về phía xa xa, nguyên lai đằng trước chính là võ đài của huyện nha.
Nói là võ đài, thật ra chính là một cái quảng trường nhỏ ở khu đất trống bên trong huyện nha, nha dịch tam ban cùng với bộ khoái thường thường tới đây tôi luyện võ nghệ.
Trong lòng Dịch Thư Nguyên khẽ động, rất tự nhiên nhấc bước chân đi tới, đối với hắn mà nói, coi như là một đạo võ học thấy được mò không được, nhưng cũng không ngại thử nghiệm tu luyện nhiều một chút, cũng coi như là một loại thủ đoạn phòng thân.
Giờ phút này chỉ có một chút sai dịch đang cần cù vận động quyền cước, đại khái là sáu bảy người, nhìn qua quần áo tất cả đều là bộ khoái của Khoái ban, đang giãn tay nói chuyện phiếm cùng với nhau ở đó, tâm tình lộ ra có không tệ.
"Vết thương trong trận bắt tên ác thương kia tựa hồ đã tốt hơn nhiều rồi!"
"Ta cũng thấy dễ chịu hơn một chút rồi."
"A, vẫn không thể nâng vật nặng được, hoạt động trước một chút vậy!"
Thời điểm một đám người đang vận động quyền cước, một người khách ngoài ý muốn đang đi tới bên cạnh võ đài, chính là Dịch Thư Nguyên.
Có người nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đi tới, Dương Bình Trung thân là bộ đầu không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, suy tư một chút sau đó vẫn là trước một bước mang theo nụ cười hô về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh là khách hiếm thấy của võ đài này nha, tiên sinh đang đi tản bộ sao?"
Bên cạnh cũng có bộ khoái thái độ vui vẻ ồn ào hỏi một câu.
"Dịch tiên sinh phải cẩn thận đấy, bên này đao kiếm không có mắt, vạn nhất tên nào tay không cầm chặt đả thương tiên sinh thì không hay rồi!"
"Nói bậy bạ cái gì đó? Xin Dịch tiên sinh chớ để trong lòng, mấy tên này chính là thiếu đòn ấy mà!"
Dịch Thư Nguyên đã đến gần, vén ống tay áo lên, duỗi hai tay ra, chắp tay cười nói về phía Dương bộ đầu.
“Dịch mỗ ta không thể tới để luyện võ sao?"
"Ha ha ha ha ha... Tiên sinh nói đùa!"
"Ôi chao Dịch tiên sinh, mấy ngón tay nhỏ nhắn của ngài kia nắm cán bút là được rồi, cầm đao kiếm sợ là không được ha ha ha ha..."
Dương Bình Trung quay người liền đạp một bước về phía người nói chuyện, bộ khoái kia trực tiếp bị đạp lăng không bay ra ngoài hơn một trượng, "phanh" một tiếng ngã trên mặt đất, ôm bờ mông bắt đầu tru lên.
"Ai ôi! ! Dương ca, ngài ra tay cũng quá nặng đi!"
"Ha ha ha ha ha đáng đời ngươi..."
"Ha ha ha ha ha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận