Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 79: Các đạo đều có thể thu (1)

Nhìn một đám bộ khoái huyện Nguyên Giang dần dần từ trong đùa giỡn trở nên nghiêm túc, Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy hào hứng bừng bừng.
Dịch Thư Nguyên sẽ không ghét bỏ người luyện công của nha môn Nguyên Giang, bởi vì ở trong đám người bình thường cũng có người quang điểm lóe lên, huống hồ bản thân Dịch Thư Nguyên cũng không nói tới võ nghệ gì, chân chính đánh nhau mới phát hiện, dù là những người bộ khoái này, thời khắc ra tay đồng dạng cũng có cảm giác kình lực mười phần, đánh nhau vô cùng đặc sắc.
Hôm nay, người trên giáo trường đặc biệt nghiêm túc ra sức tung quyền xuất cước, Dương bộ đầu càng là lấy ra bản lĩnh xuất chúng, không muốn mất mặt ở trước mặt mọi người.
Mỗi lần nhìn đến nơi hai mắt tỏa sáng, Dịch Thư Nguyên sẽ lĩnh giáo lão giáo đầu bên người chi tiết trong đó.
"A a !"
Dương Bình Trung hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát khí kình, thần thái vào lúc này đã vượt qua giới hạn nào đó, đánh bay hai bộ khoái nguyên bản đang ôm lấy hai đùi của gã.
"Phanh" "Phanh".
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên lập tức sáng ngời, không chút chuyển mắt nhìn xem Dương Bình Trung, giờ phút này càng có thể thấy trên người gã không giống với vừa rồi, mà hiển hóa khí sắc nào đó.
"Hừ, đám tiểu tử thối các ngươi lao tới đây! ".
"Cùng lên!"
"Phanh" "Phanh" "Phanh".
Dương Bình Trung càng đánh càng hăng, một đám bộ khoái cũng không cam chịu yếu thế, mặc dù không có động đao kiếm, nhưng tất cả đều lấy ra bản lĩnh thật sự, trong mắt Dịch Thư Nguyên, trên người bọn họ đều thần thái cũng có cơ sở biến hóa riêng.
Dịch Thư Nguyên mở to hai mắt, không muốn bỏ qua một chi tiết nào, hắn dần dần phát hiện, so với một chút chi tiết gọi là chiêu thức cùng kỹ năng, vào một đoạn thời khắc nào đó, khí thế cùng trạng thái mà quân nhân tản mát ra ngược lại càng thu hút hắn hơn, đây là một loại cảm giác kỳ lạ.
Mỗi khi Dịch Thư Nguyên quan sát được một chút nơi để cho hai mắt của hắn tỏa sáng, bất luận là khí thế hay là biến hóa trên chiêu thức, vào thời điểm không hiểu hắn đều sẽ lập tức thỉnh giáo với lão giáo đầu, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi mọi người đang đánh nhau trên giáo trường.
Vốn lão giáo đầu cũng là vui tươi hớn hở trợ giúp Dịch Thư Nguyên hiểu rõ võ công mọi người trong huyện nha, nhưng thời gian dần trôi qua, lão đầu càng dần càng kinh ngạc, tầm nhìn cũng liên tiếp rời khỏi từ trên thân người đánh nhau trên giáo trường, mà nhiều lần nghiêm túc quan sát Dịch Thư Nguyên.
Vị Dịch tiên sinh này tuy rằng không biết võ công, nhưng ánh mắt lại tinh chuẩn sắc bén, mỗi lần điểm chú ý đều ở trên thủ đoạn đắc ý nhất của những nha dịch bộ khoái kia, có lập tức lóe lên rồi biến mất, thậm chí ngay cả chính lão giáo đầu cũng không chú ý đến, thế nhưng Dịch Thư Nguyên lại lưu ý đến.
Sau mỗi một lần giảng giải về một chiêu thức, lão giáo đầu lén lút quan sát thân thể cùng tay chân Dịch Thư Nguyên, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm khái.
Thật sự là đáng tiếc mà!
Nếu như Dịch tiên sinh này có thể trẻ lại mười tuổi, nhất định là một khối tài liệu luyện võ tuyệt hảo, ai dà, người ta học thức uyên bác, đoán chừng cũng chướng mắt võ phu...
Đại khái sau một khắc đồng hồ, bởi vì ra sức quá mức, mấy người trên giáo trường cũng đã thở hồng hộc.
Dương Bình Trung một người đứng ở chính giữa, tuy rằng mặt tím tím xanh xanh từng khối, nhưng vẫn duy trì bản thân đứng vững không ngã, chống eo thở phì phò hô to.
"Hộc, hộc, hộc... Tới đây! làm sao không tới nữa? Đứng lên hết nào, tiếp tục đánh đi chứ!"
Năm sáu bộ khoái đông một người tây một người, cũng có hai ba người tụ tập nằm cùng một chỗ.
"Hộc, hộc, không, không đánh nữa!"
"Đánh, đánh không lại..."
"Ài, vẫn là Dương ca lợi hại, hộc hộc hộc..."
"Biết…Biết rõ lợi hại là tốt rồi!"
Dương Bình Trung thở phì phò, nhìn qua phía Dịch Thư Nguyên và lão giáo đầu, vừa nói vừa ngồi xuống trên mặt đất.
"Dịch tiên sinh, bêu xấu..."
Dịch Thư Nguyên ở một bên buồn cười, mà lão giáo đầu cũng cười châm chọc nói.
"Mới vài người đã liền mệt mỏi đến vậy rồi hả? Ngày bình thường đúng là vẫn chưa đủ chịu khó, ài, để cho Dịch tiên sinh chế giễu rồi!"
Nửa câu sau đúng là nói với Dịch Thư Nguyên, nhưng mà hắn làm sao dám cười nhạo bọn họ, nhanh chóng chân tình ngưng ý nói.
"Không không không, các huynh đệ Khoái ban võ nghệ xuất chúng, đánh rất đặc sắc, khiến cho người ngoại đạo như ta quả thực được mở rộng tầm mắt, trong nội tâm của ta ít nhiều cũng đã hơi có nắm bắt rồi!"
"Vậy quá tốt rồi!"
"Ài ôi! Trở về phải bôi thuốc dán..."
"Hộc, hộc, Dịch tiên sinh thoả mãn là tốt rồi!"
Tiếp theo tất cả mọi người nhất định là không luyện tập được nữa rồi, sau khi lại trao đổi một hồi cùng Dịch Thư Nguyên, nhao nhao lấy cớ có công vụ rời đi, nhưng mà ở Dịch Thư Nguyên xem ra, có lẽ chủ yếu là muốn trở về bôi thuốc đi.
Kết quả là, trận diễn võ này coi như là đã tan cuộc rồi, Dịch Thư Nguyên đã có thu hoạch cũng tự giác chuẩn bị rời đi, cáo từ với lão giáo đầu.
"Lục giáo đầu, hôm nay Dịch mỗ lấy được chỗ tốt không nhỏ, thời gian không còn sớm, tại hạ cũng nên cáo từ rồi."
"Được, hoan nghênh Dịch tiên sinh tới giáo trường nhìn xem nhiều chút, thứ võ công này ấy à, phải luyện nhiều, tiên sinh muốn hiểu rõ sâu hơn, cũng phải xem nhiều!"
"Nhất định! Như vậy Dịch mỗ xin cáo từ!"
"Tốt, Dịch tiên sinh đi thong thả."
Dịch Thư Nguyên gật đầu, sau đó lại thi lễ, tiếp đó liền đi ra phía ngoài võ đài.
Nguyên bản lão giáo đầu cũng định rời đi bỗng nhìn qua bóng lưng Dịch Thư Nguyên, sau khi do dự vẫn là gọi hắn quay lại.
"Dịch tiên sinh dừng bước!"
Dịch Thư Nguyên ngừng bước chân quay người nhìn lại.
"Lục giáo đầu còn có việc?"
Lão giáo đầu tiến đến gần Dịch Thư Nguyên vài bước, tìm tòi trong ngực một trận, sau đó lấy ra một quyển sách ố vàng giao cho hắn.
"Giáo đầu, đây là?"
"Dịch tiên sinh, đây là một quyển võ học không tính là quá cao minh mà ta đoạt được trước kia, phía trên đã lưu lại tâm huyết cả đời của lão già ta, tiên sinh có thể lấy về nhìn xem, bằng tâm ý nhanh nhẹn và thông minh của tiên sinh, vấn đề lý giải chữ ý có lẽ không lớn, nếu không hiểu cũng có thể tới hỏi ta..."
Trên mặt Dịch Thư Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp nhận quyển sách, hắn còn chưa nói lời nào, lão giáo đầu lại lấy ngữ khí cực kỳ chân thành nói.
"Tiên sinh nếu cảm thấy hứng thú, vậy…. Cũng có thể tự mình luyện một chút, nhưng phải mua một chút thư tịch y đạo nghiên cứu sơ về huyệt vị kinh mạch, nếu như thật sự muốn thử, cần phải tới bên lão đầu hỏi một câu, lão phu cũng tùy thời cung kính chờ tiên sinh tới hỏi..."
Sức nặng của quyển sách này không nhẹ nha! Dịch Thư Nguyên gật đầu, trịnh trọng chắp tay thi lễ nói cảm tạ.
"Đa tạ Lục liền giáo đầu ưu ái, Dịch Thư Nguyên nhất định sẽ tỉ mỉ nghiên cứu, tranh thủ để cho chuyện xưa trọn vẹn sinh động!"
"Ài..."
Lão giáo đầu muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được, cảm giác nhạy bén với võ học mà Dịch Thư Nguyên biểu hiện ra quả thật quá kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận