Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 88: Thắng lợi dễ dàng (2)

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, thân hình đã cùng với Dạ tuần du đứng ở bên cạnh nam tử áo đen.
Giờ phút này nam tử áo đen kia vậy mà mạnh mẽ chống đỡ một hơi còn chưa có chết, bởi vì thần hồn đã bắt đầu tiêu tán, trong chân chính một thời khắc cuối cùng, thần hồn của gã rực rỡ giống như ngọn đèn dầu cuối cùng, thế cho nên mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng trước kia không nhìn thấy.
Mặc dù sau khi Dịch Thư Nguyên đến nơi đây liền hiện hình, nhưng hiệu quả ngăn cách ánh mắt vẫn không toàn bộ tiêu tán, mà giờ khắc này ở trong mắt nam tử áo đen lại tựa như có chút sương mù quấn quanh, thân hình cao lớn mà lại mơ hồ, giống y hệt cùng với tiên nhân trong tưởng tượng, bên cạnh còn có một người như là quan sai hiện ra từng trận âm khí cung kính đi theo, mũ trên đỉnh đầu còn viết một chữ "Du".
"Ách ôi... Tiên, tiên... Tôn..."
Một cánh tay run rẩy thủy chung không thể nâng lên, nửa câu cũng không nói ra khỏi miệng, nam tử áo đen khí tuyệt bỏ mình, thần hồn giống như từng sợi lưu quang nho nhỏ tán dật ra, tiêu tán trước mắt Dịch Thư Nguyên.
"Chính là tiểu đạo không nhập lưu, mưu toan chống lại cùng cao nhân tiên tu, chết chưa hết tội!"
Giọng nói của âm sai, nam tử áo đen không nghe được, mà Dịch Thư Nguyên cũng không nói gì thêm, tuy rằng người dưới chân này một câu cũng không thể nói toàn bộ, nhưng thời khắc cuối cùng kia, Dịch Thư Nguyên vẫn cảm nhận được khát vọng ở trong ánh mắt của gã, mặc dù chết chưa hết tội, nhưng cũng ít nhiều làm cho người ta có chút thổn thức.
"Ô ô..."
Hài tử bị trói chặt hoảng sợ nằm ở trên mặt đất lạnh buốt, chỉ cảm có gió thổi qua, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng la lên, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, Dịch Thư Nguyên thở dài đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng điểm một cái trên người đứa nhỏ, khiến nó ngủ mê man.
Sau đó Dịch Thư Nguyên ngồi xổm xuống, thò tay ôm lấy hài tử tới trên đầu gối, lại cởi dây thừng ra.
Chỉ quét mắt một vòng, Dịch Thư Nguyên liền biết được hài tử này là thân nhi tử của Cổ Vân Thông, thoạt nhìn mới chỉ có sáu bảy tuổi, không sai biệt lắm cùng với cháu trai của Dịch Thư Nguyên ở Tây Hà thôn.
"Cổ Vân Thông à Cổ Vân Thông, hại người cuối cùng hại mình, còn họa đến tử tôn, tội gì khổ như thế chứ..."
"Dịch tiên sinh, ngươi tính xử trí bốn người cùng với hài tử này như thế nào?"
Mặc dù Dạ tuần du là quỷ thần, nhưng đi theo bên người Dịch Thư Nguyên cũng bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, cộng thêm vị cao nhân tiên đạo này cũng hiền hoà, liền trực tiếp hỏi thử.
"Còn có thể như thế nào, ném đến huyện nha Nguyên Giang đi, mấy kẻ này hiện giờ cũng không lật nổi sóng gió nữa, cũng coi như là thêm nhiều nhân chứng, về phần hài tử này, ừ, cũng giao cho huyện nha..."
Huyện nha Nguyên Giang dầu gì là nha môn phụ mẫu một phương, giao cho bọn họ liền bớt phiền phức.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên cảm giác được cái gì, vừa quay đầu lại, phát hiện bên cạnh Dạ tuần du đã nhiều hơn một "Người", người nọ đang bị gã dùng một sợi xích nhỏ trói lại.
"Ách, Dịch tiên sinh, đã chết một người..."
Nghe dạ tuần du nói, Dịch Thư Nguyên nhìn về phía người bị hắn một chưởng đánh trúng huyệt Thiên Trung trong bốn người kia, ngực cũng đã sập xuống, quả thật không sống được.
Dịch Thư Nguyên đã nghĩ tương lai có thể sẽ có người chết trong tay mình, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa ngoại trừ hơi có chút phấn khích ra, trong lòng cũng không có kích động bàng hoàng như đã từng tưởng tượng, có lẽ sau khi mình trải qua thiên kiếp, năng lực thừa nhận của nội tâm cũng đã mạnh hơn rất nhiều, thậm chí rất có một loại cảm giác như vậy chính là nhân quả báo ứng của người kia.
Sinh lão bệnh tử, làm ác đột tử, đều là chết.
Tối hôm nay, huyện nha Nguyên Giang nhất định là sẽ bận rộn một đêm.
Cổ Vân Thông ở trong ngục giống như trúng tà, xém chút nữa gặp chuyện không may, kinh động đến cao thấp trên dưới trong nha môn, bao gồm cả Lâm Tu ở bên trong, giờ phút này Lâm Tu đang dẫn theo người lo lắng chờ đợi trên mặt đất ngoài nhà lao, trong lao, đã có một vị đại phu đang kiểm tra tình hình của Cổ Vân Thông.
Lão đại phu bận rộn vừa bắt mạch lại vừa vạch mí mắt nhìn con mắt một trận, thật ra cũng không nhìn ra vấn đề quá lớn, đành phải quay người hành lễ nói với đám người Lâm Tu.
"Huyền tôn đại nhân, thân thể người này hình như cũng không có gì đáng lo, trên người cũng chỉ là có chút tổn thương ngoài da, trọng điểm cho là bị kinh thần quá độ, ta kệ cho một chút thuốc an thần, mỗi ngày phục dụng đúng hạn là được."
"Tốt, đi xuống đi."
"Vâng!"
Lão đại phu như gặp đại xá, dưới sự dẫn dắt của nha dịch đi ra bên ngoài kê đơn thuốc phương rồi, nếu như không phải Huyền tôn phái người tới mời, lão cũng không muốn tới loại hoàn cảnh bên trong nhà lao này.
Chỗ sâu trong nhà giam lại tạm thời lâm vào trầm mặc.
"Tại sao Cổ Vân Thông lại đột nhiên trúng tà?"
Lâm Tu ngồi trên ghế bên ngoài, hình như nghĩ tới cái gì, theo bản năng cẩn thận nhìn quanh bộ phận phía trong phòng giam, y có chút hoài nghi là Hà Hân đã đợi không kịp.
"Đại nhân... Chớ hoài nghi dân nữ, mặc dù tiểu nữ hận Cổ Vân Thông tận xương, nhưng cũng biết nặng nhẹ..."
Một đạo âm thanh có chút vô tội cùng bất đắc dĩ âm u vang lên từ trong ngục, không chỉ Lâm Tu nghe được, những quan sai cùng nha dịch khác tất cả cũng đều nhìn về phía nhà tù Cổ Vân Thông, chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh, da đầu run lên, quỷ này thật sự một mực ở đây?
Hà Hân cũng không biết vì sao, bây giờ nếu như nàng nguyện ý, đã có thể lên tiếng để cho người khác trực tiếp nghe thấy, nàng thậm chí hoài nghi mình có thể chủ động hiện thân, chỉ là không thử qua mà thôi, nàng đến cùng vẫn rõ ràng đạo lý người quỷ khác đường, hiện ra sẽ hù dọa người khác.
Mặc kệ có phải là Hà Hân hay không, giờ phút này Lâm Tu chỉ có thể nhanh chóng an ủi nói.
"Hà cô nương là người hiểu lý lẽ, bổn huyện không nên hoài nghi ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận