Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 99: Bên trên tiếp nhận (1)

Nhưng mà Sở Hàng này hơi có chút lẳng tránh, vì cầu đảm bảo, Dịch Thư Nguyên gật đầu, sau đó liền bổ sung một câu.
"Chỉ cần Sở huynh không phải làm ra việc vi phạm pháp luật gì đó, Dịch mỗ sẽ không để cho Ngô đại nhân biết được."
"Dịch tiên sinh quá lo lắng, sao ta có thể làm loại chuyện đó!"
Sở Hàng nhanh chóng phủ nhận, để tránh người đối diện sinh ra hiểu lầm, thoáng chuẩn bị một chút liền mở miệng nói.
"Dịch tiên sinh, ngài không phải người thường, lại có thể nhìn thấy quỷ thần, nhất định cũng tin tưởng trên đời này còn có rất nhiều quỷ quái yêu tinh đúng không?"
Dịch Thư Nguyên khẽ nhướng lông mày, chẳng những tin tưởng, hắn còn đích thân tiếp xúc qua.
"Sở huynh mời nói tiếp đi."
Thấy Dịch Thư Nguyên cũng không mở miệng phản bác, trong lòng Sở Hàng đại định, nhẹ gật đầu tiếp tục nói.
"Dịch tiên sinh, khi ta còn bé đã từng nói qua việc này cùng với phụ mẫu, lúc mới bắt đầu không ai tin ta, sau đó tuy rằng cũng đã mời qua một chút thầy pháp tới làm phép, chỉ là những người kia bất quá là hạng người mua danh chuộc tiếng, căn bản không có gì bản lĩnh thật sự, những năm này ta mãi không muốn về nhà, cũng là bởi vì việc này..."
"Ồ? Chẳng lẽ trong nhà người còn có yêu quái?"
Dịch Thư Nguyên nổi hứng thú lên, biểu cảm của Sở Hàng lại lộ ra vẻ phức tạp.
"Nếu nói là yêu quái thì cũng không quá giống, dẫu sao yêu quái đều muốn ăn thịt người, từ nhỏ đến lớn, từ lúc ngây thơ đến hiểu chuyện, trong nhà cũng không thấy ai bị ăn mất, hoặc là nói, ngoại trừ ta ra, thậm chí không có người nào cảm giác thấy quái dị."
"Cũng không phải yêu quái đều sẽ ăn thịt người, chẳng lẽ công tử đã quên sự tình quán trà hôm mưa rào ở trong núi kia?"
Dịch Thư Nguyên cười nói một câu như vậy, Sở Hàng nghe xong cảm thấy giật mình, nhẹ gật đầu, thầm nghĩ ngày đó quả nhiên là gặp gỡ yêu quái rồi, nhưng cũng rất khó nói có phải bởi vì vị Dịch tiên sinh trước mắt này cho nên mới không có chuyện gì hay không, đương nhiên hắn cũng sẽ không phản bác Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh nói đúng! Tình hình trong nhà của ta có chút đặc thù, bắt đầu từ lúc ta bảy tuổi, liền thường thường nằm mơ một cái ác mộng, có một quái vật không thấy rõ bộ dạng, thường tới trong mộng tìm ta..."
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, mà Sở Hàng rõ ràng đã vào trạng thái nhớ lại, bên trong ngôn từ cũng mang theo một tia cảm xúc kinh hãi.
"Quái vật kia hình thái mơ hồ, khó có thể cố định, khi thì giống như thú vật khi thì giống như người, thỉnh thoảng sẽ lại tan vỡ như là sương mù xong lại lần nữa hội tụ, mỗi lần xuất hiện đều kèm theo tiếng tru thê lương, tiếp đó ô ô nha nha kể một ít những lời ta căn bản nghe không hiểu, hết sức dọa người..."
"Sau đó thì sao?"
Dịch Thư Nguyên hỏi một câu như vậy, chờ đợi Sở Hàng kẻ tiếp bên dưới.
"Không có sau đó đâu, nếu có sau đó thì hiện giờ ta đâu còn có thể ngồi ở chỗ này nữa? À, năm đó trong những pháp sư tới nhà của ta làm pháp có một người có lẽ có chút ít bổn sự, tuy rằng gã đầy miệng đánh cược nói với phụ thân ta là trong nhà vô sự, nhưng lúc nhìn thấy ta liền sợ hãi vô cùng, sau đó riêng tư lén lút nói cùng ta, nếu thật sự sợ, liền thử ít ở nhà..."
Nghe câu phía sau Dịch Thư Nguyên liền hiểu, khó trách Sở Hàng nói hắn là nửa người huyện Nguyên Giang, nguyên lai bắt đầu từ 13 tuổi thì gã có phần lớn thời gian không phải ở nhà cữu cữu Ngô Minh Cao, cũng chính là tới Nguyệt Châu sinh sống.
"Dịch tiên sinh, theo ý kiến của ngươi, trong mộng của ta là yêu quái gì?"
Cái này Dịch Thư Nguyên cũng không biết rõ, chỉ có thể nói thật cũng trấn an Sở Hàng.
"Chưa từng gặp qua, cũng không tiện nói là cái gì, nhưng từ tình hình Sở huynh miêu tả xem ra, mặc dù đây thật sự là yêu quái, nhưng bộ dạng cũng không giống như sẽ hại ngươi, ít nhất không có năng lực kia, càng giống là..."
Dịch Thư Nguyên không biết nói như vậy phải chăng có chút kỳ quái hay không, nhưng sau khi nghe Sở Hàng miêu tả hắn liền sinh ra loại cảm giác này.
"Càng giống như là đang cầu ngươi cái gì đó."
"Cầu ta?"
Sở Hàng mở to hai mắt nhìn, có chút cả giận nói.
"Ta cầu nó còn không sai biệt lắm nha, ta cầu nó đừng đến dọa ta nữa, ta cũng đã cầu nó nhiều năm rồi, nhưng càng ngày càng tệ thêm!"
"Hả?"
Trong lòng Dịch Thư Nguyên khẽ động, bỗng nhiên lộ ra nụ cười.
"Sở huynh, lần đầu tiên ngươi cầu nó đừng dọa ngươi là lúc nào, không phải là thời điểm bảy tuổi đi?"
Sở Hàng nhíu mày vắt óc suy nghĩ một hồi.
"Cái này…. Quá lâu rồi, lại nhỏ như vậy, thời gian cụ thể có chút đã quên, đại khái chính là lúc đó... Ài? Nếu như là nói như vậy, quả thật cho đến thời điểm đó ác mộng cũng không tính nhiều..."
Nói đến chỗ này, lời nói của Sở Hàng dừng lại, bừng tỉnh đại ngộ mà nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, ngươi là nói chính bởi vì ta cầu nó, cho nên nó biết rõ ta có thể mơ thấy nó và nghe thấy nó, cho nên một mực tới trong mộng dọa ta?"
Là một mực tới cầu ngươi đi?
Dịch Thư Nguyên cũng không nói toạc ra, mà nhẹ gật đầu.
"Có loại khả năng này, nhưng mà còn không thể xác nhận, ngày nào đó có cơ hội, Dịch mỗ cùng ngươi đi tới trong nhà người một lần, nhìn xem một chút hư thật lại nói."
Sở Hàng nghe vậy đại hỉ.
"Vậy thì tốt quá! Tiên sinh, lúc nào chúng ta khởi hành?"
"Hiện giờ tạm thời không đi được, chớ nói bản án trước mắt còn chưa có kết thúc, cho dù bản án kết thúc, Dịch mỗ ít nhất cũng phải biên soạn xong huyện chí mới được."
Vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận của cữu cữu Ngô Minh Cao, Sở Hàng lập tức tỉnh táo lại.
"Đúng đúng đúng, không thể gấp nhất thời! Đến, uống rượu!"
Sở Hàng đứng lên rót rượu cho Dịch Thư Nguyên, nhưng mà Dịch Thư Nguyên lại nhìn về phía đường lớn phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận