Thái Cổ Thần Vương

Cổ Chiến Thiên khiếp sợ chiến đấu

Diễm Uyên Tiên Vương nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói:
Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương.
- Ngươi khiêu khích bản tọa là chuyện nhỏ, nhưng ngươi dám to gan phá hủy quy tắc, dưới tình hình Hắc Phong đã bị đánh bại và nhận thua, ngươi lại giết chết hắn, không coi quy tắc của Đông Thánh Tiên môn ra gì, không để ý đến sự tồn tại của các Tiên Vương, tội này nên tính như thế nào?
Diễm Uyên Tiên Vương lạnh lùng mở miệng.
- Hắn nhận thua rồi sao? Ta không nghe thấy, nếu như tiền bối Diễm Uyên Tiên Vương muốn ngang nhiên báo thù, vậy ta cũng không có gì để nói, ai bảo ngươi là đại năng tiên môn của Đông Thánh Tiên môn, còn ta chỉ là một Thiên Tượng đến tham gia Tiên yến.
Tần Vấn Thiên trực tiếp phản bác nói, hắn tất nhiên không nghe thấy, hắn muốn đề phòng Hắc Phong nhận thua, lấy sóng âm gào thét để phủ đậy âm thanh của đối phương, không những là hắn không nghe thấy, mà những người khác cũng không nghe thấy tiếng nói của Hắc Phong.
- Ta cũng không nghe thấy.
Quân Mộng Trần mở miệng nói:
- Trước đó Diễm Uyên Tiên Vương đã đi xuống, nói với Tần sư huynh của ta, có những việc đã định sẵn rồi, không thể thay đổi, chẳng lẽ chính là, cho dù Tần sư huynh có biểu hiện như thế nào, thì nhất định đều sẽ bị loại ra ngoài sao, nếu là như vậy, không vào Đông Thánh Tiên môn cũng được, ba sư huynh đệ chúng ta sẽ tự mình trở về núi tu hành.
- Các ngươi...
Diễm Uyên Tiên Vương nhìn chằm chằm vào mấy người này, thần sắc lạnh lùng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy ân oán giữa hắn và Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lại giết chết đệ tử của hắn ngay trước mắt hắn, khiêu khích uy nghiêm của hắn, sỉ nhục hắn, lúc này hắn mở miệng định tội Tần Vấn Thiên, rất hiển nhiên là đang muốn quan báo tư thù lợi dụng việc riêng để trả thù cá nhân.
- Diễm Uyên Tiên Vương, thôi đi.
Lúc này chỉ nghe thấy, Đông Thánh Đình ngồi trên chủ vị mở miệng nói, ánh mắt Diễm Uyên Tiên Vương nhìn về phía Đông Thánh Đình, chỉ nhìn thấy đôi mắt của đối phương lóe ra những tinh quang sâu không lường được, không thể suy đoán được trong lòng đang nghĩ gì, Diễm Uyên Tiên Vương đã hiểu, Đông Thánh Đình thế tử của tiên đế bệ hạ, hắn tự khắc sẽ biết cách xử lý tốt việc này.
Diễm Uyên Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn lướt qua, không nói thêm lời nào.
Tần Vấn Thiên thì đã quay trở lại chỗ ngồi, hai mươi vị thiên kiêu còn lại mười chín người, có tám người đã từng đại chiến qua, còn lại mười hai người chưa chiến đấu.
- Tử Tình Hiên của Vân Châu đại địa, tới lượt ngươi.
Ánh mắt Đông Thánh Đình dường như rất bình tĩnh, liếc nhìn Tử Tình Hiên một cái, trong lòng lại lạnh lùng, xem ra Tần Vấn Thiên đến Tiên vực có chút kỳ ngộ, bái một sư phụ lợi hại, có cơ duyên thì mới có cơ hội trưởng thành đến mức lợi hại như vậy.
Công chúa Lưu Ly ngồi ngay bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ không biểu hiện ra mình đang cố ý nhằm vào Tần Vấn Thiên, nếu không, công chúa Thanh Nhi biết chuyện này có thể suy đoán ra không ít chuyện.
Bóng người Tử Tình Hiên bước lên Cổ Chiến Đài, Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần đều có hi vọng thăng cấp, nàng nhất định cũng muốn giành một thắng lợi.
Các cường giả trước mắt, không có một kẻ yếu, người nàng nắm chắc cơ hội đánh thắng, đương nhiên là Tô Phong người cùng cảnh giới với nàng, dù sao, trước đó bọn họ đã đấu một trận, trận chiến này đối với nàng, thì rất đơn giản rồi.
- Ta khiêu chiến với Tô Phong.
Ánh mắt Tử Tình Hiên nhìn về phía Tô Phong, khiến cho thần sắc Tô Phong trầm xuống, thực lực của tu sĩ võ mạng không thể nào thay đổi quá nhiều trong một thời gian ngắn ngủi, mạnh là mạnh, yếu là yếu.
Tô Phong tự biết, cho dù đánh thêm một trận nữa, hắn vẫn sẽ thua dưới tay Tử Tình Hiên.
- Ta chịu thua.
Tô Phong không bước lên Cổ Chiến Đài, hắn muốn giữ lại hi vọng, để có thể nắm giữ quyền chủ động đánh một trận, dốc hết sức lực chiến đấu, tranh thủ phá vỡ cục trận.
Mười người mạnh nhất thực sự quá khó khăn, những người còn lại căn bản không có ai là kẻ yếu.
- Cổ Chiến Thiên, xuất chiến.
Đúng lúc này, Đông Thánh Đình hét lên nói, Cổ Chiến Thiên cuối cùng cũng đến lượt ngươi rồi, trước đây, hắn đã bị thua một trận, nếu như lại thua sẽ lập tức bị loại.
- Sẽ là nội chiến Vân Châu sao?
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào Cổ Chiến Thiên, trước đây Quân Mộng Trần dùng lời nói khiêu khích, sỉ nhục Cổ Chiến Thiên, hắn đã nhận lời sẽ cùng Quân Mộng Trần đánh một trận sinh tử.
Nhưng sau đó, biểu hiện của Quân Mộng Trận vô cùng cường thế, đánh bại Hạ Cửu Phong, Cổ Chiến Thiên vẫn sẽ giữ lời hẹn khiêu chiến Quân Mộng Trần sao?
Trận chiến này đối với Cổ Chiến Thiên, nhất định là rất khó chọn lựa.
Hắn đã từng bị thua một trận, thua không nổi nữa.
Nếu thua trận nữa, vị trí mười người mạnh nhất sẽ không có tên của hắn.
Trên chiến đài, Cổ Chiến Thiên đứng ở đó, đôi mắt chớp chớp không ngừng, dường như không có cách nào tập trung chú ý.
Rất hiển nhiên, Cổ Chiến Thiên đang do dự.
Niềm tin của hắn, sự tự tin của hắn đã không còn mãnh liệt như lúc trước, hắn không nắm chắc được phần thắng nữa rồi.
Bất luận là Quân Mộng Trần hay Tần Vấn Thiên, hắn đều không nắm chắc phần thắng, không thì hắn sẽ không do dự lập tức khiêu chiến với một người.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhìn chằm chằm vào Cổ Chiến Thiên, trong con mắt lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, thậm chí Quân Mộng Trần còn nhìn hắn, giơ ngón tay út lên, đầu ngón tay hướng xuống dưới, dường như lộ ra một vẻ miệt thị nồng đậm.
Hai nắm tay của Cổ Chiến Thiên xiết chặt, trên người hắn dâng ý chí chiến đấu ngập trời, hắn là thiên kiêu đệ nhất Vân Châu, hắn làm sao có thể mất đi ý chí chiến đầu, Cổ Chiến Thiên hắn cho dù thua, cũng không được khiếp sợ chiến đấu.
Trận đấu này là vì thắng lợi, cũng là vì sự tôn ngiêm.
Bên trong con ngươi phóng ra những ánh sáng sắc bén, Cổ Chiến Thiên nhìn xa về phía trận doanh của Vân Châu, chỉ ngón tay ra, không phải chỉ về phía Quân Mộng Trần người đã khiêu chiến với hắn, mà là chỉ về phía Tần Vấn Thiên.
- Trước đây ngươi vẫn muốn đánh với ta một trận, ta cho ngươi toại nguyện, Tần Vấn Thiên tới đây.
Cổ Chiến Thiên tức giận quát lớn một tiếng, khiêu chiến với Tần Vấn Thiên.
Trong mắt Quân Mộng Trần lóe lên một nụ cười lạnh lùng, nhìn vào Tần Vấn Thiên đang đứng bên cạnh.
Cổ Chiến Thiên xác định là một sự thất bại.
Thiên kiêu đệ nhất Vân Châu, không ngờ đến vị trí mười người đứng đầu cũng không vào nổi.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, lại một lần nữa bước lên chiến đài, trước đó hắn là người thắng cuộc, bởi vậy những người sau vẫn có thể khiêu chiến với hắn.
- Trận chiến sính tử, thế nào?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, trước đây thân thể Quân Mộng Trần bị trúng máu độc, Cổ Chiến Thiên này cũng không quên nguyền rủa, sát niệm của hắn đối với Cổ Chiến Thiên, có thể nói vô cùng mãnh liệt, không thua kém Hắc Phong bao nhiêu.
Trong hư không chớp hiện những ánh sáng rực rỡ, áp chế tu vi của hai người, thần sắc Cổ Chiến Thiên lóe ra, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, nhưng lại không trả lời, tuy rằng hắn có lòng tin cường đại khiêu chiến Tần Vấn Thiên, nhưng trận đấu sính tử, hắn không có cách nào lấy ra dũng khí như vậy.
Nhất là chỉ trong một khoảng khắc trước đó, Tần Vấn Thiên hắn vừa giết chết Hắc Phong đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương.
Trong phút chốc Thiên Tượng ngôi sao, Tinh Hồn, khí tức bạo loạn cuốn lại rồi phóng ra, Cổ Chiến Thiên không trả lời câu nói của Tần Vấn Thiên, thì chỉ có đánh.
Tần Vấn Thiên phóng ra Chiến Quyết, thân thể phát ra những tiếng nổ mạnh, tam trọng Chiến Quyết, liên tục phóng ra, những ánh sáng màu đỏ như máu lập lòe, trên thân thể có những phù quang đang lưu chuyển, trên người dường như khoác lên chiếc áo giáp chiến đấu tiên ma màu đỏ như máu, không ai bì nổi.
- Trước đây, Cổ Chiến Thiên này đã đánh với Tần sư huynh một trận, cao hơn ba đại cảnh giới, không ngờ vẫn tự cho mình là giỏi, thật là nực cười, nếu cùng cảnh giới, Tần sư huynh có thể dễ dàng đánh bại tiêu diệt hắn. Quân Mộng Trần không chút khách sáo nói, ánh mắt của hắn liếc nhìn từng vị thiên kiêu của Vân Châu ngồi xung quang và cả những nhân vật có thế lực mạnh, bọn họ vẫn luôn có thành kiến với Tần sư huynh, nhưng, sự nổi dậy của Tần sư huynh, thì không ai có thể ngăn cản được.
Cổ Chiến Thiên xuất hiện ba đầu sáu tay, mang theo khí tức bạo loạn vô cùng lao về phía Tần Vấn Thiên mà sát phạt, trên không trấn áp tinh tượng của Tần Vấn Thiên phóng ra những ánh sáng màu tím vàng, cắn nát không gian, lao xuống trấn áp tiêu diệt, những tiếng nổ ầm ầm ầm truyền ra, Cổ Chiến Thiên đánh ra Giao Long, đánh ra Kỳ Lân, đánh cho thiên địa bạo loạn.
Thân hình Tần Vấn Thiên rung lên một cái, có vô số thân hình xuất hiện, dường như có ngàn vạn Tần Vấn Thiên, bàn tay của những bóng người này chộp về phía trước, bàn tay đó có thể hái tinh tượng, phá vỡ tất cả lực lượng.
Cổ Chiến Thiên tiếng hô ngập trời, thân thể dường như bị cuồng hóa, giống như có Giao Long hộ thể, mỗi một đòn đều có vô số yêu ảnh vô thượng xuất hiện, điên cuồng va chạm với lực lượng công kích do Tần Vấn Thiên phát ra.
Nhưng thấy lúc này, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa huyễn hóa thành ngàn vạn thân thể, hơn nữa còn lôi ra một đường tàn ảnh, cùng lúc tản ra về các vị trí khác nhau, bao vây mảnh thiên địa này, muốn chôn vùi Cổ Chiến Thiên vào trong đó, ngàn vạn thân thể kia, dường như có ngàn vạn Tần Vấn Thiên, lực công phá thần thông này, đáng sợ đến mức nào.
- Hắn có thể chịu đựng được mức độ tiêu hao cho thần thông như vậy sao?
Các vị Tiên Vương nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, loại thần thông tiên pháp này nhất định không thể tập trung nhiều phân thân như vậy, chắc là trong chớp mắt ngắn ngủi Tần Vấn Thiên đã tạo ra ngàn vạn ảo ảnh, trong một tích tắc mỗi ảo ảnh đều có thể nắm giữ lực lượng công phạt của hắn, có thể phát ra thủ đoạn công kích giống hắn, nhưng rất tiêu hao, sợ rằng sự tiêu hao của một đòn sẽ thực sự kinh người.
Nhìn thấy trong phút chốc ngắn ngủi lôi ra ngàn vạn thân hình, trong lòng Cổ Chiến Thiên chấn động, lòng tin vào chiến đấu đó, dường như từng bước bị xâm chiếm, dường như hắn lại nghĩ đến cái chết của Hắn Phong.
Từng thân hình Tần Vấn Thiên kia, mỗi thân hình đều phát ra quang hóa vạn trượng, trên người còn có vòng ánh sáng Chiến Quyết ngập trời, thật đáng sợ, chỉ một thân hình, đã khó đối phó, chỉ là vô số những đôi mắt kia, cũng đã khiến người ta có áp lực không thở nổi.
- Ta chịu thua.
Cổ Chiến Thiên hét lớn một tiếng, dường như toàn thân đã tiêu hao hết lực lượng, Tần Vấn Thiên đang chuẩn bị công kích thì sửng sốt, theo đó, rất nhiều thân hình huyễn hóa biến mất không nhìn thấy, dường như dung hợp thành một thể.
Trên người Tần Vấn Thiên vẫn còn chiến quang, nhìn chằm chằm Cổ Chiến Thiên, hắn không nói gì, chỉ là nhấc chân lên, bước xuống chiến đài và đi về phía trận doanh của Vân Châu.
Nhưng sự coi thường này, đối với Cổ Chiến Thiên lại là một lần sỉ nhục nữa.
Hắn và Tần Vấn Thiên vẫn luôn mong có thể đánh một trận, hơn nữa, trận chiến này đã đến rồi, nhưng lại kết thúc chiến đấu bằng phương thức này, Cổ Chiến Thiên hắn, bị loại.
Đệ nhất Vân Châu, dừng bước tại vòng hai mươi người mạnh nhất.
- A...
Một tiếng gầm điên cuồng, kinh thiên động địa, Cổ Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao, hai nắm đấm xiết chặt, mang theo cả sự sỉ nhục, bước xuống chiến đài.
- Cổ Chiến Thiên bị loại, không thể tiếp tục khiêu chiến với hắn.
Đông Thánh Đình thản nhiên mở miệng, trong lòng không ít người đều không bình tĩnh, thiên kiêu đệ nhất Vân Châu, không ngờ lại bị loại trong tư thế như vậy.
Mà người thanh niên đứng thứ hai mươi bảy Vân Châu kia, trận thứ nhất, giết chết Hắc Phong, trận thứ hai, loại bỏ Cổ Chiến Thiên.
Rốt cuộc, trên danh nghĩa ai mới thực sự là thiên kiêu đệ nhất Vân Châu?
Bất kể như thế nào cũng không tới lượt Cổ Chiến Thiên, hắn không có tư cách.
Sau trận chiến này, Tần Vấn Thiên đã có thể xác định được vào vị trí mười người đứng đầu.
- Đệ nhất của Càn Châu Diệp Thiên Trần, xuất chiến.
Đông Thánh Đình mở miệng nói, Diệp Thiên Trần, bước lên chiến đài.
Đệ nhất Càn Châu khiêu chiến với thiên kiêu đệ nhất Kiềm Châu, Diêm Tử Mặc.
Kết cục, Diệp Thiên Trần thắng.
Tiếp theo, Thương Ngạo Ly đệ nhất Ly Châu xuất chiến, khiêu chiến đệ nhất Nham Châu Phách Sơn.
Kết cục, Thương Ngạo Ly thắng.
Độc Cô Tây Sơn, đệ nhất Xích Dương Châu, khiêu chiến với đệ nhất Việt Châu Cô Hồng.
Kết cục, Độc Cô Tây Sơn thắng.
Các thiên kiêu ở những châu vực tương đối nổi danh ở Đông Thánh mười ba châu đang dùng sự cường đại của bọn họ để bảo vệ tôn nghiêm của mình, dù sao, hiện tại mười ba châu có rất nhiều châu chỉ còn lại một thiên kiêu có thể đứng lên trên Cổ Chiến Đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận