Thái Cổ Thần Vương

Lại thấy một quyền

Tiếp theo, mười hai người chiến thắng nên loại bỏ hai người như thế nào?
Trong mười hai người này, mười một mọi người không có thua trận, duy nhất chỉ có một người khác biệt, đó là Mạc Vấn.
Nhưng trận chiến ấy Mạc Vấn thua trận cũng là có nguyên nhân. Bởi vì người khiêu chiến nàng là Cô Tô Thiên Kỳ, nếu như bởi vì một trận thua như vậy dẫn tới loại bỏ nàng, hiển nhiên là bất công.
Những người khác, ai dám nói chiến đấu với Cô Tô Thiên Kỳ, có thể không nếm mùi vị thua trận?
Tiếp theo nên lựa chọn thế nào, thật sự quá khó khăn.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Đông Thánh Đình, lúc này ánh mắt Đông Thánh Đình chớp hiện, nhìn về phía mọi người xung quanh, nói:
- Lưu Ly công chúa cùng với các vị trưởng bối thấy như thế nào?
- Phương pháp đơn giản nhất chính là để cho mười hai người bọn họ cùng lên chiến đài, cảnh giới của tất cả áp chế ở cùng một trình độ, để cho bản thân bọn họ quyết định, ai bị loại.
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly công chúa lóe ra ánh sáng rực rỡ khác thường, mở miệng nói.
- Biện pháp tốt, các vị trưởng bối có đồng ý không?
Đông Thánh Đình cười nói.
- Tùy điện hạ quyết định.
Có nhân vật Tiên Vương mở miệng nói.
- Nếu Lưu Ly công chúa và điện hạ đều cho là thích hợp, chúng ta tất sẽ không dị nghị.
Mọi người đều gật đầu đồng ý, Đông Thánh Đình cười nói:
- Mười hai thiên kiêu cùng lên trên chiến đài, các ngươi tự ý quyết định, ai bị loại, nhưng có một điểm, không được hai người hoặc nhiều người đồng thời bao vây tấn công một người, đương nhiên, nếu như các ngươi có kiên trì đều an tĩnh đứng ở trên Chiến Đài cổ, như vậy chúng ta cũng theo các ngươi.
Sở dĩ Đông Thánh Đình cấm nhiều người bao vây tiêu diệt một người, chính là đề phòng có người liên minh chiến đấu, nếu như bọn họ cùng quyết định trước, muốn đá Cô Tô Thiên Kỳ ra khỏi cuộc, quy tắc này chẳng lẽ không phải quá tệ, hơn nữa, ba người sư huynh đệ Tần Vấn Thiên chính là một người cũng không có bị loại ra khỏi cuộc, ba người bọn họ mỗi người đều siêu phàm, nếu như cùng nhau công kích, sợ rằng thật sự không có người nào có thể chống lại.
Dù sao, cuộc tỷ thí này là áp chế cảnh giới.
Đông Thánh Đình vừa dứt lời, mười hai thiên kiêu đều đứng dậy, mỗi một người lập tức đi lên Chiến Đài cổ rộng lớn, phân ra đứng vững ở mười hai phương hướng vị trí khác nhau.
Ba người Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần cùng với Tử Tình Hiên đứng chung một chỗ, mặc dù cách một khoảng cách, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng quan hệ bọn hắn không tầm thường, nhân vật còn lại đều đứng một mình.
Trên Chiến Đài cổ, mười hai thiên kiêu lộ ra ánh mắt sáng quắc, không ngừng quan sát những thiên kiêu còn lại, hình như đang suy ngẫm, trong mười hai người bọn họ nên có người nào bị loại.
Cô Tô Thiên Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, dường như trận chiến đấu này không có quan hệ gì với hắn.
Ánh mắt Vũ Vương cương quyết, nhìn lướt qua mọi người, lạnh lùng nói:
- Các ngươi quyết định đi.
Nói xong, hắn cũng nhắm mắt lại, cao ngạo mười phần.
Trên người Lệ có ma khí lưu chuyển, ánh mắt kinh người, giống như một bức tượng đứng ở đó.
Bên cạnh hắn, Hoa Thái Hư lại vừa vặn ngược lại, thân hình dong dỏng cao, khí tức bình thản, dường như không có bất kỳ khí thế nào phát ra ngoài, nhưng trận chiến đấu trước đó khiến cho không có bất kỳ người nào dám khinh thường đệ tử thân truyền của Vạn Hóa Tiên Vương này.
- Thực sự khó lựa chọn.
Quân Mộng Trần thì thào nói nhỏ một tiếng, mắt lướt qua ở trên người từng người, tùy tiện nói:
- Mà thôi, có liên quan gì đến ta.
Nói xong, hắn cũng lười quản, lại cứ như vậy ngồi xuống đất, dường như điều này không có vấn đề gì liên quan tới hắn.
Tần Vấn Thiên đứng lặng lẽ, chắp tay, gió nhẹ lướt qua, lay động quần áo, thần sắc hắn lại thản nhiên như vậy.
Mười hai người không có một người nào hành động thiếu suy nghĩ.
Đông Thánh Đình cùng với các nhân vật Tiên Vương cũng không sốt ruột, mấy thiên kiêu này đều có thể kiên trì như vậy, bọn họ có thể chậm rãi chờ, đợi đến khi những người này sốt ruột khó nhịn nổi, tự nhiên sẽ có người đi ra khiêu khích những người khác.
Hiện tại, xem ai chịu đựng được.
Trên Chiến Đài cổ, mọi người trầm mặc một hồi, ở trên Tiên yến, mọi người lại trò chuyện rất thoải mái, nhất là những nhân vật Tiên Vương, bọn họ tán gẫu giống như không có việc gì vậy.
Đến loại cảnh giới như bọn họ, đừng nói một ngày hai ngày, cho dù là một năm hai năm, cũng chẳng qua là nhắm mắt mở mắt lại trôi qua, có đôi khi tu hành bế quan chính là trăm năm nghìn năm.
Kiên trì của bọn họ mạnh tới mức nào, căn bản những tiểu tử Thiên Tượng cảnh này không có thể tưởng tượng được, ngược lại, Tiên yến giống như ở Đông Thánh Tiên môn này, các nhân vật cùng cấp tập trung lại một chỗ là cực ít, trăm năm cũng lại chỉ có một lần như thế, lần này đối với bọn họ chính là một lần nghỉ ngơi khó có được, hàn huyên một vài thiên, chính là chuyện đặc biệt thoải mái.
- Vạn Hóa, ngươi xem đệ tử này của ngươi có thể đi tới một bước kia, nếu như vào tam giáp, ngươi có nỡ để cho hắn bái nhập môn hạ của bệ hạ hay không?
Bất Tử Tiên Vương và Vạn Hóa Tiên Vương đang vui đùa.
- Không bỏ được.
Vạn Hóa Tiên Vương cười yếu ớt dưới:
- Ngươi nói xem, ta thu đệ tử không nhiều, môn sinh của bệ hạ lại khắp nơi đều có, cường giả như mây, không thiếu một đệ tử của ta.
- Đây ngược lại là lời nói thật, đệ tử này của ngươi nhìn không tầm thường, tương lai sẽ ra hồn.
Bất Tử Tiên Vương cười nói, Vạn Hóa Tiên Vương cũng không để ý, người này đối với người nào cũng sẽ khen vài câu, ai biết câu nào là thật câu nào là giả.
- Công chúa cảm thấy trong mười hai thiên kiêu này, hai người nào sẽ bị loại?
Trên chủ vị, Đông Thánh Đình lại cùng Lưu Ly công chúa trò chuyện, đây là cơ hội khó được, hắn tất nhiên phải tạo quan hệ tốt hơn với Lưu Ly công chúa, thỉnh thoảng hàn huyên một vài ngày, tránh cho Lưu Ly công chúa cảm giác bị vắng vẻ khi đi tới nơi này.
Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Độc Cô Tây Sơn, Thương Ngạo Ly, Thái Tháp từ khí chất cùng với công pháp thần thông tu hành lại thấy được, tính tình của mấy người này sẽ phải càng nóng nảy hơn, nhưng Tần Vấn Thiên này bề ngoài nóng nảy, nhưng lại có vẻ nội liễm, hắn cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bốn người khác rất có thể không nhin được trước, chỉ có điều Quân Mộng Trần này hình như có chút nghe lời sư huynh của hắn Tần Vấn Thiên nói, sư huynh sư tỷ khác nhau, hắn có khả năng cũng sẽ không động, như vậy có khả năng ra tay nhất chính là Độc Cô Tây Sơn, Thương Ngạo Ly cùng với Thái Tháp.
Lưu Ly công chúa nói.
- A? Ta biết công chúa có khả năng quan sát người, nhưng Vũ Vương và Lệ công kích cũng rất cuồng bạo, thậm chí Cô Tô Thiên Kỳ cũng như vậy, vì sao Hà công chúa không đoán đoán mấy người bọn họ sẽ không nhịn được ra tay.
Đông Thánh Đình hiếu kỳ hỏi.
- Cường giả của Vũ Ma tộc tinh không thí luyện, chịu được vắng vẻ, kiên trì cũng thật tốt, Vũ Vương không có khả năng sẽ ra tay, Lệ là người tu ma, tính cách bền vững kiên định vượt quá tưởng tượng, Cô Tô Thiên Kỳ hắn không cần thiết ra tay, cũng không có người sẽ tìm hắn.
Lưu Ly công chúa tiếp tục nói:
- Về phần ba người Độc Cô Tây Sơn, Thương Ngạo Ly, Thái Tháp, bọn họ một khi ra tay, có khả năng bị loại nhất cũng chính là bọn họ.
- Phải, ba người này chính là đều rất mạnh.
Đông Thánh Đình cười, nói:
- Mỏi mắt mong chờ.
Trên Chiến Đài cổ vẫn yên tĩnh, mọi người kiên trì tốt đến mức kỳ lạ.
Tiên yến vẫn tiếp tục, tiếng cười nói truyền ra, những cường giả đã bị loại cũng đều yên tĩnh nhìn Chiến Đài cổ, bọn họ cũng rất muốn biết.
Ai có thể trở thành tồn tại trước mười.
Ai có thể đủ tư cách nhìn tới vị trí tam giáp.
Hình như, bất kỳ người nào cũng có thể, bọn họ thật sự đã không có cách nào chọn lựa ra người yếu, có thể đi tới bước này đều là người từng trải thử thách thật sự.
Qua hồi lâu, Quân Mộng Trần thật sự có chút đứng ngồi không yên, mắt mở ra vài lần, chỉ có điều đang giống như Lưu Ly công chúa nghĩ vậy, Quân Mộng Trần nhìn thấy được Tần Vấn Thiên cùng với Tử Tình Hiên đều đặc biệt yên tĩnh, cũng thu lại tính tình không kiên nhẫn, dường như ở đây có thể ảnh hưởng tới hắn, đại khái cũng chỉ có Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên.
- Muốn động thì động động, cần gì phải làm mình khó xử như vậy.
Cuối cùng, có người lên tiếng, người nói chuyện là Thương Ngạo Ly, hắn nhìn Quân Mộng Trần, nói ra một tiếng.
Ánh mắt Quân Mộng Trần lóe lên, nhìn chằm chằm vào Thương Ngạo Ly, nói:
- Chuyện liên quan gì tới ngươi.
Thần sắc của Thương Ngạo Ly bắn ra tia sáng sắc bén, trong con ngươi lại đầy vẻ lạnh lùng, hắn ngạo nghễ nói:
- Ba người các ngươi có phải nên có một người cút ra ngoài hay không.
- Bắt đầu...
Thần sắc của mọi người nhất thời tập trung, cuối cùng đã không nhịn được sao?
Đông Thánh Đình liếc mắt nhìn qua Lưu Ly công chúa bên cạnh, tia sáng sắc bén chớp hiện, trong lòng hắn có chút giật mình.
- Quả nhiên giống như lời công chúa nói, mắt của công chúa sáng như đuốc, bội phục.
Đông Thánh Đình khen một tiếng.
Quân Mộng Trần đứng lên, tính tình của hắn vốn đã dễ dàng kích động, cố gắng hết sức nhẫn nại, làm sao có thể bỏ qua một lời nói này của Thương Ngạo Ly, thời điểm hắn bước chân ra, khôi giáp vương giả ngưng tụ ra, giống như có vương giả tuyệt thế xuất hiện, hắn đi từng bước một tiến ra, giống như quân lâm thiên hạ.
- Vậy hãy để cho ngươi cút ra ngoài.
Quân Mộng Trần cuồng ngạo nói, thân thể Thương Ngạo Ly cũng đi về phía trước, khí thế của hắn cuồng bạo vô cùng, toàn thân trên dưới đều cảm giác có lực lượng vô hạn.
- Ta thấy, ba người các ngươi không phải nên chỉ một người lăn xuống mới đúng.
Thương Ngạo Ly lạnh lùng cao ngạo nói.
Khí thế vương giả trên người Quân Mộng Trần càng lúc càng đáng sợ, phía sau hắn xuất hiện bóng dáng của một vị vương giả, dường như có lực lượng vô hạn đang tập trung ở trên thân hắn, quanh người hắn phóng ra ánh sáng chói mắt.
- Ta chỉ cần một đòn lại khiến cho ngươi lăn.
Quân Mộng Trần vô cùng cuồng ngạo, hai người đi từng bước một về phía đối phương, những tiếng động ầm ầm đáng sợ truyền ra, thiên địa cũng dâng lên trận gió lốc cuồng bạo.
- Cuồng vọng.
Thương Ngạo Ly phẫn nộ quát lớn, có một lực lượng vô cùng vô tận xuất hiện ở trên người hắn.
- Lăn.
Quân Mộng Trần nổi giận gầm lên một tiếng, ảo ảnh vương giả phía sau lưng dường như phóng ra ánh sáng chói lòa, một lực lượng cực kỳ cường đại rơi vào trên người của Quân Mộng Trần, một đòn này của hắn đánh ra khiến thiên địa bạo loạn, hư không chấn động.
- Giết.
Thương Ngạo Ly cũng chợt quát một tiếng, một quyền đánh ra xé rách tất cả, thiên địa tan rã, một đạo ánh sáng màu vàng kim cố gắng xé mở tất cả, cuối cùng lại thật sự có thể đủ xé mở được công kích của Quân Mộng Trần, nắm đấm của hai người dường như mang theo lực lượng hủy diệt trong truyền thuyết, cuối cùng va chạm.
Thần sắc Thương Ngạo Ly vô cùng ngạo nghễ, trên một quyền này, ẩn chứa lực lượng cực hạn của hắn, phía trước hình như xuất hiện vết nứt màu vàng kim, lực lượng này có thể xé rách tất cả công kích.
Nhưng khi nắm đấm của Quân Mộng Trần đánh tới, Thương Ngạo Ly dường như cảm nhận được một uy áp cổ xưa, trên quyền quang này dường như có từng nhân vật vương giả, một quyền này giống như có thể đánh nát thiên địa, hủy diệt trời cao, hắn nhìn Quân Mộng Trần giống như nhìn thấy được một vị vua tối cao quan sát thiên.
- Ầm...
Công kích của hai người va chạm, một vòng ánh sáng lóa mắt khuếch tán về tám phương, dường như muốn đánh nát hư không, các cường giả xung quanh chiến trường cổ đều tập trung công kích, chống lại dư âm của vòng ánh sáng, ánh sáng rực rỡ này dường như có thể xé nát thân thể con người.
Ngay lập tức, đám người chỉ thấy thân thể Thương Ngạo Ly bay về phía xa, những tiếng động cực lớn ầm ầm nặng nề vang lên, thân thể hắn rơi xuống trên mặt đất, một cánh tay bị đánh nổ nát bấy, hắn phát ra một tiếng hét thê thảm, trong ánh mắt hắn có một tia kinh hãi và khủng hoảng, lộ ra sự hối hận mãnh liệt, hắn làm sao có thể lựa chọn khiêu khích đối phương, tại sao lại đi chiến đấu với Quân Mộng Trần!
Vị trí trước mười đã không có tên của hắn!
- Lại chỉ một quyền.
Đám người cảm thấy kinh hãi, chấn động vô cùng, người thanh niên thanh tú dáng vẻ bất cần đời này lại thật đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận