Thái Cổ Thần Vương

Thế giới khác nhau

Sau khi Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhận được tiên pháp, đi ra khỏi động thiên bảo tháp, bên ngoài đã không thấy tiên tướng giám sát nữa, Tử Tình Hiên cũng đi rồi.
- Chúng ta đi thôi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, thân hình hai người chớp hiện, một lát sau, bọn họ nhìn thấy được Tử Tình Hiên ngồi ở trên thạch đài của một chỗ ngọn núi, nhìn về phía xa.
- Sư tỷ.
Quân Mộng Trần đi nhanh về phía trước, cùng Tần Vấn Thiên cùng nhau hạ xuống bên cạnh Tử Tình Hiên.
- Nhận được phần thưởng chưa?
Tử Tình Hiên ngẩng đầu nhìn hai người cười.
- Đã nhận được, Tình Hiên tỷ, lần sau nếu còn có cơ hội, tỷ nhất định cũng có thể làm được.
Quân Mộng Trần dường như muốn an ủi Tử Tình Hiên, đã thấy Tử Tình Hiên cười tự giễu, nói:
- Yên tâm, ta còn không có yếu ớt như vậy, các ngươi đi tu luyện chưa, ta cũng muốn bế quan một khoảng thời gian.
- Chúng ta đều tin tưởng nàng.
Tần Vấn Thiên nhìn Tử Tình Hiên mỉm cười nói.
Tử Tình Hiên vươn tay gỡ sợi tóc che trước trán xuống, thoáng lộ ra một nụ cười sáng lạn hiếm thấy, nàng nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Ngươi cũng phải cố gắng, nếu không cẩn thận lần sau sẽ bị ta vượt qua.
- Ta rất chờ mong.
Trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên hiện lên một đạo phong quang, Tử Tình Hiên đứng dậy, lập tức bước chậm rời đi.
- Đi thôi, một vòng Tiên yến này đi qua, ta đã có tiến bước không nhỏ, ta cũng muốn bế quan.
Tần Vấn Thiên nhìn Quân Mộng Trần nói, hai người tách ra, tìm kiếm nơi tu hành.
Tần Vấn Thiên đi tới một chỗ tảng đá trên vách đá, ở đây cực kỳ yên tĩnh, gió nhẹ thổi vào người, trường bào bay phất phới, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, bắt đầu bế quan tu hành.
Vách núi không ngừng có gió táp vào mặt, Tần Vấn Thiên lại giống như không có cảm giác, giống như lão tăng nhập định, không bất cứ chuyện gì bên ngoài lại có thể đã quấy rầy đến hắn.
......
Bên ngoài, tin tức trên Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn dần dần truyền ra, lấy tốc độ khủng khiếp cuốn ra mười ba châu của Đông Thánh.
Tên của Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Cô Tô Thiên Kỳ, Hoa Thái Hư được vô số cường giả biết hiểu.
Nhất là Tần Vấn Thiên cùng với Quân Mộng Trần, hai người bọn họ cướp đoạt vị trí thứ nhất và thứ hai trong tam giáp, lại từ chối đề nghị nhận làm đồ đệ của Đông Thánh Tiên Đế, chỉ vì nghe đồn bọn họ đã bái sư trong môn hạ của Thiên Biến đế quân, tới đây tham gia Tiên yến, chỉ là để cho Đông Thánh Tiên môn mất mặt, Thiên Biến đế quân cũng nhân cơ hội này, đưa ra yêu cầu với Đông Thánh Tiên Đế, hắn khống chế sáu châu phía tây.
Từ nay về sau, mười ba châu của Đông Thánh phân ra, thế lực Đông Thánh Tiên môn ở sáu châu phía tây đều bắt đầu rút lui khỏi đó, từng châu phủ đệ uy nghiêm bao la hùng vĩ lại biến thành người không nhà trống, lại cũng không có ai dám chiếm.
Đương nhiên, ngoại trừ có một người, đó chính là Thiên Biến đế quân.
Ba tháng sau, khi Đông Thánh Tiên môn hoàn toàn rút lui khỏi ba châu phía tây, Thiên Biến đế quân ở châu vương phủ Vân châu triệu tập cường giả thế lực đỉnh cấp ở sáu châu phía tây, các cường giả đến đây yết kiến, đây là một nhân vật có thể chống lại Đông Thánh Tiên Đế, Đông Thánh Tiên Đế cũng không thể không giao sáu châu phía tây cho hắn tới thống trị.
Một hồi yến hội càng long trọng hơn Tiên yến trăm năm một lần của Đông Thánh Tiên môn diễn ra ở Vân châu đại địa, các cường giả của sáu châu phía tây tới gặp mặt, rất nhiều thế lực lớn của Vân châu đại địa lại nơm nớp lo sợ, nguyên nhân không có gì khác, đơn giản là bọn họ và Tần Vấn Thiên có ân oán, hiện tại ba người Tần Vấn Thiên cùng với Quân Mộng Trần đã được cho là đệ tử thân truyền của Thiên Biến đế quân.
Cũng may, trên bữa tiệc thịnh soạn này cũng không nhìn thấy bóng dáng của mấy người Tần Vấn Thiên.
Trong Vân Châu thành cường giả nhiều như mây, hoàn toàn là cảnh phồn hoa thịnh vượng, chỉ có điều lại có mạch nước ngầm điên cuồng phun ra, ở trên yến hội lần này, Thiên Biến đế quân tuyên bố sáng lập ra Thiên Biến tiên môn, tông môn lại quyết định ở châu vương phủ Vân châu, lại chính thức tuyển nhận đệ tử tông môn, các thế lực lớn đều có thể gia nhập.
Đây chính là một tông môn do một vị tồn tại cường đại có thể chống lại Đông Thánh Tiên Đế sáng lập ra, đáng lẽ phải có người hưởng ứng như mây, nhưng trên thực tế, sáu châu phía tây không có bất kỳ một thế lực lớn nào dám tuyên bố gia nhập Thiên Biến tiên môn, nguyên nhân thế nào tất cả mọi người đều biết rõ ràng, ngày trước ở trên Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn, Đông Thánh Tiên Đế đã nói qua, nếu như Thiên Biến đế quân thành lập tông môn, quân đoàn Đông Thánh của hắn sẽ chinh phạt hủy diệt.
Mặc dù bản thân Thiên Biến đế quân cường đại không gì sánh được, có thể chống lại Đông Thánh Tiên Đế, nhưng thế lực hắn vừa thành lập ra làm sao có thể chống lại được quân đoàn Đông Thánh của Đông Thánh Tiên Đế, đó là quân đoàn trăm vạn người đã được rèn luyện vô số năm, không có thể chơi đùa, đủ để dễ dàng quét ngang bất kỳ một thế lực nào của mười ba châu của Đông Thánh, ai dám gia nhập Thiên Biến tiên môn, đó là đâm đầu vào chỗ chết.
Chỉ có điều Vân châu thành thay đổi bất ngờ, lại tạm thời không có liên quan gì đến Tần Vấn Thiên, lúc này hắn vẫn ở trong Thiên Phù giới bế quan khổ luyện, không hỏi chuyện bên ngoài.
......
Ở bên ngoài Tiên vực rộng lớn vô tận, có số lượng thế giới căn bản đếm không hết, tất cả bồng bềnh ở xung quanh Tiên vực, giống như một hạt bụi trong tinh không vậy, những thế giới căn bản này đều khác nhau, trăm kỳ ngàn quái.
Tại một thế giới căn bản trong thế giới căn bản vô tận đó có một mảnh, hay địa vực? Mảnh địa vực này có khí tức sinh tử cực kỳ nồng đậm, chính là một bộ lạc trong trong thế giới này.
Bộ này có tên là bộ lạc tử thần, bên ngoài bộ lạc này có một mảng rừng rậm rộng lớn, khí tức tử vong cực kỳ mãnh liệt, cực ít có người có thể đi qua nơi này tới trước bộ lạc của bọn họ.
Ở cửa chính của bộ lạc cổ xưa còn khắc một hình vẽ, hình vẽ hoa bỉ ngạn tượng trưng cho sự tử vong.
Hoa bỉ ngạn chính là đồ đằng của bộ lạc này nắm giữ lực lượng sinh tử đáng sợ đến cực điểm.
Trong rừng rậm phía trước vẫn là tử khí dày đặc, mà ở trong mảnh tử khí này lại mơ hồ có một luồng sức sống truyền đến, không ngừng tới gần bộ lạc hoa bỉ ngạn.
Tiếng động xào xạc truyền ra, ở trong mảnh rừng rậm đầy tử khí này lại có một bóng người bước chậm ra.
Đây là một người thanh niên, trên người hắn khoác trang phục mộc mạc đơn giản thậm chí có chút cũ nát, đường cong trên mặt có phần cứng cỏi tràn ngập khí tức nam nhi, mặc dù phong trần mệt mỏi, vẫn không có cách nào hoàn toàn che giấu được khuôn mặt tuấn dật này, bước chân của hắn rất vững vàng, đi từng bước một tiến về phía trước, đi về phía bộ lạc nguyên thủy này.
Người thanh niên không ngừng tới gần bộ lạc, cuối cùng có người phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, không ít người đi về phía bên ngoài bộ lạc, ánh mắt bọn họ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người tới, trong ánh mắt có phần ác ý mãnh liệt, trong miệng còn không chặt phun ra những âm thanh không ngỡ, giống như là ngôn ngữ đặc biệt của bộ lạc cổ xưa, người thanh niên căn bản không có cách nào nghe hiểu.
- Ta tới lấy một ít hoa bỉ ngạn.
Người thanh niên tiếp tục đi về phía trước, mở miệng nói, người bộ lạc hình như có thể nghe hiểu tiếng nói của hắn, sắc mặt đại biến, trong tròng mắt lộ ra ánh sáng dã tính, cực kỳ đáng sợ, hình như có ánh sáng khát máu, thân thể của bọn họ lao ra, đều xông về phía sau lưng của người thanh niên, trong tay cầm các loại binh khí, trực tiếp đánh về phía người thanh niên.
Người thanh niên vung bàn tay lên, lập tức rất nhiều bóng người đều bay ra ngoài, cuối cùng lại không có một người nào có thể tới gần thân thể hắn, hắn tiếp tục đi về phía trước, một lát lại bước vào trong bộ lạc.
Càng lúc càng nhiều người của bộ lạc bao vây đến, nhưng người thanh niên lại bình tĩnh dạo bước đi về phía trước, đi qua nơi nào không người nào có thể tới gần thân thể hắn nửa bước.
Cuối cùng, phía xa có khí tức cường đại truyền đến, người trong bộ lạc đều quỳ lạy trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra sự cung kính tối cao, đó là tư tế trong bộ lạc xuất hiện.
- Các hạ là thần thánh phương nào, tới bộ lạc ta có gì cần làm sao?
Chỉ thấy một người trong đó mở miệng nói, lại sử dụng cùng một ngôn ngữ với người thanh niên.
- Ta tới lấy một ít hoa bỉ ngạn, mong rằng dàn xếp cho.
Người thanh niên đứng chắp tay, nhìn về phía trước nói.
- Hoa bỉ ngạn hoa nở định ra sinh tử, chính là đồ đằng của bộ lạc ta, làm sao có thể nói lấy là lấy được.
Người kia cường thế nói.
- Nếu như thế, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ.
Người thanh niên tiếp tục bước chậm về phía trước, chỉ thấy cường giả phía trước đều phóng ra tinh tượng, trời lập tức có hiện tượng kỳ lạ ra, khí tử vong vô cùng nồng đậm, trong hư không thậm chí mơ hồ xuất hiện thân thể màu xám cực lớn, những người trong bộ lạc đang quỳ lạy lại càng thêm cung kính, giống như là nhìn thấy thần linh vậy, trong miệng không ngừng thốt ra những ngôn ngữ mà người thanh niên không có cách nào nghe hiểu được, đó là sự sùng kính không gì sánh được.
Chỉ có điều, người thanh niên lại giống như không nhìn thấy vậy, những người của bộ lạc không có kiến thức có thể cho rằng hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời chính là ý chỉ của thần linh, nhưng người thanh niên cũng hiểu được đâyy chẳng qua là tu hành đến cảnh giới nhất định sinh ra ngôi sao Thiên Tượng mà thôi.
Trên không trung của hắn cũng xuất hiện ngôi sao Thiên Tượng loá mắt, dường như có một hình vẽ đáng sợ, những người trong bộ lạc lập tức thất thần, giống như là nhìn thấy được tình cảnh không thể tưởng tượng nổi vậy, trong mắt bọn họ có nghi ngờ, không thể hiểu nổi.
Người thanh niên vung bàn tay lên, trong lúc bước chậm ngôi sao Thiên Tượng trong hư không càn quét về phía trước, trực tiếp đánh vào trên những thân thể của đại tư tế, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, những cường giả kia lộ ra thần sắc kinh hãi, người thanh niên vung ống tay áo lên, trực tiếp quạt bay bọn họ ra ngoài, mình lại bước chậm tiến về phía trước, ngôi sao Thiên Tượng của những người này quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Người trong bộ lạc lộ ra thần sắc kinh hãi, dường như niềm tin vững chắc trong lòng đã đổ nát, toàn thân đều rơi vào trong sự điên cuồng ngắn ngủi, tinh thần, niềm tin của bọn họ gặp phải trùng kích lớn nhất từ trước tới nay... Rốt cuộc, ai mới là thần linh.
Không người nào có thể ngăn cản được bước chân của người thanh niên, hắn một đường đi về phía nơi sâu nhất của bộ lạc, ở phía trước hắn có tử khí cực kỳ mãnh liệt, nơi đó có hoa bỉ ngạn khép mở, nắm giữ linh tính, có thể định ra sinh tử.
- Hoa bỉ ngạn nỏ, định ra sinh tử, sinh tử định thế nào.
Người thanh niên thì thào nói nhỏ, chỉ thấy một bức tranh cuộn bay về phía trước, một lực lượng phong ấn cường đại đã phong ấn tử khí, lập tức cuốn một ít hoa bỉ ngạn lại, phong ấn vào trong đó.
Một lát sau, thân hình của người thanh niên lóe lên, bước chậm rời đi.
Hóa ra người thanh niên này chính là một vị thân thể khác của Tần Vấn Thiên, dùng tên giả Đế Thiên, được người của Tiên cung bảo vệ dẫn theo đi vào trong các thế giới căn bản lớn, không ngừng rèn luyện bản thân.
Bởi vậy, Tần Vấn Thiên hắn kì thực trải qua hai đoạn nhân sinh đang rèn luyện, người bình thường không thể nào so sánh được, hắn nắm giữ tâm tính không tầm thường, vô cùng kiên định.
......
Hai thân thể đều quý trọng thời gian, cố gắng tu hành, không ngừng tiến bộ.
Bọn họ ở trong thế giới chư thiên, chỉ là tồn tại đặc biệt không đáng chú ý, giống như lục bình, chỉ có thể không ngừng cường hóa bản thân, khiến cho mình có thể cắm rễ đâm vào thế giới chư thiên càng vững chắc hơn, không đến mức gió thổi qua, lại bị nhổ tận gốc, trở thành bụi trong gió.
Ở một thế giới căn bản khác, gió đêm lạnh, một bóng người nghiêng nước nghiêng thành đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn vào núi xanh cùng với cây cổ thụ chập chờn ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới người thanh niên nhỏ bé này quật khởi, lại ném đi Hoàng Cực Thánh Tông thống trị phóng đãng không kìm chế được, nơi ánh trăng thê lương tuyệt đẹp đó dường như có nụ cười rạng rỡ của hắn.
Bao nhiêu đêm, khuôn mặt Tần Vấn Thiên lại theo ánh trăng cùng xuất hiện ở trong đôi mắt tuyệt mỹ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận