Thái Cổ Thần Vương

Đại Thủ Ấn

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thân thể Đế Thiên đối thoại cùng lão giả, Tần Vấn Thiên tự nhiên là biết, bản tôn đã niết bàn mà sinh, thân xác và tâm niệm tương thông, hòa làm một thể, hơn nữa còn không trở ngại đối phương tu hành.
Tần Vấn Thiên vẫn bị khốn trong động phủ, hắn bắt đầu quan vọng nghiên cứu Thần Văn địa cung, bắt đầu từ lối đi vào, chầm chậm nghiên cứu, khắc ghi Thần Văn vào trong não hải.
Địa cung này xem lên không có nguy cơ nào cả, cũng không có nguy hiểm mang tính trực tiếp nào, nhưng bản thân sự tồn tại của nó đã là nguy hiểm, có thể sống sờ sờ khốn chết người mắc kẹt trong đó, khiến người tuyệt vọng không thoát ra được.
Thậm chí, không để lại manh mối nào, chỉ có một ít thi thể tiền bối đã chết, khiến người không khỏi lạnh gáy.
Nếu nói manh mối, e là chỉ có Thần Văn bày đầy trong tòa địa cung, Tần Vấn Thiên chỉ có thể bắt tay từ phương diện này, hắn không có lựa chọn khác, bằng không chỉ còn nước chờ chết.
Tần Vấn Thiên dạo quanh địa cung, từng bước đi tới, đồng thời ở thế giới Lạp Tử xa xôi, Tần Vấn Thiên sai Đế Thiên khắc họa lại toàn bộ đồ án Thần Văn mà hắn chứng kiến, vẽ trên một bộ đồ án, tiến hành lập thể hoàn nguyên.
Bản tôn và thân xác Đế Thiên đồng thời thôi tiến, tính thử tìm đến một tuyến sinh cơ, phá giải bí ảo địa cung.
Thời gian trôi đi từng chút một, Tần Vấn Thiên chậm rãi dạo bước trong địa cung, trên vách tường trước mặt, Tiêu Lãnh Nguyệt lặng lẽ dựa ở kia, kiều khu nhu mỹ với đường cong đầy mỹ cảm, hai tay nàng vẫn ôm trước ngực, cực có dụ hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, tựa hồ không rảnh để hân thưởng mị lực của nàng.
Sau một lúc, Tiêu Lãnh Nguyệt cuối cùng nhịn không được, hỏi:
- Ngươi đang làm cái gì?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt nói:
- Cũng không thể chờ chết dưới cung điện dưới đất này, xem xem trong thần văn kia có ẩn chứa bí ảo nào không thôi.
Trên mặt Tiêu Lãnh Nguyệt khó được có lúc hiện ra ý cười:
- Ta không tinh thông thần văn, không nhìn ra được gì, hi vọng ngươi có thể làm được.
- Ta sẽ tận lực.
Tần Vấn Thiên gật đầu, lập tức lại tiếp tục quan sát, trong năm con đường vươn dài từ động phủ ra các nơi, tiếng vang ầm ầm không ngừng truyền lại, có cường giả phát ra tiếng gào thét, quát nói:
- Đáng chết, vách đá nơi này rốt cục đúc từ cái gì. Cánh nhiên không lay động được mảy may.
- Đừng có lãng phí tinh lực. Nếu ngươi có thể oanh ra lối thoát từ thứ đủ sức khốn chết nhân vật cấp Tiên Vương, há chẳng phải cường giả Tiên Vương chỉ là trò đùa.
Có người mở miệng nói.
- Nhưng cũng không thể chờ chết.
Tiếng gào vọng lại, tiếng nổ ầm ầm vẫn không dứt. Có điều chẳng được tích sự gì, mức độ cứng rắn của động phủ này thực sự siêu quá tưởng tượng. Đừng nói oanh ra một lối thoát, dù tưởng muốn để lại vết tích trên đó đều không cách nào làm được, chỉ có tiếng vang vọng chấn đãng là không dứt bên tai.
Tùy theo thời gian đẩy dời. Tình tự thô bạo đó không ngừng chồng chất thêm, Tần Vấn Thiên bước tới ngả rẽ.
Hắn nhìn năm lối rẽ, mỗi lối đều có nhân vật thiên kiêu canh chừng, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
Chợt thấy một vị nhân vật thiên kiêu chậm rãi đi tới. Từng bước tiến lại chỗ Tần Vấn Thiên, khí tức trên người hắn trán phóng ra, có vẻ mang theo oán niệm rất cường liệt.
Đi tới bên người Tần Vấn Thiên, hắn lành lạnh nói:
- Ngươi không cảm thấy nên trả ra chút đại giá cho hành vi của mình à?
Có mấy người cũng chuyển mắt nhìn về phía bên này, ai nấy đều coi chừng Tần Vấn Thiên. Bộ dạng chờ xem náo nhiệt.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thiên kiêu trước mặt, cười lạnh nói:
- Trả ra đại giá gì?
- Dẫn chúng ta vào tuyệt địa này, ngươi nói xem nên trả ra đại giá thế nào?
Thần sắc thiên kiêu đó cực hung tợn, toàn bộ lệ khí chồng tích mấy ngày nay phù hiện hết trên mặt.
- Ta quen ngươi không?
Tần Vấn Thiên nhìn hắn nói:
- Ở ngoài ta từng nói chuyện với ngươi? Bắt buộc ngươi theo ta vào? Điên không đấy?
Tượng đất cũng có ba phần hỏa, Tần Vấn Thiên liên tục bị khiêu hấn, trong lòng sao có thể không có oán khí, mọi người vào đây đều là do bọn họ tự nguyện, Tần Vấn Thiên trừ nói qua mấy câu với Tiêu Lãnh Nguyệt, về phần những người khác đều là chính bọn họ cùng theo vào, hắn thậm chí không biết bọn họ là ai, giờ ai nấy lại đều chỉ đầu mâu vào hắn? Đúng là như đùa.
- Oanh!
Một cỗ khí thế hủy diệt đột nhiên bạo phát, nhân vật thiên kiêu trước người hắn oanh ra một đạo hắc ám chi quyền đáng sợ, trong quyền mang tràn ngập hỏa diễm đen như muốn ăn mòn hết thảy, phảng phất như chỉ cần dính chút thôi liền có thể khiến người trả ra đại giá thảm trọng, nếu bị một quyền kia kích trúng, sợ rằng khắp người đều bị hỏa diễm ăn mòn kia hủy diệt.
- Đông.
Bước chân Tần Vấn Thiên đạp lên mặt đất, tức thì một cổ tinh thần chi quang khủng bố cuốn thốc trên người hắn, chiến mâu khổng lồ đáng sợ chợt xuất hiện, điên cuồng sát phạt mà ra, cường hành va đập cùng quyền mang đối phương.
Nhân vật thiên kiêu kia giận quát một tiếng, tinh tượng trán phóng, thiên địa lập tức phủ đầy một mảnh hắc ám, có hắc diễm hủy diệt tung bay cuồng loạn.
Tần Vấn Thiên lần nữa đạp ra bước, toàn bộ đồ án trên mặt đất chợt sáng bừng lên, chỉ thấy một tù lao đáng sợ trực tiếp phù hiện dưới chân đối phương, muốn tù cấm đối phương trong đó, tù lao này tràn ngập quang hoa màu vàng vô tận, tựa hồ khó mà phá hủy.
- Giết!
Tần Vấn Thiên vung tay lên, từ bốn phương tám hướng có chiến mâu và trường thương đồng thời xuyên thủng hư không, hướng tới tù lao sát phạt mà đi, sắc mặt người đó xanh đen, lúc này phiến địa cung phảng phất như hóa thành chiến trường của Tần Vấn Thiên, hắn có thể dựa vào Thần Văn trên mặt đất mà chiến đấu điên cuồng.
Tinh Thần Thiên Tượng của nhân vật thiên kiêu kia phù hiện, diệt diễm chi quyền hắc ám oanh ra bốn phương tám hướng, đè rạp mà xuống, không ngừng hủy diệt những lực lượng công phạt oanh giết hắn. Nhưng nương theo Tần Vấn Thiên không ngừng vung tay, công kích phảng phất như không biết ngừng nghỉ, mỗi lần hắn vung tay đều là công phạt cuồn cuộn, phải muốn giết chóc hết thảy.
- Phốc...
Một đạo tiếng vang truyền ra, thân thể nhân vật thiên kiêu kia bị một chuôi chiến mâu đâm thủng bả vai, nháy mắt máu tươi đã nhuộm đỏ thân thể, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, lại thấy chiến mâu vô tận vẫn không ngừng đâm tới, mọi người quan chiến không khỏi cau mày. Tần Vấn Thiên có thể mặc ý dựa vào Thần Văn mà đại chiến, ở trong đây thực sự như cá gặp nước, tự thân hắn không cần hao phí lực lượng nào vẫn có thể điên cuồng công phạt.
Khí lưu bạo loạn ngưng lại, Tần Vấn Thiên vung tay lên, tù lao tiêu tán, hắn lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói:
- Cút, còn dám gây chuyện, giết không tha.
Người đó sắc mặt xanh mét, tay vỗ vỗ đầu vai bị đâm thủng, lạnh lùng quét Tần Vấn Thiên một cái, lập tức xoay người mà đi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên quét qua chư cường giả, tiếp tục nhấc chân đi về ngả rẽ bên trái, từng bước nghiên cứu Thần Văn trong tòa cung điện dưới đất này.
Huyền Tinh và những thiên kiêu tinh thông Thần Văn khác cũng giống như Tần Vấn Thiên, bắt đầu nghiên cứu Thần Văn trong cung điện dưới đất, chính như Tần Vấn Thiên dự đoán, những Thần Văn này tựa hồ là manh mối duy nhất trong địa cung, chỉ có thể bắt tay từ Thần Văn, bằng không chỉ có nước chờ chết.
Chớp mắt, thời gian ba tháng trôi đi, bên ngoài rất nhiều người đã nôn nóng như đốt, con trai Huyền đế và con gái Tiên đế mất dấu đã ba tháng rồi. Hơn nữa còn có không ít nhân vật thiên kiêu có tên trên Đăng Tiên bảng cũng mất dấu theo hai người bọn họ.
Trong ba tháng qua, Tần Vấn Thiên xem khắp tất cả đồ văn ở cung điện dưới đất, mà lúc này Đế Thiên ở thế giới Lạp Tử xa xôi cũng quan sát đồ văn, ánh mắt Đế Thiên ngưng thị tiền phương, nội tâm khá là chấn hám.
Xuất hiện trước mắt hắn là một bộ đồ án lập thể, do vô số Thần Văn đan chéo mà thành, bức đồ án này cánh nhiên hợp thành hình trạng đặc thù, thân hãm trong địa cung căn bản khó mà nhìn ra được, sau khi phác thảo ra toàn bộ Thần Văn mới trình hiện rõ nét ấn vào mí mắt.
Đây là một dấu bàn tay khổng lồ, Thần Văn vô tận trong năm ngả rẽ đan chéo cấu thành năm đầu ngón tay, mà lối thông đạo khi mới tiến vào là cánh tay.
Lúc này Tần Vấn Thiên lần nữa nhớ tới đồ quyển trong não hải, trong lòng chợt có cảm ngộ, thì ra từ lúc vừa tiến vào cung điện dưới đất đã sớm có ám thị, đồ án cung điện dưới đất như là một cánh tay.
Kinh thế tuyệt học của Nghệ đế vừa khéo là Thần Chi Thủ, trong đó sẽ ẩn tàng bí ảo thế nào đây?
Lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Đế Thiên, chính là lão giả kia, hắn nhìn bức đồ án đó, mở miệng nói:
- Ta còn thắc mắc vì sao ngươi hỏi tới Nghệ đế, dấu bàn tay này cực huyền ảo, bản tôn ngươi được đến tuyệt học của Nghệ đế?
- Vẫn chưa!
Đế Thiên lắc lắc đầu:
- Chỉ là phác thảo ra toàn bộ Thần Văn trong một nơi di tích mà Nghệ đế lưu lại, chính là bức đồ án trước mắt.
- Hả?
Thần sắc lão giả lộ vẻ hứng thú, cười nói:
- Xem ra bản tôn ngươi rất có tạo hóa, chẳng qua, tuyệt học Nghệ đế không phải dễ tham ngộ vậy đâu.
- Cái đó đương nhiên ta hiểu.
Đế Thiên gật gật đầu, đồ án trước mắt như là phân ly, Thần Văn ở mỗi nơi đồ án đều có thể là Thần Văn chiến đấu, lại có vạn ngàn tổ hợp, hiện giờ toàn bộ Thần Văn trong cung điện dưới đất giao hối cùng một chỗ, hóa thành đồ văn phức tạp vô cùng, lại trình hiện hình dấu bàn tay, khó mà tham thấu.
- Vậy ngươi cứ từ từ lĩnh ngộ.
Lão giả nhàn nhạt nói một tiếng, thân ảnh tức thì chợt lóe, lần nữa tan biến không thấy, tuyệt học Thần Chi Thủ của Nghệ đế tịnh không phải thuộc tính công kích, mà là một loại thuật pháp siêu cường, nếu Đế Thiên có duyên tu thành, hắn tự nhiên sẽ không để bụng.
Đương nhiên, lão giả cũng nhìn ra được, chưởng ấn này tịnh không phải thực sự là tuyệt học Thần Chi Thủ của Nghệ đế, rất có thể chỉ là thứ dẫn người nhập môn.
Trong cung điện dưới đất, Tần Vấn Thiên bó gối mà ngồi, ý niệm hắn tập trung vào Đế Thiên, như thế hết thảy những gì Đế Thiên chứng kiến hắn cũng đều thấy đến, hai cỗ thân thể đồng thời tham ngộ bí ảo của chưởng ấn này.
Cách nơi Tần Vấn Thiên không xa, Tiêu Lãnh Nguyệt vẫn lặng lẽ dựa trên vách tường, nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, hắn đã đi trọn khắp năm con đường, sau đó lại ngồi xuống tu hành, chẳng lẽ, hắn có phát hiện gì?
Tuy thực lực Tiêu Lãnh Nguyệt cường đại, nhưng lại không tinh thông lực lượng Thần Văn, bởi thế nàng chỉ có thể quan sát những người tinh thông Thần Văn kia xem rốt cục đang ở trạng thái nào, liệu đã tìm ra bí ảo của cung điện dưới đất này hay chưa? Nếu thật sự phá giải được, có lẽ bọn họ sẽ có một tia cơ hội thông tới Đế cung Nghệ đế, nàng tin tưởng, tòa Đế cung mà bọn họ chứng kiến ở Cổ Đế chi thành nhất định là tồn tại chân thực, mà tòa cung điện dưới đất này rất có thể chính là thông đạo.
Theo một nghĩa nào đó, lời Tần Vấn Thiên có thể là đúng, cung điện dưới đất này chỉ là khảo nghiệm Nghệ đế lưu lại, mà khảo nghiệm này cực kỳ khó, khó đến nỗi khiến nhân vật cấp Tiên Vương đều bỏ mạng ở đây.
Đương nhiên mọi thứ ở trên chỉ là suy đoán của riêng Tiêu Lãnh Nguyệt, về phần kết cục thế nào, trước khi phá giải bí ảo của cung điện dưới đất, sợ rằng không ai biết được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận