Thái Cổ Thần Vương

Cường giả thần bí

- Minh sơn.
Chư vị thiên kiêu lập tức phát hiện, trước mắt mới thật sự là Minh sơn. Trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đang chậm rãi mất đi.
Hoa Thái Hư xuất hiện Luân Hồi chi mâu. Hắn nhìn mảnh không gian giống như ảo cảnh này, dường như muốn khám phá bằng hai mắt của mình, nhưng cho dù là Luân Hồi chi mâu của hắn vẫn chỉ có thể nhìn thấy một lớp sương mù. Cho dù làm thế nào, hắn cũng không thể hiểu thấu đáo Minh sơn thần bí này.
-Nam Hoàng Vân Hi, ngươi đã đến rồi.
Lúc này, chỉ thấy một hình bóng lập lòe hàng lâm phía trước Nam Hoàng Vân Hi. Thanh niên xuất hiện này hiện lên thần thái yêu dị trong mắt, trán và mũi rất kiệt xuất, khác biệt với người thường, nhưng hơi có vẻ quái dị. Nhưng cặp mắt của hắn cực kỳ lợi hại, lúc hắn quét mắt qua mọi người, lộ ra lệ khí nhè nhẹ.
-Yêu khí. Người này là yêu.
Tần Vấn Thiên dường như cảm nhận được bản thể của đối phương là yêu. Người tầm thường không dám tới gần Nam Hoàng Vân Hi như thế. Tần Vấn Thiên tìm tòi trong ký ức, lập tức nghĩ tới một người trên Đăng Tiên bảng.
Trảm Bằng, đứng thứ bảy trên Đăng Tiên bảng, bản thể là yêu cầm.
-Sao hả?
Nam Hoàng Vân Hi quét mắt nhìn Trảm Bằng, hỏi.
-Ngươi và những người phàm tục này ở đây làm cái gì, đi theo ta cùng xông xáo vào Minh sơn đi.
Trảm Bằng mở miệng nói với Nam Hoàng Vân Hi.
-Ta và ngươi đi cùng một chỗ mới là thích hợp nhất.
Người chung quanh biểu lộ thần sắc thú vị. Nhất là không ngờ Trảm Bằng lại nói đám người Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên là người phàm tục, chẳng lẽ hắn không biết thứ hạng của Thanh Nhi công chúa còn đứng trên hắn. Tần Vấn Thiên đã đánh bại Tiêu Lãnh nguyệt, là một vị có thứ hạng còn đứng trước hắn nữa sao?
Nhưng Trảm Bằng này từ trước đến nay cố chấp cao ngạo, muốn làm gì thì làm, tự cao tự đại coi trời bằng vung quen rồi.
Trảm Bằng chính là một con chim. Một giống chim cực kỳ tầm thường, không như Nam Hoàng Vân Hi có huyết thống cao quý, chỉ có điều tâm hắn có thể so sánh với trời cao, một lòng muốn trảm quân chủ của thiên không là Đại Bằng Thần Điểu để thay vào đó. Hắn còn cho rằng, huyết mạch Cổ Phượng của Nam Hoàng Vân Hi mới có thể xứng đôi hắn, phải kết hợp cùng hắn.
Từng có người nói đùa, Trảm Bằng chính là gà mà đòi lấy phượng, thật không hiểu trời cao đất rộng là gì. Nhưng người nói lời này đã bị Trảm Bằng giết chết rất tàn nhẫn, cho nên mọi người chỉ dám châm biếm hắn ở trong lòng. Tuy nhiên, không ai dám khinh thị thực lực của Trảm Bằng.
-Cút xéo.
Nam Hoàng Vân Hi cao ngạo lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn Trảm Bằng lộ ra ý miệt thị. Một con yêu thú cầm điểu Trảm Bằng lại suốt ngày tự cho là cực kỳ cao quý, làm người ta chán ghét.
-Trảm Bằng, Nam Hoàng thị công chúa mà có thể để ý đến ngươi sao. Ngươi nên ngoan ngoãn tới kết minh cùng ta. Nếu không, bị thua thiệt cũng không hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Cách đó không xa có một người nói to lên. Người lên tiếng đó gầy trơ cả xương, khiến cho người có một cảm giác âm lãnh. Có thiên kiêu lập tức nhận ra người này, chính là Cốt Ma xếp hàng thứ tám trên Đăng Tiên bảng.
Đứng bên cạnh Cốt Ma là một vị nữ tử tướng mạo tầm thường, nhưng khí chất bất phàm, ánh mắt sắc bén. Nàng đưa mắt nhìn Nam Hoàng Vân Hi và Thanh nhi. Hai người này không chỉ là mỹ nữ tuyệt đại, thứ hạng còn cao hơn. Trảm Bằng kia thật là không biết sống chết, chỉ sợ còn không biết đám người đó là thứ hắn không thể đụng tới a.
-Xem ra Cốt Ma và Từ Như Tuyết kết minh rồi. Còn có Côn Nô nữa. Đội hình thật mạnh a.
Đám người trông thấy ba người bên kia không khỏi cảm thán. Nhà sư đầu trọc đứng phía sau Từ Như Tuyết chính là Côn Nô.
Ba người này về thứ hạng lần lượt là thứ tám, thứ chín, thứ mười trên Đăng Tiên bảng. Bọn họ đều đến rồi, xem ra tin tức về di tích Phạm Thiên Đại Đế đã lôi kéo tất cả mọi người tới đây.
Tinh anh kết minh cùng tinh anh, thiên kiêu còn lại muốn kết minh chỉ có thể dựa vào số lượng người nhiều hơn mà thôi.
-Ngậm miệng.
Trảm Bằng lạnh lùng quét mắt qua Cốt Ma, lại nhìn Nam Hoàng Vân Hi nói:
-Ta từ nhỏ bất phàm, thế tất trở thành quân vương trên không trung của Tiên vực. Nam Hoàng Vân Hi ngươi có huyết mạch Phượng hoàng, chính là một đôi trời sinh với ta.
Thiên kiêu ở chung quanh muốn cười nhưng không dám cười. Trảm Bằng trời sanh tính cố chấp, hoàn toàn là di truyền từ chí của phụ thân. Loại cố chấp này cũng khiến cho phụ thân của hắn từ một con chim tầm thường tu thành đến bực Yêu đế của một phương, ít có người dám trêu chọc, chính là một vị sát tinh, coi như là một truyền kỳ.
Yêu thú khác biệt với con người. Võ mệnh tu sĩ tầm thường nếu nỗ lực, đạt được kỳ ngộ, có thể không ngừng trưởng thành, ngộ tính cũng có thể theo đó mà tăng cường. Nhưng thiên phú của yêu thú ngay từ nhỏ đã được chú định. Thần điểu chính là thần điểu. Phàm điểu (loại chim thường) cho dù tu hành có xảy ra chuyện gì vẫn khó có được thành tựu.
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy quái dị, nhưng vẫn âm thầm bội phục sự tự tin và cố chấp của Trảm Bằng. Loại hoang tưởng như thế này thường thường sẽ đạt được thành tựu mà người bình thường không cách nào đạt được. Từ sâu trong nội tâm của hắn một mực cho rằng chỉ có Nam Hoàng Vân Hi mới xứng đôi cùng hắn, là một cặp trời sinh.
-Ta nói ngươi cút xéo đi.
Thầm sắc Nam Hoàng Vân Hi càng lạnh lùng hơn, trên người có hơi lạnh tỏa ra. Không ngờ Trảm Bằng lại nói trước mặt mọi người hắn và nàng là một đôi trời sinh.
-Nam Hoàng Vân Hi, chúng ta kết hợp nhất định có thể thành tựu một đoạn giai thoại.
Sự cố chấp của Trảm Bằng vượt qua sức tưởng tượng của Tần Vấn Thiên, thậm chí khiến người ta có chút chán ghét. Nhất là dù sao Nam Hoàng Vân Hi cũng là một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có huyết mạch cao quý, vậy mà Trảm Bằng luôn mồm nói kết hợp cùng với nàng...
Oành…
Một luồng khí tức đáng sợ càn quét ra. Nam Hoàng Vân Hi thật sự tức giận, khiến cho thần sắc của Trảm Bằng chợt biến. Mặc dù hắn cố chấp, nhưng cũng biết mình không có khả năng chiến thắng Nam Hoàng Vân Hi đứng thứ ba trên Đăng Tiên bảng, nên hắn đành lên tiếng:
-Nếu ngươi vẫn chưa nghĩ rõ ràng, có thể từ từ suy tính những điều ta nói.... Ta đi trước đây.
Nói đoạn, thân hình Trảm Bằng nhoáng lên đi về phía trước. Khí tức dao động trên người Nam Hoàng Vân Hi dần dần thu liễm, trong mắt vẫn lộ ra ánh sáng lạnh.
-Người này thật thú vị.
Quân Mộng Trần thấp giọng nói.
-Bản thể của hắn là cầm, trời sanh tính cực kỳ cố chấp. Đây là tính cách của hắn. Nếu không phải là hiểu được thiên tính của hắn như thế, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.
Nam Hoàng Vân Hi nói với giọng lạnh như băng. Lời này làm Tần Vấn Thiên sáng mắt lên, cười nhìn Nam Hoàng Vân Hi bên cạnh:
-Không nghĩ rằng Nam Hoàng công chúa lạnh lùng kiêu ngạo nhưng tâm địa lại rất hiền lành.
Nam Hoàng Vân Hi sững sờ, kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, chưa có ai nói nàng như thế, có lẽ bởi vì nàng cao ngạo lãnh đạm sinh ra không cách nào tiếp cận. Chưa từng có người nào thật sự hiểu rõ về nàng.
-Chúng ta đi thôi. Rất nhiều người đều đi tới chỗ đó rồi.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn xa xa. Chính là vách núi phù văn màu máu, nơi đó có một bóng dáng đứng sừng sững. Chính là đệ nhất Đăng Tiên bảng - Tử Đạo Dương.
Ông…
Chỉ thấy một hình bóng phóng tới vách núi, trong phút chốc đã bị đánh đi ra. Thật bất ngờ chính là Trảm Bằng. Thân thể hắn té lăn trên đất, thần sắc xanh mét.
-Lối đi này không thể vượt qua!
Chỉ nghe Trảm Bằng lên tiếng nói.
-Tất có đường khác có thể đi về phía trước.
Tử Đạo Dương không nói gì, vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Hắn luôn luôn suy nghĩ hiện tại hắn đang ở nơi nào? Nếu như hắn thông qua được lối đi này thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Chẳng lẽ hắn xông tới dựa vào thân thể mạnh mẽ bất diệt của tự thân sao?
Tử Đạo Dương thầm nghĩ, người liều có lẽ thực sự có can đảm làm như thế, không tiếc hết thảy.
Dạng vách núi phù văn màu máu này nếu như không thể đi tới trung gian, chỉ sợ đó là một con đường chết. Người tầm thường không dám xông vào.
-Lực một người rất khó đi qua, nhưng lực nhiều người thì dễ dàng. Những phù văn màu máu này thật ra là các loại lực lượng thần thông nào đó. Mỗi người các ngươi lĩnh ngộ một loại trong đó, đồng thời dùng ý chí phun trào là có thể đi qua.
Một giọng nói ung dung từ trong đám người truyền ra. Mọi người liền nhìn vào khoảng không, nhưng không tìm được người lên tiếng nói ở nơi nào, không khỏi khiến người ta sinh ra cảm giác quỷ dị.
Chẳng lẽ bên trong Minh sơn có những người khác?
-Hay nói cách khác, nếu như có một người lĩnh ngộ hết thảy phù văn trên vách núi này, là có thể bước qua đó trong một tích tắc.
Tử Đạo Dương thản nhiên nói, trong ánh mắt ẩn chứa tia sắc bén. Tên liều đó đó làm được sao?
Dù sao nói như vậy cũng cần lãng phí rất nhiều thời gian, Minh sơn có thể hấp thu lực lượng bên trong cơ thể, trừ phi có thể đối kháng với nó, nếu không thì phương pháp này là hạ sách, rất ngu xuẩn không thể nghi ngờ gì.
-Đúng. Ngươi cần phải như thế làm, không có ai ngăn ngươi.
Giọng nói lạnh như băng kia lại lần nữa truyền ra. Tử Đạo Dương thẳng thắn cười nói:
-Ngươi là người nào, dấu đầu lộ đuôi.
Không ai đáp lại. Âm thanh kia tựa như đá chìm đáy biển.
Tử Đạo Dương chuyển ánh mắt nhìn về mọi người nói:
-Chư vị từng người chọn lựa lĩnh ngộ một loại lực lượng phù văn đi. Chỉ có thể tập hợp lực của các thiên kiêu, mới hóa giải được trong thời gian ngắn.
-Được.
Các thiên kiêu đua nhau gật đầu. Cũng may lần này thiên kiêu bước chân vào Minh sơn cũng đủ nhiều, lĩnh ngộ những phù văn này không thành vấn đề.
-Chúng ta cũng thử lĩnh ngộ đi.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói. Hắn thật không hiểu Tiểu Hỗn Đản đã đạp qua tất cả bằng cách nào.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, cảm giác lan tràn ra, đi tới vách núi phù văn màu máu. Trong phút chốc nhiều lực lượng phảng phất ngưng tụ thành hình đánh tới hắn. Ý thức của Tần Vấn Thiên khóa chặt một loại lực lượng trong đó, bắt đầu lĩnh ngộ chân ý.
Các cường giả đua nhau nhắm mắt lĩnh ngộ, giữ vững tâm thần. Dần dần, phù văn trên vách núi màu máu lục tục ảm đạm xuống. Lực lượng của nhiều người quả thật cường đại. Sau nửa canh giờ, toàn bộ vách núi đều phảng phất trở nên yên lặng. Tử Đạo Dương mở mắt ra, lập tức chậm bước tới phía trước. Mọi người theo sát phía sau hắn, đua nhau bước qua lối đi trong vách núi phù văn.
Tần Vấn Thiên bước qua lối đi vừa lấy tay đập vách núi, âm thầm cảm nhận được thần kỳ, đây rốt cuộc là người làm bằng cái gì?
Trước mắt dường như cũng có cảm giác thông thoáng sáng sủa, địa thế như càng thêm rộng lớn rồi. Ánh mắt của mọi người cùng chấn động lên, nhìn chằm chằm phía trước. Chỗ ấy phảng phất có hai luồng ánh sáng hoàn toàn khác biệt. Trong đó một loại u ám u lãnh giống như u minh, như là ma nơi hắc ám, lộ ra một khí thế tuyệt phách thiên hạ.
Còn ánh sáng đối diện thì hoàn toàn ngược lại, là loại tia sáng chói loà đuổi hết thảy mọi âm u, khí thế thuần khiết cực kỳ, giống như khí đế vương của nhân gian.
Hai loại khí thế hoàn toàn trái ngược lẫn nhau cùng tồn tại, dường như đang giằng co nhau trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Ông…
Đúng lúc này, một hình bóng bất chợt xuất hiện. Hình bóng này toàn thân mặc áo xám. Hắn tùy ý đứng ở đó, khiến người có cảm giác không ai bì nổi.
-Không đúng. Không phải đi vào như thế...
Một giọng nói phun ra từ trong miệng hắn. Hắn mở hai tròng mắt nhìn mọi người. Một khoảng trống trong đôi mắt đó giống như là người chết. Nhưng ánh nhìn của hắn lại trực tiếp khiến người ta chìm vào trong đó, giống như thiên uy. Tự hồ chỉ một ánh mắt của đối phương là có thể giết chết bọn họ.
Ông…
Gió phất qua, hình dáng ấy xuất hiện trước người Tử Đạo Dương:
-Các ngươi, vi phạm quy tắc.
-Tiền bối...
Tử Đạo Dương muốn lên tiếng, nhưng đã thấy đối phương vươn tay, động tác nhanh đến nỗi mắt cũng không cách nào thấy rõ. Tử Đạo Dương đã bị bóp cổ. Tình cảnh này làm cho người kinh hãi kinh hồn, cảm giác muốn ngưng thở rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận