Thái Cổ Thần Vương

Va chạm với Tiên Đài

Tần Vấn Thiên nổi giận lôi đình, tựa như muốn đại náo một trận.
Ở trong hoàng cung, có thể nhịn được thì nhịn, nhưng một số người cứ nhằm vào hắn mọi lúc mọi nơi, bất kể như thế nào cũng không nhịn được, nếu những người này muốn náo loạn vậy cứ náo loạn lớn hơn một chút, hắn có gì phải sợ.
Mọi người thấy Tần Vấn Thiên nổi giận lôi đình, cũng đều cả kinh. Đích xác Tần Vấn Thiên không chỉ riêng lời nói sắc bén, mà lực chiến đấu của hắn cũng siêu cường. Điểm này lại một lần nữa được chứng minh bởi thanh niên đổ máu nằm dưới đất kia, hạng nhất Đăng Tiên bảng tuyệt không phải là giả, sức chiến đấu như thế này quả thực người có cùng cảnh giới không ai cản nổi.
- Rất không coi ai ra gì rồi, Tần Vấn Thiên ngươi quá làm càn.
Nữ tử xinh đẹp trẻ trung đó tức giận đến thân thể run rẩy, coi trời bằng vung, nơi này chính là hoàng cung Trường Thanh Tiên quốc, hắn thực có can đảm trực tiếp ra tay độc ác, trực tiếp bạt tay thanh niên cường giả trên không trung, hung hăng làm nhục.
- Ngươi mới là càn rỡ!
Tần Vấn Thiên quét tròng mắt lạnh băng tới nàng, trong mắt bắn ra hàn quang đáng sợ:
- Muốn xuất thủ thì lăn ra đây đi, tranh đua miệng lưỡi thì có ý nghĩa gì, một chiêu là ta có thể hạ gục ngươi rồi.
- Ngươi, ngươi. . .
Nữ tử càng nổi giận hơn nữa, nắm chắc hai đấm tuy nhiên vẫn nhẫn nại. Nàng hiểu rằng thực lực của Tần Vấn Thiên rất lợi hại, nàng không phải là đối thủ của hạng nhất Đăng Tiên bảng.
- Không dám thì thật thà ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngoại trừ luôn mồm xưng con cháu vương hầu, mang vương hầu ra đè người thì ngươi còn có cái gì.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, tượng đất cũng có chia ba phần lửa, trước đó đã nhẫn nại lâu như vậy tùy ý những người này vây công làm nhục hắn, lúc này phải để cho bọn họ rõ ràng mình thuộc hạng gì.
- Tần Vấn Thiên, ngươi làm càn rồi!
Một âm thanh âm trầm vang lên. Ánh mắt mọi người bỗng nhiên nhìn thân ảnh thanh niên vẫn ngồi ở nơi đó. Thanh niên này chậm rãi đứng dậy, trên người tựa như hào quang lưu động chói mắt, tạo cho người khác cảm giác cao sâu khó lường. Tia sáng đó mơ hồ phóng ra ngoài, có thể ở trong có thể ở ngoài, đây là tiên quang.
Trên người cường giả Tiên Đài có thể tự mang quang hoàn (vòng hào quang). Người này phóng tiên quang ra ngoài, hiển nhiên là nói cho Tần Vấn Thiên biết hắn là cường giả Tiên Đài cảnh.
"Cuối cùng nhịn không được sao?"
Tần Vấn Thiên thầm cười lạnh. Hôm nay cường giả tới đây dự tiệc đa số đều là thanh niên cảnh giới Thiên Tượng. Loại nhân vật cấp bậc này không hề có uy hiếp đối với mình. Những con cháu vương hầu tự nhiên cũng hiểu rõ, chỉ chờ bọn họ đối phó với mình qua lời nói, muốn trấn áp được mình về mặt thực lực, chỉ có nhân vật Tiên Đài cảnh ra mặt.
Thời khắc này hắn nổi giận lôi đình xuất thủ, Thiên Tượng không ai cản nổi. Trong đám con cháu vương hầu này cũng chỉ có nhân vật Tiên Đài đi ra cứu. Dù sao hắn cũng muốn xem thử, những người này lấy lý do gì để đối phó với hắn. Ngày hôm nay bất kể xuất thủ như thế nào, hắn đều phải kiên định nắm giữ một chữ lý, khiến cho những nhân vật tiền bối của vương hầu phủ đệ kia không còn lời gì có thể nói.
- Ta làm càn chỗ nào?
Tần Vấn Thiên cười lạnh hỏi.
- Yêu thú của ngươi đại khai sát giới. Kỳ thế tử thỉnh mời ngươi tới tham gia tiệc rượu, mà lúc này ngươi lại phá hủy tiệc rượu, làm người bị thương. Người tự cao tự đại coi trời bằng vung, làm nhục mọi người, còn chưa đủ càn rỡ hay sao?
Thanh niên Tiên Đài dùng giọng lạnh như băng kể tội. Lúc này Tiểu Hỗn Đản đã giết sạch tất cả đám yêu thú đối phó với nó, biến trở về thân hình béo ị nhảy tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, trừng mắt nhìn người thanh niên ấy nói:
- Ngươi có muốn mặt hay không, là bọn họ muốn giết ta, chẳng lẽ ta cứ để cho bọn họ giết chết cục cưng ta mới là chuyện đương nhiên sao?
- Mắt ngươi mù rồi sao?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm đối phương, lạnh nhạt nói:
- Yêu thú chiến là bọn họ khởi xướng, người nào mới vừa ra tay động thủ trước hả?
- Đó là do ngươi nói năng lỗ mãng.
Thanh niên lạnh nhạt nói.
- Xem ra ngươi không chỉ mù, mà còn điếc nữa. Bọn họ nói năng lỗ mãng ngươi nghe không được, xem ra có mắng ta ta cũng không thể phản bác, nhất định phải để cho bọn họ làm nhục mình, giết yêu thú của mình. Hắn xuất thủ ta cũng không được phản kháng, ngày hôm nay tại vương hầu phủ đệ này ta thật sự mở rộng tầm mắt rồi.
- Ha ha.
Thanh niên kia không hề tức giận, chỉ có cười lạnh:
- Thị phi đúng sai mọi người đều thấy rõ, ngươi không cần cãi chày cãi cối.
- Tần huynh, ta mời ngươi trước tới tham gia tiệc rượu, không nghĩ tới ngươi lại quá phận như thế, uổng ta còn vô cùng kính ngươi, thực tại khiến ta thất vọng.
Kỳ vương thế tử Dương An cũng mở miệng, dường như Tần Vấn Thiên chọc cho nhiều người tức giận đến vậy.
- Từ lúc ngươi vừa đến đây bọn họ đã không có ý định để cho ngươi dễ chịu rồi.
Tiểu Hỗn Đản khinh bỉ nhìn Tần Vấn Thiên nói.
Tần Vấn Thiên gõ vào đầu Tiểu Hỗn Đản, cười nói:
- Chỉ có ngươi là thông minh!
Nói xong hắn nhìn khắp mọi người, đứng chắp tay thản nhiên nói:
- Xem ra ta chỉ có phần bị đánh bị mắng, trả đòn chính là có tội rồi, nhiều lời vô ích, chư vị muốn thế nào đây?
- Mọi hành vi của ngươi đều gây hại tới uy nghiêm của hoàng cung vương hầu, xin lỗi chư vị ở đây rồi rời khỏi Tiên quốc hoàng cung đi, chỗ này không phải là chỗ của ngươi.
Thanh niên Tiên Đài trước đó từ tốn nói tiếp.
- Xin lỗi? Nực cười.
Tần Vấn Thiên nhoẻn miệng cười châm chọc:
- Về phần rời khỏi hoàng cung, có vẻ như Tiên quốc hoàng cung là nhà của ngươi chăng? Đại đế không hạ lệnh, các ngươi thật ra cho rằng mình uy phong ngang bằng Đại đế rồi? Chẳng lẽ ta ở phủ công chúa cũng có liên quan tới các ngươi sao?
- Nói như vậy là Tần huynh không nghe lời của chúng ta rồi.
Trên người thanh niên phóng ra tiên uy, hào quang chói mắt.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm vào hắn, chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi tính là cái thứ gì mà Tần mỗ phải nghe theo lời của ngươi?
- Cuồng đồ khá lắm, ta cũng muốn xem thử ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế.
Thanh niên Tiên Đài bước chậm tới, phóng ra Tiên chi quang hoàn, trong cơ thể có ánh sáng phóng ra vô tận, tiên uy mênh mông. Mọi người chung quanh đua nhau lui về phía sau, duy chỉ có Tần Vấn Thiên vẫn đứng chắp tay tại chỗ, đưa mắt nhìn cường giả Tiên Đài ở phía trước. Trong cơ thể hắn âm thanh gầm thét nổ oành đùng, thanh thế khiếp người. Giờ này hắn đã là Thiên Tượng điên phong, đang chuẩn bị tạo thành Tiên Đài. Trận chiến ngày hôm nay vừa khéo lĩnh giáo thực lực cường giả Tiên Đài.
Người ở nơi này đều là cường giả của thế hệ thanh niên, tuy là nhân vật Tiên Đài nhưng cảnh giới cũng không quá cao, đều mới nhập Tiên Đài cảnh, dùng để ma luyện tự thân dù sao cũng thích hợp.
Thanh niên Tiên Đài đến gần Tần Vấn Thiên từng bước một. Mọi người đưa mắt nhìn phía trước với đôi mắt sắc bén. Khí thế trong cơ thể Tần Vấn Thiên càng trở nên cường thịnh bàng bạc, như có kinh đào hải lãng tích chứa bên trong thân thể, khiến cho mọi người biến đổi sắc mặt không ngừng. Thực lực của Tần Vấn Thiên quả thật lợi hại, thời khắc này có trạng thái quả thực khiếp người. Uy thế này đủ để ép vỡ hết thảy nhân vật Thiên Tượng, bằng vào uy thế này cường giả cảnh giới Thiên Tượng chiến đấu cùng hắn quả thật không chịu nổi một kích.
Trên lòng bàn tay của thanh niên Tiên Đài có lực lượng quy tắc lưu động. Tiên quang lóng lánh, lực lượng Tiên chi quy tắc lúc này là lực lượng đã lột xác, cực kỳ thâm ảo. Dường như mỗi một luồng lực lượng đều có uy năng đáng sợ. Cường giả cảnh giới Thiên Tượng không có cùng cấp bậc, nhân vật Tiên Đài có thể miểu sát cường giả Thiên Tượng cảnh dễ dàng.
- Đông.
Cường giả Tiên Đài bước ra một bước, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một cổ lực lượng khủng bố cách không đánh vào trong thân thể, một cổ uy thế vô hình kinh khủng lúc này là uy lực Tiên Đài.
Tần Vấn Thiên không dám khinh thường, phóng lực lượng quanh thân đến mức tận cùng, giải phóng chiến quyết. Cả người hắn quấn phù quang vô tận, như thân thể bất diệt, thân khoác áo giáp bạch kim giống như Chiến thần tuyệt thế.
- Ầm ầm.
Thân hình của Tần Vấn Thiên trở nên khổng lồ. Áo quần rách nát, khắp thân mình hắn đều là phù quang, thân thể mười mấy trượng trông giống như một tôn Thần Ma ấu niên.
- Không ngờ ngươi lại muốn đối kháng cùng Tiên Đài! Không biết tự lượng sức mình, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ Thiên Tượng không thể chống cự lại uy thế của Tiên Đài.
Thanh niên Tiên Đài lại đạp chân lần nữa, uy lực Tiên Đài lại chấn động trong lòng Tần Vấn Thiên, như muốn khiến cho tâm mạch Tần Vấn Thiên nát vụn, uy lực kinh khủng.
Tần Vấn Thiên thầm rúng động, cổ uy thế vô hình ấy dường như thiên địa đại thế, đánh thẳng vào trong tâm. Nếu hắn không có sinh cơ cuồn cuộn, thân thể cường thịnh, uy thế vô hình của cường giả Tiên Đài có thể làm tổn thương đến hắn.
Bàn tay biến hóa, có phù quang kinh người lưu động trên lòng bàn tay, phù văn đáng sợ lộ ra uy thế kinh người khiến cho cường giả chung quanh cũng thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tần Vấn Thiên. Đôi tay này thật là đáng sợ, mơ hồ cho người cảm giác không thể chống cự, dường như đôi tay này đánh giết xuống đủ để phá hủy hết thảy.
Một cổ uy lực đại yêu kinh khủng bao phủ Tần Vấn Thiên. Trên thân hình của hắn mơ hồ xuất hiện một tôn thân ảnh cự tượng. Bên trong thân thể cự tượng có quang hoa lạp tử vô tận, lưu động trên thân của Tần Vấn Thiên, từng lạp tử đều mơ hồ có lực cự tượng kinh người cực kỳ đáng sợ.
Long Tượng chi lực, lực lượng của rồng và voi là siêu cường, Thượng cổ Yêu Thần Long Tượng có thể dùng lực phá nát bầu trời.
Thanh niên Tiên Đài cảm thấy dường như lực lượng của Tần Vấn Thiên không ngừng tăng cường, thậm chí mơ hồ đã có một chút uy hiếp đối với cảnh giới Tiên Đài, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, cuối cùng xuất thủ.
Một quyền đánh ra, nhìn có vẻ giản dị tự nhiên, nhưng chân chính tích chứa uy lực Tiên Đài, uy thế kinh khủng càn quét thiên địa. Trong một quyền tích chứa lưc lượng quy tắc, hóa thành kim sắc chi quyền, quán xuyên hư không, chung quanh có quyền ảnh lưu động đáng sợ. Trong một tích tắc, toàn bộ phiến thiên địa đều đầy quyền mang gào thét, phô thiên cái địa, bao phủ cả phiến hư không với thanh thế vang trời. Mỗi một đạo quyền mang lưu quang đều đủ để giết chết một vị cường giả Thiên Tượng đỉnh cấp, hơn nữa không nói đến Lưu tinh quyền mang lưu động ánh sáng kinh thiên.
“Không hổ là cường giả Tiên Đài, nếu ta ở trong đó sẽ bị giết chết dễ dàng.”
“Một bước thành tiên, bước vào tiên cảnh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với cảnh giới Thiên Tượng rồi.”
Trong chớp mắt, trong đầu mọi người lóe lên từng ý nghĩ.
Tần Vấn Thiên không thối lui. Hắn cũng dùng Thần Chi Thủ đánh một quyền. Tiếng voi rống rung trời, một con Cự Tượng xuất hiện ở phía trước. Thậm chí Tần Vấn Thiên đánh ra từng cái lạp tử đều hóa thân thành cự tượng không gì sánh nổi. Chúng có lực vô thượng có thể chấn nhiếp thái cổ, oanh diệt chư thiên của cự tượng.
Hai cổ lực lượng va chạm nhau ở trên hư không, quả thực kinh thiên động địa. Toàn bộ bàn ghế trong tiệc rượu đều gãy vụn biến thành bột phấn, nát không còn sót lại một chút gì. Một cơn gió mạnh thổi qua, người bên cạnh chỉ cảm thấy thân thể muốn tê liệt, đua nhau lui về sau, cách xa khỏi chiến trường.
- Oành.
Tiếng va chạm nghe đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa. Hai người đánh nhau bằng một phương thức cuồng bạo nhất. Trong tích tắc Tần Vấn Thiên và thanh niên Tiên Đài đồng thời lui về phía sau, cả hai đều bị lực lượng mạnh mẽ của đối phương đẩy lui rồi.
Không tiếp tục đánh đòn thứ hai, thanh niên Tiên Đài sửng sốt trong giây lát, công kích của hắn đã bị ngăn chống được. Nhưng hắn là cường giả Tiên Đài, có thể diệt sát Thiên Tượng cảnh một cách dễ dàng, sao có thể bị đánh lui như vậy?
Mọi người chung quanh đều ngây ngẩn cả người, nhìn thân ảnh Tần Vấn Thiên giống như một chiến thần. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên đứng ngạo nghễ nơi ấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, lên tiếng lạnh như băng:
- Bước vào Tiên Đài bằng thực lực như thế này ư? Đúng là đáng mỉa mai, có thể nói là phế vật, nếu ta vào Tiên Đài, thì giết ngươi cũng giống như tru diệt loài heo chó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận