Thái Cổ Thần Vương

Tam tộc tề tụ

Thần Thủ sơn trang là chốn phong cảnh dục tú, được núi rừng bao quanh, khí hậu quanh năm mát mẻ giống như như Tiên cảnh vậy.
Lúc này đám người Tần Vấn Thiên rốt cuộc đã tới bên ngoài sơn trang. Toà sơn trang do Tiên Đế ở này rất là yên tĩnh, phía ngoài có hạ nhân trấn giữ tại cửa vào. Đám người Tần Vấn Thiên để tỏ lòng tôn kính đối với chủ nhân sơn trang nên đều đi xuống mở miệng nói:
- Truyền thừa Thánh nữ của Nam Hoàng thị là Nam Hoàng Vân Hi đến đây bái phỏng Vũ Đế tiền bối, mong các hạ thông báo một tiếng.
Nam Hoàng Vân Hi vừa đến đã nói ra thân phận tự nhiên là vì muốn được coi trọng. Nhân vật cấp bậc Tiên Đế cũng không phải là ai cũng có tư cách gặp được, nếu ngươi nói muốn bái phỏng là liền có thể bái phỏng thì Tiên Đế chẳng phải là muốn bận bịu đến chết hay sao.
Người hạ nhân kia nhìn Nam Hoàng Vân Hi một chút rồi lập tức mỉm cười nói:
- Chư vị trước tiên đi theo ta vào sơn trang đã, trong đó Lô quản gia sẽ tiếp đãi chư vị.
- Được.
Nam Hoàng Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu nói rồi lập tức đi theo đối phương đi vào trong sơn trang. Khung cảnh trong sơn trang chính là đình đài lầu các, giả sơn hồ nước, hoàn cảnh thanh u, xác thực chính là đất thanh tu khó được. Lúc này có một vị trung niên cường giả mặc áo bào trắng đi đến, người này dáng người hơi mập, trên mặt mang tiếu dung, trong nụ cười lộ ra vẻ vui vẻ xởi lởi.
- Nam Hoàng thị truyền thừa Thánh nữ đến đây, Lô mỗ không có từ xa tiếp đón.
Người áo bào trắng này chính là Lô quản gia của sơn trang, hắn cười chúm chím nói, trong đôi mắt sâu không thấy đáy, trên người tuy không có bất luận khí thế gì phóng ra nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thâm bất khả trắc. Người có thể ở tại trong sơn trang Tiên Đế làm quản gia, tu vi hiển nhiên là không thể tầm thường, hẳn là một vị cường giả cấp bậc Tiên Vương rồi.
- Lô quản gia khách khí rồi, đám người vãn bối mạo muội đến đây là đã quấy rầy, mong rằng Lô quản gia đừng trách.
Nam Hoàng Vân Hi hơi cười nói ra:
- Nam Hoàng thị Nam Hoàng Vân Hi có chuyện muốn cầu kiến Vũ Đế tiền bối, không biết Vũ Đế tiền bối có thể gặp vãn bối hay không?
- Có phải là vì Thần chi thủ mà đến hay không ?
Lô quản gia mỉm cười nhìn Nam Hoàng Vân Hi nói, ánh mắt hắn híp lại khiến người ta không nhìn ra được trong mắt muốn thể hiện cái gì, điều này lại làm cho thần sắc đám người Nam Hoàng Vân Hi ngưng trọng lại.
- Đích xác là như vậy.
Trong lòng Nam Hoàng Vân Hi hồ nghi, hỏi:
- Tiền bối làm sao biết được việc này ?
- Nam Hoàng Thánh nữ xin mời đi theo ta.
Lô quản gia mở miệng nói sau đó dẫn đám người Tần Vấn Thiên đi vào trong sơn trang. Diện tích của Thần Thủ sơn trang rất lớn, bên trong phi thường rộng rãi đại khí, sau một lát, Lô quản gia đã đưa đám người Tần Vấn Thiên tới một khu vực đất trống rồi chỉ về một phương hướng đằng trước nơi có một cái đình đài, bên trong đó có mấy đạo thân ảnh đang ngồi mà mở miệng nói:
- Bọn hắn cũng là vì cái đó mà tới.
Tại trước khi Lô quản gia mở miệng nói thì thần sắc đám người Nam Hoàng Vân Hi cùng Tần Vấn Thiên đã đưa mắt nhìn nhìn về phía nơi đó, nhìn chằm chằm vào những thân ảnh kia mà ánh mắt hơi có vẻ khó coi.
Hắn tại sao cũng ở nơi đây ?
- Từ khi chia tay đến giờ không biết Vân Hi Thánh nữ có khỏe không.
Lúc này, chỉ thấy từ trong đình đài kia có một thanh niên đi ra, người này thình lình đúng là Khương Tử Dục của Khương thị nhất mạch, hắn đã nhanh chân hơn Nam Hoàng Vân Hi, đến Thần Thủ sơn trang trước.
- Khương Tử Dục.
Nam Hoàng Vân Hi cau mày nói, thần sắc như đang ngẫm nghĩ lý do tại sao Khương Tử Dục biết mà xuất hiện ở đây.
- Tần huynh, lời mời của Khương mỗ vẫn có hiệu lực, nếu Tần huynh có thể theo ta về Khương gia làm khách, Khương gia tất coi là khách quý.
Khương Tử Dục nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào đối phương, nếu như Lô quản gia nói là đúng thì Khương Tử Dục cũng vì Thần chi thủ mà đến, thế gian sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ? Như vậy là Khương Tử Dục và bọn hắn cùng đồng thời nhận được tin tức và đi tới Thần Thủ sơn trang, hơn nữa khi Khương Tử Dục nhìn thấy bọn mình thì không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn giống như là đang ở chỗ này chờ bọn hắn vậy. Hiển nhiên là biết bọn người Tần Vấn Thiên sẽ đến đây.
- Ngươi theo dõi chúng ta ?
Tần Vấn Thiên không có trả lời đối phương mà là lạnh lùng hỏi lại.
Tuy nhiên Khương Tử Dục chỉ cười một cách thần bí và không có trả lời mà lại mở miệng nói:
- Thế nào, chư vị cũng là vì Thần chi thủ mà đến phải không, cái này ngược lại có chút đúng dịp rồi.
- Ta từ trong cổ tịch của Nam Hoàng thị biết được, trong Phật môn có một ít đại thần thông phi thường thần bí như Thiên nhãn Thần thông, Thần Nhĩ Thần thông, có thể ngàn dặm thấy vật, ngàn dặm nghe gió. Ta vẫn một mực nghe nói đệ tử Khương thị am hiểu tuyệt học Phật môn. Khương công tử thân là nhân vật kiệt xuất của Khương thị nhất mạch nên chắc hẳn đối với thần thông Phật môn có được tạo nghệ phi phàm rồi. Nhất là khi còn ở tại truyền thừa tổ địa của Nam Hoàng thị ta, ngươi có thể xem thấu được Ngô Đồng thụ diệp, xem ra, ngươi có lẽ đã đạt đến trình độ ngàn dặm nghe gió rồi.
Nam Hoàng Sanh Ca ở bên cạnh nhàn nhạt cười một tiếng nói ra làm cho đám người Nam Hoàng Vân Hi cùng Tần Vấn Thiên lập tức tất cả đều giật mình. Khương Tử Dục đã từng giao thủ cùng Tần Vấn Thiên nên hắn biết Tần Vấn Thiên tu hành Thần chi thủ không hoàn chỉnh. Nếu hắn thực sự theo dõi Tần Vấn Thiên, chờ khi Tần Vấn Thiên từ trong Nam Hoàng thị đi ra và sử dụng thần thông ngàn dặm nghe gió, nghe được câu chuyện giữa Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi thì với sự thông minh tài trí của Khương Tử Dục, tuỳ tiện có thể suy đoán ra đến rất nhiều chuyện.
Không hề nghi ngờ gì nữa, bọn hắn đã bị Khương Tử Dục theo dõi.
- Sanh Ca tiểu thư kiến thức bất phàm.
Khương Tử Dục nhìn Nam Hoàng Sanh Ca cười một tiếng nói, hắn ngược lại lại rất thản nhiên, tuyệt không chú ý tới việc mình theo dõi Tần Vấn Thiên bị đám người Nam Hoàng Vân Hi phát hiện ra.
Thần sắc Tần Vấn Thiên lạnh lẽo đi, lúc đầu nếu chỉ có bọn hắn đến đây, lấy thân phận địa vị của Nam Hoàng thị, lại thêm việc hắn vốn là tu hành Thần chi thủ nên được xem coi như là nửa cái truyền nhân của Nghệ Đế. Vũ Đế có khả năng sẽ để cho hắn tu hành Thần chi thủ hoàn chỉnh, còn bây giờ có Khương Tử Dục nhúng tay vào, Vũ Đế sẽ rất khó để thiên vị cho bọn họ. Nam Hoàng thị cùng Khương thị cùng là cường tộc tại Nam bộ Tiên Vực, Vũ Đế lại là người thanh tu nên hắn sẽ cũng không nguyện đắc tội với bên nào.
Theo đó biện pháp tốt nhất chính là để cho chính bọn hắn đi tranh đoạt.
- Lô quản gia, Vũ Đế có trong sơn trang hay không ?
Nam Hoàng Vân Hi không tiếp tục nhìn Khương Tử Dục mà quay sang nhìn quản gia áo bào trắng hỏi.
- Vũ Đế đi chơi rồi, bất quá Lô mỗ đã thông báo cho Vũ Đế, về phần Vũ Đế khi nào trở về thì Lô mỗ cũng không được rõ cho lắm, việc của Vũ Đế Lô mỗ cũng là không dám hỏi tới.
Lô quản gia xin lỗi nói:
- Nam hoàng Thánh nữ đường xa mà đến, không bằng cứ tạm thời ở trong sơn trang đi, Lô mỗ sẽ an bài chỗ ở cho chư vị.
- Được, vãn bối đành phải đã quấy rầy sơn trang một chút thời gian.
Nam Hoàng Vân Hi gật đầu nói, hiển nhiên nàng không có khả năng đi một chuyến uổng công. Tuyệt học Thần chi thủ của Nghệ Đế là một kiện đại sự, nàng nhất định phải giúp Tần Vấn Thiên hết sức lấy được tuyệt học hoàn chỉnh này.
- Chư vị đi theo ta.
Lô quản gia nói xong thì đám người Nam Hoàng Vân Hi liền đi theo hắn. Không bao lâu, Lô quản gia an bài tốt chỗ ở cho bọn hắn, đây là một khu vực lịch sự tao nhã, có cầu nhỏ ở trên, dưới có suối chảy nhưng tâm tình của đám người Tần Vấn Thiên thì lại không tốt cho lắm.
- Gã Khương Tử Dục này thật đúng là âm hiểm a, nhìn hắn bộ dáng thực sự là muốn ăn đòn.
Quân Mộng Trần khó chịu nói ra.
- Mặc dù người này rất khó chịu nhưng Khương Tử Dục đúng là một nhân vật khó dây dưa, phi thường lợi hại.
Tần Vấn Thiên lạnh như băng nói ra, Nam Hoàng Sanh Ca cũng gật đầu đồng ý nói :
- Ngày đó trận chiến tại tổ địa ta cũng được tận mắt chứng kiến. Khương Tử Dục rất bất phàm, hắn đi hành tẩu Tiên Vực để lịch luyện bản thân, Khương thị nhất mạch tất nhiên phi thường coi trọng hắn, địa vị của hắn sợ là tương đương cùng truyền thừa Thánh nữ của Vân Hi, chúng ta phải cẩn thận với người này.
- Hiện tại chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Nam Hoàng Vân Hi nhàn nhạt nói, Vũ Đế không ở đây, hiện tại chỉ đành Vũ Đế trở về đã rồi tính tiếp.
Đám người Tần Vấn Thiên cùng Nam Hoàng Vân Hi ở lại Thần Thủ sơn trang. Tuy nhiên bọn hắn không có nghĩ tới là bọn hắn còn chưa thấy Vũ Đế trở về thì lần lượt đã có không ít cường giả các thế lực khác kéo đến sơn trang.
Trong đó, còn bao gồm cả đám người như âm hồn bất tán là môn nhân của Tử Đế cùng Đông Thánh Tiên Đế.
Bên trong Thần Thủ sơn trang, đám người Tần Vấn Thiên cùng Nam Hoàng Vân Hi ngồi đối diện với đám người Đông Thánh Đình, trong ánh mắt song phương đều hiện ra lãnh quang, tựa hồ trong đó có sát niệm nhàn nhạt.
Ngoại trừ đám người Đông Thánh Đình ra thì phía nơi xa vẫn còn có các cường giả khác kéo đến, trong đó bao gồm cả Khổng Diệp mà Tần Vấn Thiên đã gặp qua tại tổ địa của Nam Hoàng thị. Theo như Nam Hoàng Sanh Ca nói thì xem ra đã có không ít thế lực tại Tiên Vực Nam bộ tới đây, tựa hồ tin tức này đã bị tung ra ngoài.
Rất hiển nhiên, điều này là do đám người Khương Tử Dục làm rồi.
- Các ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.
Tần Vấn Thiên nhìn đám người Đông Thánh Đình lạnh như băng nói.
- Nam Hoàng Vân Hi, nếu bây giờ đã ra khỏi Nam Hoàng tiên thành, ân oán giữa chúng ta cùng Tần Vấn Thiên, Thánh nữ sẽ không can thiệp vào chứ a?
Đông Thánh Đình nhìn Nam Hoàng Vân Hi nói.
- Tần Vấn Thiên là hảo hữu của ta.
Nam Hoàng Vân Hi bình tĩnh mở miệng nói, nghe được vậy thì sắc mặt Đông Thánh Đình trầm xuống, xem ra Nam Hoàng thị đã quyết tâm muốn nhúng tay vào chuyện này rồi.
- Sợ là Thánh nữ không ngăn được chúng ta.
Đông Thánh Đình uy hiếp nói.
- Số lượng cường giả bên phía các ngươi không ít nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng truyền thừa Thánh nữ của Nam Hoàng thị xuất hành lại đi một mình hay sao?
Nam Hoàng Sanh Ca cười nhạt nói:
- Nếu có người dám mạo phạm Thánh nữ, khi đó, ta sợ là không ai trong các ngươi có thể đi khỏi được nơi này.
Sau đó song phương lại trầm mặc một trận, bầu không khí có chút kiềm chế lại.
- Ngươi chỉ biết nấp sau lưng nữ nhân hay sao vậy?
Đông Thánh Đình nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói, trước kia là Thanh nhi, bây giờ lại là Nam Hoàng Vân Hi. Đáng hận hơn chính là, cả hai người đều là nữ nhân vô cùng ưu tú, vô luận là về thiên phú hay là gia thế.
- Ừm ?
Tần Vấn Thiên lông mày nhíu lại nhìn Đông Thánh Đình cười nói:
- Nghe ý ngươi nói là cũng không muốn dựa vào những người khác mà muốn đơn độc đánh một trận ? Được a, tới đi.
Tần Vấn Thiên nói xong liền đi ra khoảng đất trống trước mặt, mặt mỉm cười nhìn Đông Thánh Đình lộ ra vẻ khiêu khích.
- Hừ.
Thấy vậy thì thần sắc Đông Thánh Đình trầm xuống nhưng lại không có động tác gì.
- Đông Thánh Đình, ta thực cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi, con trai của Đông Thánh Tiên Đế mà lại mất mặt như vậy ư. Ngươi muốn Tần sư huynh ta không dựa vào ngoại nhân còn ngươi thì chuẩn bị cùng những người khác tiến lên a, ngươi còn cần thể diện hay không?
Quân Mộng Trần nhìn Đông Thánh Đình thờ ơ châm chọc nói ra khiến cho không ít người đưa mắt nhìn nhìn về phía bên này, lúc này mặt Đông Thánh Đình đang nóng hừng hực.
- Đông Thánh Đình, ngươi tốt xấu gì cũng là con trai Đông Thánh Tiên Đế, tu vi cảnh giới cũng cao, tuy nhiên làm sao mà một chút dũng khí chiến đấu cũng không có vậy.
Phía xa xa Khương Tử Dục tựa hồ chỉ e sợ thiên hạ bất loạn cười nhạt nói.
- Nơi này tựa hồ rất náo nhiệt a.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một thanh âm cuồn cuộn truyền đến rồi lập tức mọi người thấy có một đạo kim sắc thiểm điện phá không lao đến, sau đó một cái thân ảnh đứng ngạo nghễ trong hư không xuất hiện. Người này đưa đôi mắt sắc bén cười nhìn mọi người, bộ dáng có khí độ phi phàm.
Mọi người cũng đưa mắt nhìn về phía người mới đến, riêng Khương Tử Dục mắt sáng lên, cười nói:
- Các hạ là vị nào của Doanh thị vậy?
- Doanh thị cổ tộc.
Trong lòng nhiều người thầm run lên, như vậy là cường giả của tất cả các thế lực tại Tiên Vực Nam Bộ đã tới rồi sao.
Thế lực của Doanh thị nhất tộc phi thường đáng sợ, nhất là Đế Hoàng thành của Doanh thị Tiên quốc do Doanh thị nhất tộc khai sáng ra. Đó chính là một Hoàng triều Tiên quốc, thế lực cực kỳ kinh khủng, có thể nói Doanh thị nhất tộc là thế lực kiêu căng nhất bá đạo nhất trong số tam đại gia tộc tại Nam Bộ.
- Doanh Đằng.
Thanh niên kia mở miệng nói ra, sau khi nghe được thì ánh mắt Khương Tử Dục sáng lên, hiển nhiên hắn đã từng nghe qua tên của Doanh Đằng rồi.
- Ngươi là người nào ?
Doanh Đằng hỏi lại.
- Khương Tử Dục.
- Ha ha, Khương gia thiên kiêu, rất tốt, mấy vị bên kia hẳn là Thánh nữ Nam Hoàng thị rồi, ta nghe đồn đệ nhất truyền thừa Thánh nữ của Nam Hoàng thị là Nam Hoàng Vân Hi, vị này có mặt ở đây không?
Doanh Đằng đưa mắt nhìn về phía Nam Hoàng Vân Hi cùng Nam Hoàng Sanh Ca lưu động một hồi, cuối cùng ngừng lại trên người Nam Hoàng Vân Hi hỏi.
- Đây chính là truyền thừa Thánh nữ Nam Hoàng Vân Hi của Nam Hoàng thị ta.
Nam Hoàng Sanh Ca mỉm cười giới thiệu nói, ánh mắt Doanh Đằng lập tức sắc bén lên nhưng rồi hắn lại quét về phía đám người khác nói :
- Xem ra rất nhiều đại thế lực Nam Bộ đều đã đến đây, xem ra đúng là tuyệt học Thần chi thủ của Cổ Chi Đại Đế giấu ở Tiên Vực Nam Bộ này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận