Thái Cổ Thần Vương

Người hầu của Nghệ đế

Càng lúc mọi người càng thâm nhập vào bên trong ngọn núi cổ, Thần Thủ sơn trang tụ tập vô số cường giả, mọi người đều đang mong đợi động tĩnh của núi cổ. Nhưng phiến núi cổ ấy lại hoàn toàn yên lặng, thậm chí bên ngoài núi cổ cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào ở bên trong. Thỉnh thoảng có mấy người Võ Mệnh tu sĩ đi ra đều không có thu hoạch gì, mang theo thất vọng ra về.
Rất nhiều người nhìn Vũ đế, Vũ đế an tĩnh hưởng thụ tiên yến, dường như sớm đã chuẩn bị tốt cho sự chờ đợi kéo dài này, người hiểu biết núi cổ huyền bí này nhất e rằng chỉ có Vũ đế mà thôi.
- Ngọn núi cổ này rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Đông Thánh Tiên đế lên tiếng hỏi Vũ đế, lời lẽ lộ ra lãnh ý nhàn nhạt, hắn đang chờ đợi người đeo mặt nạ thần bí đi ra, hắn sẽ tru diệt để báo thù cho Đông Thánh Đình. Nhưng hôm nay như còn cách rất xa, quả thực hắn không muốn chờ đợi thêm một khoảnh khắc nào nữa, hắn muốn đi vào bên trong ngọn núi cổ để tru diệt người đó.
- Ngươi không đi vào núi cổ, ta cũng không đi vào, ta làm sao mà biết được.
Vũ đế thờ ơ đáp lại một tiếng.
- Giả thần giả quỷ. Ngươi xây Thần Thủ sơn trang, thủ hộ nơi này đã nhiều năm như vậy mà không biết huyền bí của núi cổ ra sao, có phải ngươi bước chân vào núi cổ hay không, lại cố ý che giấu?
Đông Thánh Tiên đế chất vấn.
- Đông Thánh.
Vũ đế ngẩng đầu, tóc trắng bay bay, lạnh lùng nói ra:
- Ta đã sớm nhắc nhở qua ngươi, con nối dòng của các ngươi khi bước chân vào núi cổ, sẽ có nguy hiểm bỏ mạng, ngươi vẫn kiên trì cho con trai ngươi đi vào, đây là lựa chọn của ngươi. Hắn đã chết, không được trút tức giận lên người lão phu, thứ cho không phụng bồi.
- Vũ đế, ngươi một mực cố lộng huyền hư, thậm chí ta hoài nghi núi cổ này là do ngươi khống chế. Ngọn núi cổ này rốt cuộc có cái gì huyền bí chứ?
Ánh mắt của Đông Thánh Tiên đế không thân thiện, ép truy vấn hắn, cả người hắn tỏa ra khí thế với uy thế đáng sợ, trong phút chốc vùng hư không này đều có uy áp bao phủ đến nghẹt thở. Tiên đế giận dữ tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ.
Vũ đế đưa mắt nhìn Đông Thánh Tiên đế, cuối cùng hộc ra được một chữ:
- Cút đi.
- Oành.
Chữ “cút” của Vũ đế vừa rơi xuống, một dòng khí khiếp người cuốn lên quanh thân của Đông Thánh Tiên đế, hóa thành gió lốc đáng sợ, trên người hắn lộ ra một cổ thần hoa tích chứa uy lực vô thượng, hắn đi ra từng bước một, mỗi bước bước ra là trái tim của mọi người cũng theo đó mà nhảy lên, muốn vỡ nát băng diệt rớt xuốn, còn trên mặt đất thì xuất hiện một dấu chân thật sâu.
Tiên vương cường giả chung quanh Tiên đế đua nhau xuất thủ hộ vệ thuộc hạ của bọn họ, những người còn lại không có bối cảnh lập tức lùi ra xa, nếu Tiên đế đã động thủ tại nơi này thì dư ba cũng có thể hủy diệt bọn họ.
Đông Thánh Tiên đế bởi vì cái chết của Đông Thánh Đình cho nên giờ này tánh khí không bất thường là không xong, trên người lộ ra một luồng hỏa khí có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Vũ đế là nhân vật Tiên đế cổ xưa phi thường, đã sống qua rất nhiều năm, xem như là một nhân vật tiền bối của Đông Thánh Tiên đến, thế nhưng Đông Thánh Tiên đế hùng hổ dọa người, tính khí của hắn có bình tĩnh hơn nữa cũng phải bị chọc giận, cuối cùng hộc ra một “cút” khiến có thể bạo phát đế chiết bất cứ lúc nào.
Vũ đế ngồi ở đó, trên người cũng rực rỡ thần hoa, hào quang màu trắng tinh khiết chói mắt. Vũ đế tựa như thân khoác áo giáp màu trắng, cả người kích phát lực lượng, tóc trắng phơ bay lên, mặc dù hắn ngồi ở đó nhưng vẫn uy nghiêm đáng sợ, đưa mắt nhìn Đông Thánh Tiên đế. Hai cặp mắt nhìn nhau giống như lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, giờ khắc này trên người lão nhân tích chứa phong hoa tuyệt thế.
- Vũ đế Tiên vực thần bí, không biết hôm nay thực lực ngươi mạnh bao nhiêu.
Đông Thánh Tiên đế lên tiếng, tiếp tục bước ra phía trước, mặt đất run rẩy như có thêm một cổ chấn động đặc thù, không ngừng chấn động. Trên người Đông Thánh Tiên đế quang mang hừng hực, tay phải ngưng tụ quyền, một cổ lưu quang xuất hiện ở trên quyền, quyền mang đánh xuống mặt đất, nơi nó đi qua mặt đất liền xuất hiện một cái khe, mặt đất bị quyền mang đánh vỡ, nứt ra lan sang cả hai bên, quả thực quá ư là khiếp người.
Bàn tay của Vũ đế tỏa hào quang rực rỡ, cả người kích phát uy năng kinh khủng, tiên quang trên người hắn cường thịnh vô biên giống như mặt trời nóng cháy. Hắn đứng dậy, đưa bàn tay ra như thần Linh Chi Thủ.
- Oành.
Thân thể Vũ đế bay lên không, trong nháy mắt xuất hiện trên bầu trời. Nếu như chiến đấu ở mặt đất thì một cú đánh của hai người có thể phá hủy Thần Thủ sơn trang.
- Oành.
Thân thể Đông Thánh Tiên đế cũng phóng lên cao, đánh quyền mang vào cả một vùng đất, chỗ ấy xuất hiện một cái khe sâu kinh khủng. Thân thể của hai người cùng nhau giằng co trên hư không.
- Thần Chi Thủ?
Mọi người đưa mắt nhìn vào cánh tay của Vũ đế kích phát ra vạn trượng quang mang giống như là Thần Chi Thủ chân chính. Bàn tay của hắn xuất hiện cung tên, hào quang phun ra nuốt vào ra có thể phá hủy hết thảy, bắn ra vạn trượng, nhắm vào mục tiêu là thân thể của Đông Thánh Tiên đế.
Cuối cùng Đông Thánh Tiên đế xuất thủ, đấm ra một quyền, trên bầu trời chấn động không ngừng, hàng vạn hàng ngàn quyền mang hóa thành uy năng hủy diệt hết thảy, cả mảnh hư không đều bị quyền mang bao bọc lại. Mọi người ở phía dưới kinh hãi nhìn tình cảnh này, Đông Thánh Tiên đế đấm ra một quyền nhắm vào mục tiêu hư không mênh mông, phá hủy hết thảy.
Đồng thời Vũ đế bắn ra tiễn thất, khoảnh khắc một mũi tên bắn ra hư không xuất hiện một tôn Vũ yêu khổng lồ vô biên cao mười vạn trượng, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, che cả thái dương trên bầu trời, quyền mang vô tận và đại yêu khổng lồ vô biên kia đụng vào nhau, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, nhưng Vũ yêu bảo vệ tiễn thất, xuyên qua hết thảy rồi trực tiếp biến mất không thấy.
Sau đó mọi người lại thấy thân thể Đông Thánh Tiên đế chợt lui, đột nhiên liền biến mất khỏi chỗ cũ, lui về một nơi cực kỳ xa, đồng thời đánh ra một đạo quyền mang lần nữa, quyền cực kỳ to lớn giống như một ngôi sao kinh khủng, có thể dễ dàng gian phá hủy một tòa thành trì. Người xem bên dưới cứ trố mắt líu lưỡi, tâm kinh đảm chiến.
Một đạo quang hàng lâm, lập tức quyền mang khổng lồ vô biên vỡ vụn. Thân thể Đông Thánh Tiên đế lại lần nữa chiến động cuồng bạo đánh ra nhất chỉ, trước chỉ của hắn, thanh tiễn thất này mang theo lưu quang đáng sợ rốt cục cũng ngừng lại, lập tức băng diệt. Đông Thánh Tiên đế sa sầm sắc mặt xuống, nhìn lão nhân tóc trắng đứng ngạo nghễ ở phương xa, thời khắc này thần thái của Vũ đế sáng láng, giống như chiến hoàng tuyệt thế, không thể nhìn thấy chỗ nào là một lão giả bạch phát tuổi xế chiều.
- Đông Thánh, ở trước mặt tiền bối cần tôn trọng một chút, nếu lần sau không tôn kính, lập tức cút khỏi Thần Thủ sơn trang cho ta.
Lão lãnh đạm lên tiếng, âm thanh vang vọng đất trời, lập tức thân thể hắn nhẹ nhàng rơi xuống, lại lần nữa về tới tiệc rượu tại Thần Thủ sơn trang, khí thế trên người biến mất, lại hóa thành một lão giả tiên phong đạo cốt, lạnh nhạt ngồi uống rượu, hồ đồ như vô sự vậy. Quả thực khó có thể tưởng tượng được hắn có thể hoành khóa khoảng cách vô tận hàng lâm trời cao, phát ra một mũi tên hủy thiên diệt địa trong nháy mắt
Tử đế, Doanh thị, Khương thị và các nhân vật Tiên đế đưa mắt nhìn Vũ đế, ánh mắt lóe ra, Vũ đế thần bí khiêm tốn này có thực lực không yếu, hắn thật sự trải qua cuộc sống y hệt như ẩn sĩ, rõ ràng thực lực mạnh mẽ như thế không ngờ lại không ai biết. Bọn họ đua nhau phán đoán hiện giờ tu vi cảnh giới của Vũ đế đang ở cấp bậc nào.
Vũ đế có khóa nhập cấp bậc đỉnh cấp Tiên đế hay không?
Trong đôi mắt đẹp của Nam Hoàng thị Tiên đế Nam Hoàng Cô Hồng lóe lên một chút tia sáng kỳ dị, tuy nhiên cũng không có vẻ giật mình, tựa hồ không có gì kỳ quái trước sự cường đại của Vũ đế.
Thân thể của Đông Thánh Tiên đế phiêu nhiên rơi xuống với thần sắc cực khó coi. Lần này Đông Thánh Đình con của hắn đã bị chết tại núi cổ, còn hắn lại bị một mũi tên Vũ đế phá giải công kích, bị làm nhục.
- Tự rước lấy nhục.
Thiên Biến đế quân thờ ơ nói. Hắn và Đông Thánh vốn là đối thủ, đương nhiên sẽ không bận tâm tới thể diện của Đông Thánh Tiên đế.
- Vũ đế quả nhiên dấu quá kỹ a.
Đông Thánh Tiên đế lạnh lùng nói bằng giọng điệu không thân thiện, chung quy cũng không nói những lời lẽ bất kính nữa. Với thực lực của Vũ đế, không nên nói những lời không tôn trọng như thế, nếu không phải vì muốn giết người mang mặt nạ thần bí thậm chí Đông Thánh hắn sẽ không tiếp tục ở lại nơi này.
Khoảnh khắc ngắn ngủi bạo phát đánh một trận cũng khiến cho người tại khu vực Thần Thủ sơn trang cảm thán. Người tài Tiên vực xuất hiện lớp lớp, cường giả như mây trên trời, chớ có cho rằng Tiên đế khiêm tốn một chút là thực lực yếu, Vũ đế này có thể nói chỉ dùng một mũi tên là có thể chấn nhiếp Đông Thánh Tiên đế rồi, e rằng nhân vật ẩn sĩ Tiên đế có thực lực siêu phàm như vậy cũng không ít ở Tiên vực vô tận này.
Một trận chiến tuy rằng chỉ có một cú đánh nhưng động tĩnh lại cực lớn, mọi người đều có thể nhìn thấy đại chiến trên trên bầu trời trong phạm vi chung quanh mấy ngàn dặm, nhưng mà người bên trong ngọn núi cổ lại không thấy gì, không thể không nói rằng núi cổ vô cùng thần bí khó lường.
Đám người Tần Vấn Thiên đã xâm nhập vào núi cổ rất nhiều ngày, trải qua một thời gian tăng tốc đi tới phía trước, bọn họ lại chậm lại, chỉ vì chỗ sâu trong núi cổ sẽ có thần vận vô hình không ngừng hàng lâm đến, có thể trực tiếp ập vào trong bộ não của mỗi người, mang theo âm thanh gào thét chấn động, chấm rung thân thể của bọn họ. Hơn nữa càng đi về trước thì cảm giác này càng tăng lên một cách mãnh liệt.
- Rốt cuộc Cổ Chi Đại Đế Nghệ đế là nhân vật thế nào.
Nam Hoàng Sanh Ca thấp giọng thở dài, có thể dùng thần vận tiệt các vị Tiên đế bên ngoài núi cổ, cường đại đến kinh người.
- Ta biết một tin tức, ngươi có thể tưởng tượng được sự cường đại của Nghệ đế.
Nam Hoàng Vân Hi cười nói.
- Tin tức gì?
Nam Hoàng Sanh Ca hiếu kỳ nói, Tần Vấn Thiên cũng nhìn Nam Hoàng Vân Hi.
-Trước khi Vũ đế trở thành Tiên đế không ai biết sự hiện hữu của hắn, thần bí khó lường, thậm chí không ai biết tên của hắn. Đó là bởi vì trước kia hắn chưa từng qua lại Tiên vực, cũng không có tên, hắn là người hầu của Nghệ đế.
Nam Hoàng Vân Hi nói, khiến cho đám người Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Sanh Ca sáng mắt lên, Vũ đế đường đường là nhân vật Tiên đế mà chỉ là người hầu của Nghệ đế thôi ư?
- Khó trách hắn sẽ thủ hộ cho Nghệ đế tuyệt học, thì ra là thế.
Nam Hoàng Sanh Ca nhẹ giọng nói. Tần Vấn Thiên cũng tin tưởng điều Nam Hoàng Vân Hi nói là sự thật, đây hẳn là Phượng tổ nói cho nàng biết, Phượng tổ siêu cấp Thánh thú đã sống lâu năm như vậy.
- Đó là cái gì?
Đúng lúc này, ánh mắt của Quân Mộng Trần nhìn về phía trước, nơi đó có năm tòa cự phong cao ngất đến tận trời.
- Năm ngón tay, năm tòa cổ phong giống như là bàn tay năm ngón, ngũ chỉ cự phong.
Mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, Thần Chi Thủ, Ngũ Chỉ Phong, chẳng lẽ lực lượng thần vận truyền đến từ nơi đó hay sao?
Chỗ ấy không chỉ có năm ngón tay, năm ngón tay dưới lòng bàn tay?
- Đi xem một chút sẽ biết.
Nam Hoàng Sanh Ca mỉm cười nói, đoàn người tiếp tục tiến lên nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, một tiếng tiếng rít truyền đến, Tần Vấn Thiên chỉ thấy một thần vận chưởng ấn trực tiếp ập vào trong thân thể, đánh trúng khiến thân thể hắn rung chuyển, lúc này mọi người đi về phía trước ai nấy đều tỏa ra uy lực Tiên Đài cuồng bạo, từng bước đi lên phía trước, nhưng số lượng người đi về phía trước lại không ngừng thay đổi thiếu đi nhân số.
Cuối cùng, bọn họ xuyên qua vài tòa núi cổ thì thấy được cự phong thông thiên năm ngón tay, một tích tắc cảm thấy như Thần Chi Thủ vô hình bao phủ bầu trời che lấp đại địa đánh giết tới.
- Cẩn thận.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, bọn họ đi từng bước một vốn đã khó khăn, giờ khắc này đột nhiên chịu đựng công kích vô hình càng mạnh hơn, cực kỳ nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận