Thái Cổ Thần Vương

Tâm tư của Doanh Đằng

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Sau khi Khương Tử Dục bị chấn thương lại quay trở về, ngẩng đầu nhìn nhân hình đồ án màu vàng kia, trong đôi mắt thần bí ẩn chứa ý kiêng kỵ mãnh liệt.
Đồ án này mới chính thức ẩn chứa thần vận kinh người, đáng sợ đến chí cực.
Tần Vấn Thiên vẫn còn ở tại nơi đó. Hắn cảm giác dường như mình đã tiến nhập vào bên trong, dìm thân vào bên trong ấy. Hắn từ trong đồ án hình người ấy dường như nhìn thấy được một khối thân khu chân chính. Thân thể hình người giống như thần linh vậy, trên người tích chứa bất kỳ thần vận đều có uy năng hủy diệt. Hắn bị quang mang vô tận bao phủ vào trong đó, thân thể không ngừng chịu đựng chấn động cường đại, dường như lúc nào thân thể cũng có thể nát vụn mà chết ngay lập tức.
Những người đi hướng thanh đồng đại môn sử dụng các loại thủ đoạn, cũng không có cách nào rung chuyển được thanh đồng đại môn mảy may, bọn họ phát hiện trên thanh đồng đại môn hình như cũng có một thủ chưởng cực kỳ to lớn, trên lòng thủ chưởng có khắc đồ án cực kỳ phức tạp, thần bí khó lường mà bọn họ không thể nào nhìn thấu được.
- Chẳng lẽ chỉ có chiếm được và tu thành tuyệt học Thần Chi Thủ của Nghệ đế, mới có thể khai mở thanh đồng đại môn này và có được bảo tàng của Nghệ đế hay sao?
Doanh Đằng mở miệng nói, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhoáng lên một cái, quay đầu nhìn sang Tần Vấn Thiên ở bên kia. Xem ra nhân hình đồ án to lớn ấy chính là bí quyết của Thần Chi Thủ, Tần Vấn Thiên có khả năng tu thành Thần Chi Thủ, vì thế đánh mở bảo tàng chi môn.
Đám người Doanh Đằng quay bước trở về, khi đi tới trước nhân hình đồ án màu vàng to lớn, lập tức từng đạo thân ảnh cường giả đồng thời đạp bước ra, nhưng một số người mới vừa đi ra vài bước lập tức bị thẳng thừng chấn rung quay trở về.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Có một người không chịu nổi vẫn không buông tha, cứ tiếp tục đi tới trước, không ngờ thân thể lại bị chấn nát, hủy diệt Tiên Đài. Hắn rơi xuống đất, mặt xám như tro tàn, phát ra tiếng kêu đau khổ thảm thiết. Cảnh tượng như thế khiến cho mọi người cả kinh nhìn hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn đồ án màu vàng óng ánh đó mà trong lòng kính sợ.
Phía sau lục tục có cường giả đi tới nơi này, bởi vì Tần Vấn Thiên đã mở ra cánh cửa của tòa Ngũ Chỉ Cự Phong, cho nên không còn ngăn trở nữa, bọn họ có thể thuận lợi đi tới trước. Khi đi tới nơi này, thời điểm bọn họ nhìn thấy đại yêu và Tiên cung đều cực kỳ chấn động, thì ra sâu trong cổ sơn có giấu Nghệ đế Tiên cung.
Khó trách vị Vũ đế - nhân vật Tiên đế sẽ trấn thủ ở nơi này, thủ hộ thay thế Nghệ đế đã nhiều năm nay.
Doanh Đằng cũng thử qua nhưng thất bại, hắn bị chấn thương lui về sau, trong cơ thể hình như có một cổ lực lượng hủy diệt đang tàn phá bừa bãi, muốn phá hủy Tiên Đài của hắn, khiến cho hắn vẫn còn khiếp sợ. Điều này làm cho Doanh Đằng hiểu rõ nếu không có cơ sở trước, thì hắn không thể có cơ hội tới gần thân khu đồ án màu vàng này, hắn không có khả năng tu thành Thần Chi Thủ, chỉ một người có cơ hội ấy, người đó chính là Tần Vấn Thiên, từ khoảnh khắc hắn phá vỡ cổ phong chi môn đã chú định rằng chỉ có Tần Vấn Thiên mới có cơ hội ấy.
Các cường giả đều đua nhau ý thức được điều này, truyền thừa của Nghệ đế, tự hồ bọn họ chỉ là những người làm nền cho Tần Vấn Thiên mà thôi.
- Vì sao lại như thế?
Một vị hậu nhân Tiên đế mở miệng nói có vẻ không cam lòng.
- Bởi vì trước đó hắn đã tu hành qua Thần Chi Thủ, Vũ đế mở cổ sơn như là bởi vì hắn.
Khổng Diệp lạnh lùng nói, cũng có vẻ không phục.
- Nếu trước đó có cơ duyên gặp Thần Chi Thủ tuyệt học tại thành Cổ đế thì cũng có thể tu thành, đáng tiếc không đủ thời vận.
Ánh mắt của Doanh Đằng lộ ra phong mang, nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm và nói:
- Không có cơ sở Thần Chi Thủ trước đó, hắn không thể có ưu thế hơn so với chúng ta.
- Viện cớ.
Quân Mộng Trần nghe thấy mấy người ở đây ai nấy đều lên tiếng oán trách vận may của Tần Vấn Thiên thì không khỏi khó chịu, mở miệng nói:
- Các ngươi đều đã đi qua thành Cổ đế, cung điện Nghệ đế lưu lại cũng không phải Tần sư huynh ta là người đầu tiên phát hiện, sớm đã bị phát hiện nhưng lại không ai có năng lực đi vào, nhiều tiền nhân như vậy cũng không làm được, vậy mà bây giờ nói người làm được là gặp vận may. Thật là nực cười a.
- Thời điểm ta ở đó cũng không biết thành Cổ đế có cung điện Nghệ đế để lại.
Doanh Đằng lạnh nhạt nói.
- Hừ, có phải nói cho ngươi biết nơi đó là cung điện của Nghệ đế hay không, hay là sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để tiến vào, tống tặng Thần Chi Thủ vào trong tay ngươi thì ngươi mới có thể cầm được sao?
Quân Mộng Trần nói:
- Tiên vực lớn như vậy, các loại truyền thừa chi địa bảo tàng rất nhiều, người lấy được người chỉ là số ít. Nhiều người trong bọn họ đều trở thành cường giả, còn đại đa số người đều không được, có phải là muốn nói những cường giả kia đều là vận may hay không?
- Ngươi là ai mà dám nói với ta những lời như vậy?
Doanh Đằng đi tới đạp bước chân xuống, mặt đất nổ oành đùng, một cổ khí thế vương giả kinh khủng càn quét, đánh tới Quân Mộng Trần, chấn cho thân thể Quân Mộng Trần rung chuyển.
- Ngươi là cái khỉ gì chứ.
Quân Mộng Trần từ trước đến nay tánh khí bốc lửa, Doanh Đằng cũng người cực kỳ kiêu ngạo, hai người đụng nhau lập tức xung đột trong nháy mắt.
- Doanh Đằng, ngươi làm cái gì thế?
Nam Hoàng Vân Hi đạp bước chân một cái, nàng đi tới trước, Phượng Hoàng Hỏa Diễm trên người bắt đầu cháy rừng rực, tiên uy đáng sợ.
- Nam Hoàng Vân Hi, những người khác sợ ngươi, Doanh thị ta không quan tâm, ngươi chớ xen vào việc của người khác.
Doanh Đằng cao ngạo lãnh đạm nói, cả người tràn đầy ngạo khí.
- Vậy ngươi cho rằng Nam Hoàng thị ta chỉ sợ Doanh thị ngươi hay sao?
Nam Hoàng Vân Hi đáp lại, bước chân không lùi mảy may.
Doanh Đằng cười lạnh một tiếng, nhìn Nam Hoàng Vân Hi nói:
- Chư vị, chúng ta cùng giải quyết hết người Nam Hoàng thị thì như thế nào đây? Các ngươi không dám đả thương bọn họ, giao cho Doanh thị ta làm cho, vừa khéo ta muốn bắt một thánh nữ truyền thừa của Nam Hoàng thị đi Tiên quốc Doanh thị của ta phục vụ ta mỗi ngày. Dường như nơi này còn có một vị thủ hộ thánh nữ rất đẹp, làm nha hoàn sưởi ấm giường cho ta cũng không tệ a.
Mắt đám người sáng lên, Doanh Đằng thật đúng là lớn mật. Lúc này từng người Nam Hoàng thị đều mang thần sắc lạnh như băng, càn quét ra chiến ý.
- Sau khi giải quyết Nam Hoàng thị, chờ cho tên kia tu luyện ra Thần Chi Thủ thì chúng ta nắm giữ thật chặt hắn trong tay, lệnh cho hắn dẫn chúng ta đi vào thanh đồng đại môn để đoạt bảo tàng. Như vậy chuyến đi cổ sơn này cũng không đến mức uổng phí a.
Doanh Đằng tiếp tục nói, mọi người lập tức minh bạch ý nghĩ của hắn. Đây mới đúng là mục đích của Doanh Đằng.
Nhiều cường giả hưng sư động chúng đến đây như vậy là bởi vì Tần Vấn Thiên tu Thần Chi Thủ. Hiển nhiên Doanh Đằng của Doanh thị tộc rất khó chịu. Tần Vấn Thiên tu Thần Chi Thủ thì sao chứ, giải quyết người của Nam Hoàng thị xong, Tần Vấn Thiên vẫn có thể sẽ là nô dịch cho hắn, để cho hắn sử dụng.
Về phần bắt Nam Hoàng Vân Hi đi hầu hạ cho hắn, e rằng Doanh Đằng nói càn rỡ như vậy thôi. Tuy Doanh thị tộc cực kỳ kiêu ngạo nhưng không đến mức dám lớn lối như thế.
- Chỉ cần người của Nam Hoàng thị không nhúng tay vào, ngược lại cũng không đến mức xuất thủ với chư vị thánh nữ.
Lúc này một giọng nói truyền ra, hiển nhiên là người của thế lực khác không muốn đắc tội với Nam Hoàng thị. Bọn họ không dám chủ động lên tiếng đề nghị liên thủ đối phó với Nam Hoàng thị.
- Ha ha, không sao, nếu như Nam Hoàng thị nhúng tay, vậy Doanh thị ta phụ trách thanh toán bọn họ. Các ngươi chỉ cần đối phó với tên kia là được. Khương gia có hứng thú cùng chúng ta hay không?
Doanh Đằng nhìn Khương Tử Dục đưa ra lời đề nghị. Khương Tử Dục chỉ cươi cười với Doanh Đằng mà không nói lời nào.
- Khương gia không có can đảm tham dự cũng không sao cả.
Doanh Đằng phất ống tay áo một cái, ngạo nghễ nói. Người của Doanh thị và người của Nam Hoàng thị đã bắt đầu mơ hồ đứng vào tình trạng giằng co.
Tần Vấn Thiên vẫn vô tư không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Hắn cất bước đi từng bước một tới nhân hình đồ án màu vàng kia, dường như hắn nhìn thấy được một thân thể khác. Tôn thân thể này chỉ dẫn thân thể của hắn biến ảo, khiến cho thân thể của hắn chính đã xảy ra biến hóa kinh người. Nhưng mặc dù như thế, thân thể của hắn suýt nữa nát vụn vì vẫn không thể thừa nhận cổ lực lượng này. Tuy nhiên, trong cơ thể hắn lưu động một cổ lực lượng huyết mạch như ánh nến, khôi phục thân thể của hắn, mỗi một lần lưu chuyển một Chu Thiên khắp trên người đều khiến cho thân thể của hắn hoàn thành một lần bao dung lột xác, càng trở nên phù hợp với thân thể đồ án phía trước.
Hắn là tiên ma luyện thể, nhục thân vốn mạnh mẽ chí cực, hắn có thể đánh bại nhân vật Tiên Đài nhất trọng cảnh giới trong một quyền, mặc dù đối phương có công kích như thế nào cũng không thể rung chuyển được thân thể hắn, Tiên Đài hoàn mỹ, tiên ma luyện thể, thân thể gần như là hoàn mỹ, khiến cho hắn có đủ tư cách tu hành Thần Chi Thủ. Nhưng mà Thần Chi Thủ hoàn chỉnh dường như cần phải tẩy rửa nhục thân một lần nữa, mới cùng huyết mạch trong người hắn cùng đúc lại thân khu của hắn một lần nữa.
Nếu như lần này lại lột xác thân thể một lần nữa, e rằng Tiên vực bát ngát vô tận cũng khó mà tìm được tiên khu đồng cảnh giới có thân thể mạnh hơn so với hắn.
Nhưng mà loại thanh tẩy cũng không dễ dàng, Tần Vấn Thiên đi về phía trước rất chậm rãi, thân thể ấy như ẩn như hiện thật là đáng sợ, đủ để hủy diệt hết thảy. Hắn mơ hồ cảm giác nếu như uy năng thần vận này bạo phát toàn bộ thì nhân vật Tiên đế cũng không chịu nổi. Hắn chợt có cảm giác Tiên cung này còn có thần vận cổ sơn thế giới bên ngoài, đều là do nhân hình đồ án to lớn trước mắt sản sinh ra. Mặc dù nó ở chỗ này nhưng phóng xạ ánh sáng vô tận, khiến cho cổ sơn thần bí cũng thần vận của nó, một khi nhân vật Tiên đế đặt chân đến là có thể cảm nhận được cổ thần vận siêu cường đó.
Bọn họ có thể đi tới đây là vì tu vi yếu, cảm nhận được thần vận yếu, dĩ nhiên Tần Vấn Thiên tin tưởng nếu nhân vật cường đại siêu cấp chân chính, cho dù là tiên vương tiên đế, chỉ cần có thể mượn nhờ Thần Chi Thủ cảm ngộ cổ thần vận này giống như hắn là có thể đi vào cổ sơn, tuy nhiên không ai có thể làm được chuyện này rồi.
Thế giới bên ngoài giằng co trạng thái vẫn như cũ. Tần Vấn Thiên lại đắm chìm trong tu hành, thậm chí những người khác muốn tới gần nơi Tần Vấn Thiên đi tới cũng khó làm được. Ở phía sau, Tử đế và Đông Thánh Tiên môn cường giả cũng đến rồi. Bọn họ nhìn Nam Hoàng thị và mọi người Đông Thánh Tiên môn bằng ánh mắt lộ ra sát ý, dĩ nhiên lúc nhìn Tần Vấn Thiên thì sát niệm càng thêm mãnh liệt.
Chết rồi, Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ đã vẫn lạc, bọn họ tìm được hai người quần áo rách nát cùng với vết máu, nhưng lại không có thi thể, bọn họ còn chứng kiến người mang mặt nạ bằng đồng xanh, nhưng đối phương có phong ấn pháp bảo cường đại phi thường, đã trốn thoát.
Cái chết của Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ quả thực là ác mộng đối với bọn họ. Bọn họ phải chịu đựng cơn tức giận của Đông Thánh Tiên đế và Tử đế, đây hết thảy đều vì Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng thị, người Thiên Biến Tiên môn châm ngòi, nếu không phải những người này thì Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ sẽ không chết.
- Các ngươi muốn giết hắn ư?
Doanh Đằng chỉ vào Tần Vấn Thiên rồi nói.
-Đúng vậy.
Mọi người gật đầu xác nhận.
- Sẽ cho các ngươi cơ hội, nhưng trước khi đánh hắn đánh khai ra nơi ẩn giấu bảo tàng chi môn, không cho phép ai được lấy mạng của hắn. Mạng của hắn rất hữu dụng.
Doanh Đằng lạnh lùng nói, hắn không cho rằng Tần Vấn Thiên là tuyệt học truyền thừa, mà coi như chìa khóa khai mở bảo tàng của Nghệ đế, coi như là một con mồi, mặc dù hắn lĩnh ngộ tuyệt học thì sao chứ, còn không phải chỉ có thể bị hắn lợi dụng, cung cấp cho hắn sử dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận