Thái Cổ Thần Vương

Rời núi

Tề Đông Lưu và Tần Vấn Thiên đối thoại với nhau đều là truyền âm trao đổi, những người khác không biết. Chỉ có một số là người thượng cổ Đấu Chiến Thánh tộc đã thức tỉnh đấu chiến thánh huyết, có đấu chiến Thánh Cốt mới hiểu. Ngày thường xưa nay bọn họ sẽ không nói tới chuyện này, khi có Tần Vấn Thiên đến mới nói cho hắn biết bí mật này.
- Vân Hi, muội bảo mỗi người Nam Hoàng thị tiện tay chọn lựa hai món pháp bảo đi. Người Thiên Biến Tiên môn cũng mỗi người tự chọn hai món. Đông Lưu nói coi như là đây là lễ vật cho chúng ta tới nơi này, vậy ta cũng không khách khí.
Tần Vấn Thiên cười nói với mọi người. Pháp bảo ở đây đều là lục giai Thần binh, đối ứng với tiên giai pháp bảo Tiên Đài cảnh giới. Hẳn là Thượng Giới Thiên cũng có thất giai Thần binh đối ứng với Tiên Vương cảnh rồi.
- Thánh chủ nói rất đúng, khó có dịp chư vị đến phương thế giới ta, không cần khách khí.
Tề Đông Lưu cười nói. Nam Hoàng Vân Hi cười đáp lời Tề Đông Lưu:
- Nam Hoàng Vân Hi đa tạ tiền bối.
- Các vị đều là bạn bè của thánh chủ, không cần khách khí.
Tề Đông Lưu phất tay áo, mọi người bắt đầu chọn lựa Tiên binh pháp bảo tại Luyện Khí các.
Chờ đến khi mọi người đều chọn lựa xong xuôi, Tần Vấn Thiên nói:
- Đi tới nơi này mấy ngày có thu hoạch không nhỏ, bây giờ chúng ta phải đi.
Tề Đông Lưu sững sờ, có chút kinh ngạc, truyền âm với Tần Vấn Thiên:
“Thánh chủ đi bây giờ sao? Còn chưa chọn lựa người trong tộc của ta. Hơn nữa, tộc của ta tuy rằng bị diệt, nhưng vẫn lưu truyền một số pháp thuật thần thông, mặc dù không hoàn chỉnh nhưng uy lực rất mạnh, mà trọng yếu hơn là Đấu Chiến Thánh pháp có thể cung cấp cho thánh chủ tham khảo.”
“Đông Lưu, thế giới bên ngoài có rất nhiều người, ta không thể để cho bọn họ hoài nghi các ngươi, vì thế phải đi ra ngoài. Ta dẫn bọn họ rời đi, mấy ngày sau ta sẽ trở lại.”
Tần Vấn Thiên truyền âm nói, hắn không có khả năng dẫn người ra ngoài, cũng không muốn làm trễ nải quá nhiều thời gian. Tử đế, Đông Thánh Tiên đế đều ở bên ngoài, còn có Khương gia, người của Doanh thị tộc cũng đều đang đợi, vậy tốt nhất để giữ được bí mật của Đấu Chiến Thánh tộc, nhất định hắn phải sớm rời khỏi đây.
“Ta hiểu được.”
Tề Đông lưu truyền âm trả lời. Nếu Tần Vấn Thiên sẽ còn trở lại dĩ nhiên hắn sẽ không nói gì, thánh chủ có thể suy tính cho bọn họ, Tề Đông Lưu hẳn nhiên rất cảm kích.
- Ừ, cần phải đi.
Nam Hoàng Vân Hi gật gật đầu, tuy bọn họ không có thu hoạch lớn bằng Tần Vấn Thiên nhưng coi như không đi một chuyến uổng công, ai cũng đều sống sót, hơn nữa nơi này lại có một thế lực đã từng trợ giúp cho Nghệ đế, tự thành một phương thế giới, quả thật là thật thú vị.
Tần Vấn Thiên có thu hoạch lớn nhất, tu hành thành công Thần Chi Thủ, chỉ sợ gặp phải sự ghen tỵ của không ít thế lực, tuy nhiên đối phương ghen tỵ cũng vô dụng, Thần Chi Thủ chỉ có ở bên trong ngọn núi cổ mới có thể tu hành thành công.
Tần Vấn Thiên cáo biệt Tề Đông Lưu, mọi người về tới cửa vào, vẫn như cũ chỉ có hắn mới có thể mở được cánh cửa này, đi vào thanh đồng đại môn trong cung điện, Tần Vấn Thiên lấy ra những khôi lỗi áo giáp kia và nói:
- Những người cảnh giới thấp khoác thêm khôi lỗi áo giáp, mấy tên kia chắc còn ở bên ngoài, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Ừ.
Mọi người gật đầu, Tần Vấn Thiên lấy những khôi lỗi áo giáp tốt đã thu thập, sau đó mở ra cho mọi người để bọn họ tiến vào trong đó, lúc này hắn mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, Tần Vấn Thiên liếc mắt lập tức trông thấy nhiều thân ảnh đứng ở phía trước, chăm chú nhìn bọn họ đi ra. Thương thế của bọn Doanh Đằng khôi phục rất nhanh, tốt hơn rất nhiều. Sau khi bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi ra thì phóng ra sát khí không chút khống chế, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, thân thể đều co giật chấn động. Cơn hận của hắn đối với Tần Vấn Thiên đã đạt đến mức cực hạn.
- Chư vị còn ở đây sao?
Tần Vấn Thiên cười cười, đi ra thanh đồng đại môn. Sau khi bọn họ đi ra thì thanh đồng đại môn đóng lại, đại yêu thủ hộ ở bên ngoài vẫn nhắm mắt như cũ, dường như không hề hay biết gì.
- Tần huynh có thu hoạch gì không?
Khương Tử Dục mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên hỏi với thái độ không chút hỏa khí.
- Xem như ta chính thức nhập môn tu hành Thần Chi Thủ, lại lấy được những khôi lỗi áo giáp này trong thanh đồng đại môn, cộng thêm không ít lục giai Thần binh, đối với Tần mỗ mà nói đây là thu hoạch rất lớn. Nhưng những thứ này xem ra Khương huynh không để mắt tới chút nào.
Tần Vấn Thiên cười nói, hai người vẫn nói lời sáo rỗng với nhau nhưng cũng không vạch mặt nhau. Tần Vấn Thiên nhìn không thấu Khương Tử Dục suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần Khương Tử Dục không chủ động trêu chọc hắn, hắn cũng không muốn lại có thêm cường địch.
Con nối dòng của Tiên vực cũng có lúc bị giết, thí dụ như Đông Thánh Đình, Tử Đạo Dương. Nếu muốn sống lâu ở Tiên vực vậy cẩn thận chút ít vẫn không hề sai.
- Thật ra Khương mỗ rất có hứng thú với Thần Chi Thủ, đáng tiếc là không tu hành được.
Khương Tử Dục thở dài:
- Về phần thất giai Thần binh thì ta không thiếu, nhưng bên trong hai phiến thanh môn khác chắc là có bảo tàng càng quý trọng hơn, sau này có thể đều là của Tần huynh rồi.
- Tần mỗ không có năng lực giải khai hai phiến thanh đồng đại môn đó, có lẽ chờ đến khi ta bước chân vào Tiên Vương cảnh giới, tu hành Thần Chi Thủ mạnh hơn? Đến lúc đó có lẽ mới có cơ hội giải khai thanh đồng đại môn huyền bí này. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ta có thể sống cho đến lúc đó.
Tần Vấn Thiên cười nói vui, nhìn thoáng qua mọi người ở đây. Khương Tử Dục đưa mắt nhìn khôi lỗi áo giáp trên người Tần Vấn Thiên, trên thực tế hắn và Tần Vấn Thiên có một suy đoán chung, hắn cũng cho rằng muốn giải khai được hai phiến thanh đồng đại môn đó cần phải có cảnh giới mạnh hơn nữa.
Về phần Tần Vấn Thiên chỉ lấy được chút ít bảo vật tại phiến thanh đồng đại môn thứ nhất, thì Khương Tử Dục mơ hồ có chút tin tưởng vào Tần Vấn Thiên. Hắn nhìn những người khác cũng không lộ ra thần sắc dị thường nào.
Như vậy Tần Vấn Thiên tương đương với một bảo tàng sống, vật Nghệ đế lưu lại chỉ có thể dựa vào một mình hắn đến khai giải rồi.
Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn hai phiến thanh đồng đại môn khác, biến hóa khó lường, cảnh giới của hắn hiện tại quả thật không mở được.
- Chúng ta trở về đi.
Tần Vấn Thiên nói với mọi người bên cạnh mình. Chuyến đi cổ sơn lần này đối với hắn mà nói là thu hoạch to lớn, trước mắt đã gặt hái được một quân đoàn Tiên Đài cảnh giới và các loại pháp bảo. Dĩ nhiên, đáng sợ hơn chính là trong tương lai, nếu có thể giải khai hai phiến thanh đồng đại môn khác, vậy thì. . .
Nghệ đế năm đó có thể xưng bá Tiên vực, chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với những thứ này.
Tần Vấn Thiên nói đi là đi, người của Nam Hoàng thị và Thiên Biến Tiên môn cũng không chút lưu luyến. Mọi người đua nhau lui ra nhường chỗ, mặc cho bọn họ từ chính giữa khu Tiên cung đi ra bên ngoài.
Doanh Đằng nắm chắc hai quyền, không cam lòng nhìn thoáng qua nhân hình đồ án màu vàng và thanh đồng đại môn, nói:
- Chúng ta đi.
Hiện tại chỉ có thể trở về.
Mọi người đều lục tục rút lui, tuy không cam tâm hành trình cổ sơn không có được bất kỳ thu hoạch nào, nhưng việc đã đến nước này cũng không có cách nào, bọn họ trở thành những người làm nền cho Tần Vấn Thiên.
“Chỗ ở của Nghệ đế, thanh đồng đại môn, hy vọng gia tộc có thể nghĩ ra biện pháp phái cường giả bước chân vào.”
Doanh Đằng thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng biết việc này e rằng rất khó. Có thể nói là Tử đế cũng không đạp chân vào được cổ sơn.
Cho đến bây giờ bọn họ vẫn cho rằng hết thảy ở nơi đây đều do Nghệ đế lưu lại. Dĩ nhiên, nếu Tần Vấn Thiên không đi vào thế giới kia và gặp được người Đấu Chiến Thánh tộc thì hắn cũng sẽ cho rằng như vậy.
Mấy ngày sau khi mọi người rời đi, một thân ảnh mang mặt nạ bằng đồng xanh dắt theo một con hắc khuyển đi tới trước Ngũ Chỉ Phong. Hắn đi vào lối vào của Ngũ Chỉ Phong, sau đó lấy phong ấn pháp bảo phong ấn cửa vào, hắn bước chân vào bên trong Tiên cung rồi đi đến trước nhân hình đồ án màu vàng, bước ra một bước rồi đạp tới bức đồ án kia, rất giống như bản tôn, thân thể tiếp thụ tẩy rửa.
Mặc dù hắn mới xuất hiện và đi đường khác với bản tôn, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc tu hành Thần Chi Thủ. Bản tôn phát ra Thần Chi Thủ có thể hủy diệt trấn áp lực lượng, còn hắn cũng có thể phát ra lực lượng phong ấn.
Lại qua mấy ngày, sau khi nhục thân được tẩy rửa thì hắn trở về thu hồi phong ấn đồ quyển, sau đó đi tới thanh đồng đại môn. Ba tôn đại yêu kia mở mắt, đua nhau theo dõi hắn đều lộ ra vẻ giật mình.
Các đại yêu nhìn thấy Đế Thiên mở thanh đồng đại môn ra và đi vào trong đó.
Ba tôn đại yêu liếc nhìn nhau, không ngờ lại xuất hiện hai người có thể khai mở thanh đồng đại môn?
Đế Thiên mở hai phiến đại môn xong liền đi vào nơi thế giới Đấu Chiến Thánh tộc. Rất nhanh, lần lượt từng thân ảnh lập lòe đến, Tề Đông Lưu nhìn thân ảnh người mang mặt nạ bằng đồng xanh, nội tâm cũng chấn động ghê gớm. Điều này sao có thể? Chẳng lẽ thật sự sắp xuất hiện hai vị thánh chủ hay sao?
- Đông Lưu, là ta.
Đế Thiên gỡ mặt nạ xuống để lộ gương mặt hoàn toàn giống như Tần Vấn Thiên, chỉ có thần vận hơi có chút khác biệt. Tề Đông Lưu vẫn kinh ngạc như cũ. Người này người biết tên của hắn, hơn nữa lại giống Tần Vấn Thiên như đúc, hẳn là cùng một người. Thế nhưng vì sao khí tức khác nhau lớn như vậy? Khí chất thần vận cũng bất đồng.
- Thân Ngoại Hóa Thân.
Đế Thiên hộc ra mấy chữ, bí mật của Đấu Chiến Thánh tộc ở trên người của hắn, hơn nữa còn thề thủ hộ cho hắn. Một khi người Đấu Chiến Thánh tộc bị bắt sẽ tự vận hoặc là hủy diệt ký ức, bởi vậy Đế Thiên dám nói ra bí mật của bọn họ, Đấu Chiến Thánh tộc không có khả năng bán đứng bí mật của hắn.
- Bái kiến thánh chủ.
Tề Đông Lưu không hoài nghi nữa, nội tâm chấn động, không nghĩ tới thánh chủ lại lợi hại như vậy, có một tôn Thân Ngoại Hóa Thân tu hành hoàn toàn bất đồng, đây là tương đương với một vị bản tôn khác rồi.
- Đi thôi.
Đế Thiên đạp bước ra, Tề Đông Lưu đi theo, không ngờ thánh chủ quay lại nhanh như vậy.
Tuổi còn trẻ, tu hành Thần Chi Thủ, Bảo đỉnh, Thánh Hi, Thân Ngoại Hóa Thân.
Xem rra thánh chủ thế hệ này của bọn họ càng bất phàm hơn so với thánh chủ đời trước trong lời đồn đời. Nghĩ tới đây, Tề Đông Lưu càng thêm mong đợi…
Thế giới bên ngoài, bên phía Thần Thủ sơn trang, Tử đế, Đông Thánh Tiên đế, Nam Hoàng Cô Hồng, Doanh Thị gia tộc, Khương thị cổ tộc và các đại Tiên đế vẫn còn đang chờ.
Đã lâu như vậy mà nhân vật then chốt đi vào bên trong núi cổ vẫn chưa hề đi ra, không biết giờ này thế nào rồi, có người tu hành thành công Thần Chi Thủ hay không?
Nếu như có người thành công, vậy sẽ là người phương nào?
Còn nữa, không biết có bạo phát đại chiến ở bên trong núi cổ hay không, người của các phe thế lực thương vong như thế nào?
Đúng lúc này, bên phía cổ sơn có khí tức dao động, lập tức quang mang lập lòe, lần lượt từng thân ảnh khống chế Tiên binh xuất hiện, ra khỏi núi cổ.
- Tử Dục.
Khương gia Tiên đế mắt sáng lên, Khương Tử Dục dẫn theo người của Khương gia đi ra.
- Doanh Đằng.
Người của Doanh thị tộc cũng nhìn thấy được người của họ ở bên đó.
Lục tục, cường giả các phe đua nhau xuất hiện, không ngờ lại đi ra cùng nhau, hơn nữa không hề xảy ra tranh đấu và dường như vô cùng phối hợp, điều này khiến cho bọn họ cảm giác có chút kinh ngạc, không nên à?
Những người này đua nhau đi tới Thần Thủ sơn trang, ánh mắt vẫn nhìn về phía cổ sơn. Nam Hoàng Vân Hi khống chế Phượng chu xuất hiện. Người của Nam Hoàng thị và Thiên Biến Tiên môn đi ra, hơn nữa bọn họ đều thân khoác khôi lỗi áo giáp. Các phe thế lực đua nhau nhìn đám người bọn họ, những ra đi ra tới đều mang thần sắc không thân thiện. Lúc này mọi người phát hiện ánh mắt của bọn họ đang nhìn chăm chú vào cùng một thân ảnh, đó là thanh niên đứng trên Phượng chu bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi, Tần Vấn Thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận