Thái Cổ Thần Vương

Vì hồng nhan

- Này...
Mọi người thấy bộ dạng chật vật của chín vị tinh anh của hoàng thất Thiên Lam Tiên Quốc thì đều chấn động. Chín người này không thể nói là không mạnh, lúc trước bọn họ nghiền ép chín đại thiên kiêu của Trường Thanh Tiên Quốc, hơn nữa còn có một vị giỏi sức mạnh quy tắc tu di, hiển nhiên là yêu nghiệt tuyệt đỉnh do Thiên Lam Tiên Quốc đào tạo.
Mà giờ khắc này, bọn họ bị công kích cuồng bạo đánh tan, trong đó còn có mấy người Tiên Đài bể nát, trở thành phế nhân. Nếu không phải là người mạnh nhất kia dùng tu di lực chặn lại công kích của đối phương trong chốc lát, sợ rằng cả chín người đều phải nằm trên chiến đài.
Cuộc tỷ thí này, hoàn toàn không phải cuộc chiến cùng một đẳng cấp, chênh lệch giữa hai bên thật là kinh người.
Tần Vấn Thiên có tự tin đối với bản thân, tuyệt không phải là dốt nát cuồng vọng, mà là thực sự có thực lực như vậy.
- Đây rốt cuộc là người tộc nào, chưa bao giờ nghe nói có tộc nào có thể ngưng tụ ra Tiên Đài thần viên có chiến lực đáng sợ như vậy. Ít nhất là đông bộ Tiên Vực không có, Thiên Biến Tiên Môn chiêu mộ từ đâu ra.
Mọi người thầm nghĩ, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra.
Lần Đấu Chiến Thánh Tộc xuất hiện ở Tiên Vực gần đây nhất, cũng đã là thời đại của Đại Đế Nghệ cổ, không có bao nhiêu người có thể biết tới.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lại thấy sắc mặt Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng như trước, khí lạnh bức người nói:
- Bây giờ, tin chưa?
Thiên Lam Giang chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, lúc trước hắn còn phách lối không ai bằng, đánh vào mặt Trường Thanh Tiên Quốc. Không ngờ nhanh như vậy, đã bị một tên Tiên Đài của Thiên Biến Tiên Môn làm nhục, lẽ nào lại như vậy.
Ánh mắt của Trường Thanh Long Hạo và người Trường Thanh Tiên Quốc nhìn về phía Tần Vấn Thiên lại có chút phức tạp. Chuyện giữa người này và Trường Thanh Tiên Quốc không có ai rõ ràng hơn đám vương hầu hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc bọn họ. Khi đó có rất nhiều vương hầu nhằm vào Tần Vấn Thiên, nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, thanh niên bị rất nhiều con em vương hầu làm nhục vây công khi đó, hôm nay lại có thể cuồng vọng như thế, giải vây cho Trường Thanh Tiên Quốc bọn họ, làm được chuyện mà con em vương hầu Trường Thanh Tiên Quốc bọn họ không làm được.
Nhắc tới chuyện này, lại có chút châm chọc.
- Ngươi thật sự đã chọc giận ta.
Thiên Lam Giang lạnh như băng nói, mấy người bị phế Tiên Đài kia, đều là cường giả tinh anh mà hoàng thất nâng lên, mỗi một người đều có địa vị bất phàm, nhưng bây giờ lại bị phế Tiên Đài.
- Tề Đại, xuống.
Tần Vấn Thiên lên tiếng, chờ chín người Tề Đại đi xuống chiến đài, Tần Vấn Thiên lại nói:
- Chọn chín người Tiên Đài tầng ba đi lên.
- Ừ.
Tề Đại gật đầu, rất nhanh đã chọn xong chín người đi lên chiến đài.
- Mời hoàng tử điện hạ Thiên Lam chỉ giáo, cảnh giới Tiên Đài tầng ba, tùy các ngươi chọn chín người.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Lại nhìn chín người mới bước lên chiến đài kia, cường giả các phe tại chỗ đều run sợ, sẽ không phải lại giống như chín người lúc trước, là người của cùng một tộc chứ?
Nếu còn có sức chiến đấu như vậy, sợ rằng không có bất kỳ một phe thế lực nào tại đây có thể lựa chọn ra người có thể chống lại chín người này.
Rắc rắc.
Thiên Lam Giang nắm chặt hai nắm tay, trên người lại có lãnh ý mơ hồ dao động, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt đó sắc bén giống như lợi kiếm vậy.
- Quy tắc so tài, dựa vào cái gì mà luôn do ngươi định ra?
Thiên Lam Giang lãnh ngạo mở miệng.
Tần Vấn Thiên châm chọc cười một tiếng:
- Lúc trước cuồng ngạo phách lối như vậy, hiện giờ lại bắt đầu tìm lý do sao. Được rồi ngươi tới nói đi, muốn chiến như thế nào?
- Chiến với ngươi.
Thiên Lam Giang nói.
- Ta đã nói rồi, người của các ngươi, không xứng. Bảo Thiên Lam Hải tới khiêu chiến với ta, có lẽ ta có thể cân nhắc một chút.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Sợ sao?
Thiên Lam Giang châm chọc.
- Được rồi, nếu ngươi muốn khiêu chiến ta, ta cũng đồng ý, ngươi cho một người Tiên Đài tầng hai bắt cặp với Thiên Lam Hải, khiêu chiến với ta và một người Tiên Đài tầng ba, như vậy không phải là rất công bằng sao?
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Không dám ứng chiến, còn muốn tìm những người khác hộ chiến?
Thiên Lam Giang cười lạnh một tiếng.
- Lúc trước phách lối là ngươi, hiện giờ ta đã có chín người lên chiến đài, không dám ứng chiến vẫn là ngươi. Ngươi nói muốn khiêu chiến ta, ta yêu cầu phải là Thiên Lam Hải xuất chiến, người lùi bước vẫn là ngươi.
Tần Vấn Thiên vẫn rất bình tĩnh, hắn đưa mắt nhìn đám cường giả của Thiên Lam Tiên Quốc:
- Chiến thì thống khoái một chút, không dám chiến thì cút ra khỏi hoàng cung tiên quốc, sao lại lải nhải nhiều như vậy.
Thấy tư thái cuồng vọng của Tần Vấn Thiên, mọi người có một cảm giác mơ hồ là đây không phải tranh phong giữa Trường Thanh Tiên Quốc và Thiên Lam Tiên Quốc, mà là chiến đấu giữa Thiên Lam Tiên Quốc và Thiên Biến Tiên Môn.
Nhưng những người này của Thiên Biến Tiên Môn, quả thật là cường đại khiến cho người kiêng kỵ.
- Thiên Lam Giang, lúc trước ngươi và Chí Tôn kiếm phái rối rít muốn khiêu chiến so tài với Trường Thanh Tiên Quốc ta, ta cũng không cự tuyệt, sau đó ngươi cuồng ngôn nói là sẽ không khách khí. Hiện giờ cũng là khiêu chiến, Thiên Biến Tiên Môn chiến thắng Thiên Lam Tiên Quốc ngươi, thì ngươi lại tìm đủ loại lý do không dám ứng chiến, đây chính là đạo so tài của Thiên Lam Tiên Quốc ngươi sao?
Trường Thanh Long Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, chèn ép sự kiêu căng phách lối của Thiên Lam Tiên Quốc một phen, hắn giống như xả được một ngụm lửa giận không chỗ phát tiết nãy giờ.
- Nếu là so tài như vậy, ta nghĩ có thể không cần tiếp tục nữa, ta còn phải cân nhắc có nên tiễn khách hay không.
Trường Thanh Long Hạo lạnh lùng nói.
Cục diện lập tức có chút cứng ngắc, Thiên Lam Tiên Quốc còn muốn liên thủ với Chí Tôn kiếm phái hung hăng chèn ép Trường Thanh Tiên Quốc một phen, không ngờ lại có Tần Vấn Thiên giết tới phá hư thế cục, khuấy động phong vân.
Tiên Vương cầm đầu Chí Tôn kiếm phái nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Các hạ là đệ tử Thiên Biến Tiên Môn, cần gì phải khuấy vào vũng nước đục này, ước hẹn giữa Trường Thanh Tiên Quốc và Thiên Lam Tiên Quốc tất nhiên là phải thực hiện, ngươi tham dự vào, Thiên Biến Tiên Môn suy nghĩ kỹ rồi sao?
- Ta vô tình cuốn vào trong đó, ân oán giữa Thiên Lam Tiên Quốc và Trường Thanh Tiên Quốc ta cũng lười quản. Nhưng không nên dùng cái gọi là ước định, lợi dụng điểm yếu, uy hiếp công chúa nhà người ta gả cho Thiên Lam, nếu không sẽ có liên quan tới ta.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói.
- Vì sao có liên quan với ngươi?
Cường giả Chí Tôn kiếm phái hỏi.
- Bởi vì, công chúa Thanh nhi của Trường Thanh Tiên Quốc là bạn gái ta.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn đối phương, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định. Trận gió bão này chỉ cần cuốn Thanh nhi vào, thì Tần Vấn Thiên hắn sẽ không đứng ngoài cục.
Hắn tuyệt không cho phép, Thiên Lam Tiên Quốc lấy cái gọi là ước định, lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Thanh nhi gả cho Thiên Lam.
- Nực cười, công chúa Thanh nhi là người có hôn ước với hoàng thất Thiên Lam Tiên Quốc ta, ngươi lại nói là bạn gái ngươi. Ta còn chưa từng nghe qua chuyện cười nào như vậy. Trường Thanh Tiên Quốc, thừa nhận sao?
Thiên Lam Giang châm chọc nói.
- Hắn nói, đương nhiên là thật.
Một âm thanh thanh thúy đột ngột truyền tới, ánh mắt mọi người sáng lên, ngẩng đầu nhìn lên hư không. Trên hư không có một luồng sức mạnh dao động, sau đó một nhóm cường giả đột ngột xuất hiện, người cầm đầu trong trẻo lạnh lùng như tuyết liên, xinh đẹp không thể tả, băng thanh ngọc khiết, đẹp tới động lòng người.
- Nữ tử thật là đẹp, đây chính là công chúa Thanh nhi của Trường Thanh Tiên Quốc sao?
Mọi người thầm suy đoán trong lòng xem nàng là người phương nào.
Chỉ thấy cô gái tuyệt đẹp này bước chậm tới, lại không đi về phía Trường Thanh Long Hạo mà đi tới chỗ Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, bao năm không gặp, trong lòng hắn cũng rất nhớ Thanh nhi. Hiện giờ Thanh nhi đã là cường giả Tiên Đài tầng hai, giống như hắn, trên người mang theo tiên khí càng đẹp hơn, đẹp tới xuất trần, siêu phàm thoát tục.
Thanh nhi đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp vẫn lạnh như băng, nhưng sâu trong đôi mắt đó, Tần Vấn Thiên hình như có thể cảm nhận được tình cảm của nàng.
Vươn tay ra, Tần Vấn Thiên nắm lấy tay nhỏ bé của Thanh nhi. Bàn tay Thanh nhi mềm mại không xương lại lành lạnh, nàng không nhúc nhích, mặc cho Tần Vấn Thiên nắm tay nàng trước mặt mọi người, rồi đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên xoay người nhìn lại. Hai người đứng sóng vai, giống như là một đôi thần tiên quyến lữ hoàn mỹ nhất.
- Nàng là nữ nhân của ta, đương nhiên là có liên quan đến ta.
Tần Vấn Thiên cường thế nói. Giờ phút này, cho dù là người của Trường Thanh Tiên Quốc cũng tạm thời không thấy gì cả, giống như thầm chấp nhận quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Thanh nhi. Cục diện như vậy, có lẽ chính Tần Vấn Thiên cũng không ngờ tới.
Nhìn hai người nắm tay nhau, còn có ai không hiểu vì sao Tần Vấn Thiên giận dữ, cường thế nhằm vào Thiên Lam Tiên Quốc như vậy.
Xông quan giận dữ vì hồng nhan, chắc là vậy ha.
Ầm.
Bàn tay Thiên Lam Giang vỗ một cái, bàn rượu trước mặt nát bấy, trường bào trên người hắn không gió mà bay, lãnh ý thấu xương.
- Khế ước làm chứng, Trường Thanh Tiên Quốc lại cho phép công chúa ở cùng với người khác. Thật là vô cùng nực cười, chẳng lẽ các ngươi không sợ tổn hại danh dự của công chúa?
Thiên Lam Giang lạnh như băng nói:
- Vô luận người này và công chúa có quan hệ như thế nào, ta hy vọng Trường Thanh Tiên Quốc xử lý thích đáng chuyện này. Ta sẽ mời thế lực khắp nơi phát động Tiên Vực Tài Quyết, công chúa Thanh nhi nhất định phải là của Thiên Lam Tiên Quốc ta.
- Một tờ giấy phế ước mà cũng lấy ra nói chuyện, cái gọi là Tiên Vực Tài Quyết thì càng thêm buồn cười. Ngày khác Thiên Biến Tiên Môn ta và Trường Thanh Tiên Quốc cũng phát động một lần Tiên Vực Tài Quyết, muốn Thiên Lam Tiên Quốc cắt đất nhượng quyền, Thiên Lam Tiên Quốc ngươi cũng phải tuân thủ?
Tần Vấn Thiên thấy Thiên Lam Giang vẫn không chịu bỏ qua, lạnh lùng nói:
- Hôm nay, chiến đài tại hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, chỉ cần Thiên Lam Giang ngươi kêu người nào lên chiến đài, ta cũng đáp ứng hết. Cho đến khi Thiên Lam Tiên Quốc ngươi cút ra khỏi hoàng cung.
- Ha ha ha, Tần Vấn Thiên, ngươi là người Tiên Đài cuồng vọng nhất mà ta từng gặp.
Thiên Lam Giang cười lớn, mọi thứ trước mặt đều nát bấy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên:
- Nếu đã đến mức như vậy, Trường Thanh Tiên Quốc không chịu thừa nhận khế ước, cũng không cần phải dây dưa thêm nữa. Nếu ngươi đã nói sẽ đáp ứng toàn bộ khiêu chiến của Thiên Lam Tiên Quốc ta, vậy thì ta chỉ cần một cuộc chiến là đủ. Ngươi tự mình ứng chiến, không dám, thì đừng tiếp tục nói nhảm nữa.
Thiên Lam Giang biết người Đấu Chiến Thánh Tộc bên cạnh Tần Vấn Thiên rất lợi hại, tiếp tục dây dưa cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, nên chỉ nhằm vào Tần Vấn Thiên.
- Chỉ đánh một trận sao?
Tần Vấn Thiên buông tay Thanh nhi, khẽ cười nhìn nàng:
- Ta đi một chút sẽ trở lại.
- Ừ.
Thanh nhi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó Tần Vấn Thiên chậm rãi đi về phía chiến đài.
Đi tới chiến đài, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Thiên Lam Giang:
- Ngươi muốn ta xuất chiến, ta tác thành cho ngươi, chỉ là kết cục, ta sợ ngươi không tiếp thu nổi.
- Chỉ cần dưới Tiên Đài tầng ba, người nào cũng được sao?
Thiên Lam Giang nói.
- Hèn hạ.
Trường Thanh Long Hạo lạnh lùng nói. Nếu là một người độc chiến, hắn đương nhiên phải ngầm thừa nhận lựa chọn người cùng cảnh giới với Tần Vấn Thiên, Tiên Đài tầng hai. Mà Thiên Lam Giang lại tận lực nói là dưới Tiên Đài tầng ba, như vậy sẽ bao gồm cả Tiên Đài tầng ba. Tần Vấn Thiên khùng như vậy, chắc chắn hắn sẽ gật đầu, như vậy thì Tần Vấn Thiên nhất định sẽ chết ở chỗ này.
- Theo ngươi.
Tần Vấn Thiên quả nhiên nói ra hai chữ, không ngoài dự đoán của Thiên Lam Giang. Trong mắt hắn đã chợt hiện lên ý cười lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, giống như là nhìn một người chết vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận