Thái Cổ Thần Vương

Thánh nữ thánh điện Phiêu Tuyết

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn mỹ nữ trong hư không, cười nói:
- Nói chuyện với ta sao?
- Ngươi...
Sắc mặt cô gái kia càng thêm rét lạnh, chỉ là sau đó nàng tựa như nhận ra Tần Vấn Thiên nói:
- Hóa ra là ngươi, người có Tiên Đài thánh phẩm lúc trước.
- Có muốn ăn chung hay không.
Tần Vấn Thiên nuốt một miếng thịt nướng vào bụng, cười nói.
Ánh mắt mỹ nữ chợt lóe, sau đó bước chậm tới, lơ lửng đáp xuống, đi tới đối diện Tần Vấn Thiên, lấy ra một thanh chủy thủ tiên binh, cắt thịt nướng xuống ăn. Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ, thấy nữ tử đối diện mặt ngọc mày ngài, tôn quý xinh đẹp, hiển nhiên không phải người tầm thường, nàng mở miệng nói:
- Ta đến từ thánh điện Phiêu Tuyết của trung bộ Tiên Vực, ngươi là người lúc trước ở cảnh giới Tiên Đài tầng hai đã đúc ra Tiên Đài hoàn mỹ không sứt mẻ đúng không. Ngươi lấy được kỳ ngộ, hay bí pháp phi phàm gì thế?
Nữ tử này rất đẹp, đôi mắt sáng rỡ ẩn chứa ý cười, càng khiến nàng thêm động lòng người. Chỉ là Tần Vấn Thiên sao có thể dễ dàng bị mỹ nhân cám dỗ đi như vậy, hắn tiếp tục ăn thịt nướng, cười nói:
- Đúng vậy, Tiên Vực ai mà không có chút kỳ ngộ của mình.
- Vậy ngươi lấy được cái gì?
Mỹ nữ cười hỏi, Tần Vấn Thiên đánh giá cô gái này, cười không nói.
- Ngươi muốn cái gì, ta có thể trao đổi với ngươi?
Cô gái dứt khoát nói, cũng lười che giấu mục đích của mình. Nàng đương nhiên biết Tần Vấn Thiên nhìn ra được, chỉ là Tần Vấn Thiên vẫn không nói, cứ cười cười.
- Ngươi muốn ta sao?
Khóe miệng cô gái thoáng qua nụ cười kiêu ngạo, trong lòng lại có một chút ý miệt thị, đúng là mộng tưởng hão huyền. Chỉ là ánh mắt nàng vẫn rực sáng như trước, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên ngồi xuống, thân thể kiều mỵ hơi có chút dựa vào người Tần Vấn Thiên, hương thơm đập thẳng vào mặt.
- Nếu ngươi có thể giúp Tiên Đài của ta tăng lên, ngưng tụ xong Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ, thì lúc đó hai người chúng ta chính là quyến lữ tuyệt đại, khiến người khác hâm mộ. Ngươi thấy thế nào?
Dung nhan xinh đẹp của cô gái gần trong gang tấc, nhưng sâu trong đôi mắt Tần Vấn Thiên lại tích chứa tinh mang, thật giống như ánh mắt chân ngã. Hắn tu hành phương pháp chân ngã, ánh mắt có thể nhìn thấu hư vọng, mỹ nữ hồng nhan đối với hắn mà nói không có sức hấp dẫn mạnh như vậy. Huống chi, giờ phút này hắn lại có thể cảm giác được mỹ nữ xinh đẹp này có sự chán ghét hắn từ sâu trong lòng. Cái loại chán ghét đó, giống như là hận không thể chém đầu hắn ngay bây giờ.
Trong mắt Tần Vấn Thiên vẫn là ý cười nhẹ, nhưng trong lòng thì lạnh lùng. Không ngờ chân pháp lại còn có khả năng như vậy, nếu trong lòng đối phương có ý tưởng nào đó vô cùng mãnh liệt, thì hắn có thể cảm thụ được. Nữ nhân này chán ghét hắn mãnh liệt cỡ nào, hắn đều có thể cảm thấy hết.
Chuyện này cũng làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác buồn nôn. Mình và nữ nhân này vốn không hề quen biết, tự nàng ta dính lên mình nói muốn có được phương pháp tu hành Tiên Đài thánh phẩm của mình, tự động dựa vào mình, lại còn ra vẻ chán ghét như vậy, giống như bản thân đắc tội nàng ta. Nữ nhân tự cho là đúng như vậy, hoàn toàn là người coi mình là trung tâm, một tiểu nhân mà thôi.
- Được.
Tần Vấn Thiên cười nói. Hắn vươn tay ra ôm lấy vòng eo hết sức nhỏ của đối phương, khiến cho thân thể cô gái này run lên, hàn quang chợt lóe trong mắt rồi biến mất, lúc nhìn về phía Tần Vấn Thiên ánh mắt nàng vẫn đẹp như vậy, nhỏ giọng cười nói:
- Vậy ngươi dạy ta phương pháp tu hành Tiên Đài thánh phẩm đi.
- Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là bí pháp vô cùng trân quý, ngươi phải thỏa mãn ta thật tốt trước đã chứ.
Bàn tay Tần Vấn Thiên bắt đầu hoạt động, vuốt ve thân thể mềm mại kia, làm cho thân thể đối phương càng thêm dựa sát vào mình. Nhìn gương mặt xinh đẹp vô song này, không thể không nói nữ nhân này chính là một vưu vật. Hắn cười nhạt trong lòng, thực sự là muốn xem nàng ta có thể nhịn tới lúc nào.
Bàn tay của hắn không ngừng trượt lên trên, mơ hồ đã chạm tới đường cong động lòng người kia. Cuối cùng nữ nhân đó hơi dùng sức, đẩy Tần Vấn Thiên nói, cười duyên nói:
- Ai biết ngươi là người thế nào chứ. Vạn nhất ngươi khi dễ ta rồi lại không thừa nhận, vậy thì ta thiệt thòi to rồi. Nếu ngươi dạy ta bí pháp trước, thì ta sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.
- Vậy nếu ngươi lừa ta lấy bí pháp rồi lại hạ thủ với ta thì nên làm thế nào đây?
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt nói, khiến ánh mắt cô gái trầm xuống. Sắc mặt nàng càng thêm rét lạnh, bước ra một bước, nhiệt độ trong hư không lập tức giảm mạnh, thậm chí còn có chút tuyết bay bay xuống, lãnh tới một trình độ cao nhất.
- Mặc dù nơi này không thể giết chết ngươi, nhưng trong Thông Thiên giới mọi chuyện cũng vô cùng chân thật. Nếu ta hành hạ ngươi ở nơi này, sẽ khiến cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Cho dù sau này thoát ra khỏi nơi này, cũng sẽ để lại tâm ma, khó có thể quên.
Giọng cô gái đột nhiên thay đổi, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
- Khi thì hóa kỹ nữ, lúc lại thành bò cạp, nữ nhân của thánh điện Phiêu Tuyết không ngờ lại dơ bẩn khó ngửi đến vậy.
Tần Vấn Thiên châm chọc nói. Tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn chợt lóe, trực tiếp dậm chân rời đi, đôi cánh màu vàng mở ra, giống như một con đại bàng, nhanh như chớp.
- Hừ.
Cô gái nghe thấy lời của Tần Vấn Thiên thì trên mặt càng thêm phẫn nộ, sát ý đáng sợ trên người tản ra, bàn tay nhìn như nhỏ bé mềm mại kia vươn ra bóp một cái. Trong phút chốc, trong trời đất dường như sinh ra một cảm giác kỳ diệu, khắp hư không hóa thành không gian băng sương, không khi cũng như đông lại, khiến cho động tác của các võ tu ở không gian chung quanh trở nên chậm chạp đi. Tần Vấn Thiên cũng cảm giác thân thể mình tựa như lâm vào một cảnh giới kỳ diệu, thật sự trở nên chậm chạp hơn trong trời tuyết rơi.
Thân thể Tần Vấn Thiên lập tức xoay lại, phù quang trên thân thể mạnh mẽ lưu chuyển, thân thể võ tu mà như thân thể của thần, quanh thân đều là thần quang đáng sợ. Cô gái hạ tay xuống, rồi lại vung lên, từng bông tuyết rơi xuống lại hóa thành công cụ sắc bén bằng hàn băng, điên cuồng lao về phía Tần Vấn Thiên.
- Trấn.
Tần Vấn Thiên bắt đầu phun chân ngôn, chữ cổ lần lượt lơ lửng bay ra. Chữ cổ trấn áp vô thượng chặn ngang trước người, những công cụ sắc bén bằng tuyết giống như tiên binh kia đánh lên chữ cổ, lại dần dần xuất hiện rất nhiều vết rách.
Môi Tần Vấn Thiên không ngừng động đậy, chữ cổ chân ngôn điên cuồng bay ra, từng chữ từng chữ trấn diệt hư không, trong một chữ Diệt ẩn chứa sức mạnh phá hủy mọi thứ. Trong thiên địa như sinh ra phạn âm của phật môn, giống như âm thanh cảu đại đạo, xuyên thấu vào trong tai nữ nhân, uy lực vô cùng.
Một cơn lốc bằng tuyết cuốn lên, nhấn chìm hư không, một loại sức mạnh quy tắc kỳ diệu bao phủ thiên địa, những chữ cổ kia cũng như chậm lại, trong mỗi một mảnh bông tuyết cũng tích chứa thuật sát phạt.
Hai tay cô gái kết ấn, dẫn động sức mạnh quy tắc, trong không gian tràn đầy khí tức hủy diệt, bọc lấy thân thể Tần Vấn Thiên, làm cho hắn không còn chỗ nào để trốn.
- Ta sẽ làm cho ngươi muốn chết cũng không được.
Cô gái quát lạnh một tiếng. Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió, ngạo nghễ vô song, một cỗ thuật hủy diệt muốn nuốt chửng thân thể Tần Vấn Thiên.
Thân thể Tần Vấn Thiên sáng chói phù văn, thần quang nở rộ, uy thế trở nên cường thịnh hơn, sau lưng hắn xuất hiện pháp thân bản ngã, uy lực tuyệt luân, có ánh sáng thần quy rực rỡ bao phủ thân thể, bất kỳ công kích nào cũng không thể đánh vỡ hư ảnh thần quy này.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng người đằng trước, Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ diễn hóa ra hư ảnh đại bàng, bàn tay đánh ra, một thuật công phạt thánh phẩm hình đại bàng đánh tới, xé nát tất cả công kích, lao về phía đối phương.
Hai người cuồng bạo đại chiến khiến cho mảnh không gian này hỗn loạn. Cô gái chính là thánh nữ của thánh điện Phiêu Tuyết, tu vi Tiên Đài tầng năm, thực lực cũng là mạnh mẽ, nhưng chắc chắn không ngờ rằng Tần Vấn Thiên lại khó dây dưa như vậy. Nàng cao hơn hắn hai cảnh giới lớn, ưu thế rõ ràng cỡ nào, có thể nói là chênh lệch cực lớn. Nhưng Tần Vấn Thiên giống như có thân thể của thần, không ai sánh bằng, lại thêm đại thuật công phạt sát phạt mọi thứ.
Cuối cùng đại bàng đánh trúng thân thể của nàng, khiến nàng bay ra ngoài, phun ra máu tươi, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Tần Vấn Thiên một kích thuận lợi, lập tức tuôn ra chân ngôn, không ngừng trấn giết tới, không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc. Nữ nhân này lòng dạ độc ác, muốn mình sống không được chết không xong, Tần Vấn Thiên đã có tấm gương Tiêu Lãnh Nguyệt lúc trước, sao còn chút khách khí nào, lập tức đánh cho cô gái này không còn chút sức đánh trả mới dừng lại.
Thân thể hắn trôi lơ lửng trước mặt cô gái, ánh sáng rực rỡ lóng lánh, Tần Vấn Thiên đứng trên hư không, ngạo nghễ nói:
- Muốn ta sống không được, ngươi xứng sao. Nữ nhân như ngươi, thật sự cho là ta nguyện ý đụng tới sao. Chỉ là ta biết ngươi tiếu ý tàng đao, tâm sinh ác niệm, nên cố ý vui đùa với ngươi chút thôi.
Nói xong, Tần Vấn Thiên phẩy tay áo, trực tiếp rời khỏi đây.
- Sở Thanh Y ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
Giọng nói của cô gái lạnh như băng, hét lên. Thấy Tần Vấn Thiên đã sớm đi xa, nàng nhìn chung quanh một chút. Hiện giờ nàng bị thương nặng, muốn đi ra ngoài sợ là không dễ.
Tần Vấn Thiên không giết chết Sở Thanh Y, bởi vì hắn còn đang ở cảnh giới yếu, không có hứng thú đối với chuyện tranh đoạt vị trí trên Thông Thiên tiên bảng. Hắn biết bản thân không thể lên bẳng, chỉ có thể ở nơi này rèn luyện tích góp thực lực. Huống chi nơi này cũng không phải thế giới thật, giết hay không giết cũng chả có gì khác nhau.
Sở Thanh Y kéo thân thể bị thương trở lại cửa ra, chuẩn bị tạm thời rời khỏi Thông Thiên giới.
Dọc đường, có hai thanh niên đi qua, sau khi thấy Sở Thanh Y thì ánh mắt sáng lên.
- Cút.
Sở Thanh Y thấy đối phương lén lén lút lút, quát lạnh một tiếng. Hai người này nàng biết, là người của Thực Thiên Thánh Giáo, thường xuyên có mâu thuẫn với thánh điện Phiêu Tuyết của nàng. Lúc trước nàng còn hung hãn dạy dỗ làm nhục hai người này.
Ánh mắt hai người này nheo lại, một người trong đó nói:
- Hình như nàng ta bị thương.
Sắc mặt Sở Thanh Y cứng đờ, vẻ mặt tái mét, tụ khí làm cho tiên uy tản ra khiến cho thân thể hai người kia lui lại chút. Chỉ là thấy khí thế Sở Thanh Y chập chờn, một người trong đó nói:
- Dò xét một chút.
Nói xong, hắn to gan đi tới, một cơn gió cổ độc điên cuồng nhào tới Sở Thanh Y. Sức mạnh sương lạnh của Sở Thanh Y cố gắng chống cự, nhưng nàng nhanh chóng ho khan, rồi khạc ra máu tươi. Ánh mắt hai người kia sáng lên, gió độc tràn vào cơ thể, thân thể Sở Thanh Y lảo đảo muốn ngã, ngồi bệt xuống đất.
- Không ngờ, Thanh Y thánh nữ lại bị người khác đả thương.
Hai người kia hiểu ra, đi tới trước mặt Sở Thanh Y. Một người trong đó ngồi xổm xuống, lấy tay nâng cằm Sở Thanh Y lên, nhìn dung nhan tuyệt thế, trong ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.
- Cút.
Sắc mặt Sở Thanh Y tái nhợt như tờ giấy. Nàng biết Thực Thiên Thánh Giáo là một đám người như thế nào, những người này hèn hạ vô cùng, chuyện gì cũng có thể làm được.
- Lúc trước, Thanh Y thánh nữ nhục nhã chúng ta như thế nào có nhớ không, cút?
Một người khác lạnh lùng nói, đánh giá thân thể uyển chuyển của Sở Thanh Y:
- Thông Thiên giới so với thế giới chân thật là một nơi độc nhất vô nhị, nếu thân thể thánh nữ của thánh điện Phiêu Tuyết bị hai người chúng ta hưởng thụ, đó thật đúng là chuyện đẹp của nhân gian.
- Các ngươi dám.
Trong mắt Sở Thanh Y lóe lên một tia rét lạnh.
- Bây giờ ngươi ngay cả sức tự sát cũng không có, vậy ta tới giúp ngươi.
Thanh niên kia thoáng qua vẻ yêu tà, rồi cởi áo khoác của Sở Thanh Y ra, lộ ra da thịt hoàn mỹ, còn có rãnh sâu như ẩn như hiện kia, thật khiến cho người ta mê mẩn.
- Thanh Y thánh nữ không hổ là mỹ nhân nổi danh.
Hô hấp hai người trở nên dồn dập, mắt lộ ra yêu quang, ngay sau đó bọn họ nhìn chugn quanh, rồi ôm lấy Sở Thanh Y trực tiếp lóe lên rời đi.
- A....
Sở Thanh Y hét lớn một tiếng, tràn đầy khuất nhục, càng thêm lo lắng cho vận mệnh của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận