Thái Cổ Thần Vương

Triệu tập

Tần Vấn Thiên nhìn Bất Giới, cười nói:
- Bất Giới Bất Giới, ngươi lấy cái tên này thật sự là hợp với tình thế. Hơn nữa, hòa thượng, ta lại không nhìn ra cảnh giới tu vi của ngươi, ngươi là tu hành phương pháp che giấu tu vi của phật môn sao.
- Ngươi đoán?
Bất Giới hòa thượng híp mắt cười lên.
- Thuật phật môn bác đại tinh thâm, có phải ngươi tu hành thần thông nào đó của phật môn, có thể làm cho người ta nhìn không thấu không. Chỉ là ngươi cho ta cảm giác, ít nhất là mạnh hơn nữ tử ngày đó chứ, vì sao ngươi phải tránh nàng?
Tần Vấn Thiên nhớ tới ngày đó gặp phải Sở Thanh Y là bởi vì đối phương đuổi giết hòa thượng này.
- Ngươi nói là thánh nữ của thánh điện Phiêu Tuyết - Sở Thanh Y sao.
Bất Giới hòa thượng lắc đầu nói:
- Người đàn bà này mặc dù đẹp, nhưng lòng dạ rất ác độc. Hòa thượng ta chỉ là đi ngủ gặp đúng dịp nàng ta đang tắm trong tiên hà, mà nàng ta đã muốn móc mắt ta. Ai da, quá độc ác, rõ ràng là nàng quấy rầy bản hòa thượng ngủ mà.
- Lấy thủ đoạn của ngươi có người đến gần sẽ không biết sao, sợ là ngươi cố ý rình coi thôi. Hòa thượng ngươi thật quá vô sỉ rồi.
Tần Vấn Thiên khinh bỉ nói.
- Ngươi nghĩ sao cũng được, hòa thượng ta cũng không muốn giải thích nhiều. Mặc dù hòa thượng ta háo sắc, nhưng háo sắc có đạo.
Bất Giới lắc đầu nói:
- Ngươi xem, nàng đuổi giết ta, ta vẫn không so đo với nàng. Tu hành phật môn chú trọng chữ Thiện, người hiền lành như ta, cũng là hiếm thấy.
Tần Vấn Thiên nhìn Bất Giới hòa thượng nghiêm trang khen mình, câm nín. Đừng nói là hòa thượng, cho dù là người thường cũng là người hiếm thấy.
- Niệm lực của ngươi thật sự rất cường đại. Thời điểm ngươi nhắc tới ai, người đó sẽ xuất hiện.
Đột nhiên Bất Giới hòa thượng nói, làm cho Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ khó hiểu. Tai hòa thượng rung rung, sau đó nói:
- Có phải ngươi cũng có một sư đệ bước vào thánh viện Thiên Đạo hay không. Ngươi này rất trẻ tuổi, tu vi Tiên Đài tầng hai.
- Làm sao ngươi biết?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt nheo lại.
- Hắn vừa tự nói đó, bây giờ hắn đang bị người bắt, đang lục soát tới phía này, trong đó có Sở Thanh Y, xem ra người tới bất thiện, tìm ngươi báo thù đó. Ngươi làm cái gì với thánh nữ Thanh Y đó vậy, hận thù lớn như vậy, giận cá chém thớt tới cả sư đệ của ngươi, hành hạ hắn như thế.
Bất Giới hòa thượng thản nhiên nói. Lời nói xong hàn ý trên người Tần Vấn Thiên cũng thả ra, đột ngột đứng dậy, hàn mang lóe lên.
- Hòa thượng, ở nơi nào?
Giọng điệu Tần Vấn Thiên lạnh như băng. Nghe Bất Giới nói như vậy, hình như Sở Thanh Y bắt Quân Mộng Trần.
- Đừng kích động chứ.
Tai hòa thượng khẽ nhúc nhích, nói tiếp:
- Nghe bọn họ nói chuyện, hẳn là tìm được sư đệ ngươi ở ngoài Thông Thiên giới, sau đó mang theo hắn vào tìm ngươi. Bây giờ ngươi mà tới là chịu chết đó. Sở Thanh Y nói muốn làm cho ngươi sống không được chết cũng không xong. Mặc dù trong Thông Thiên giới không thể giết chết ngươi, nhưng nếu nàng muốn hành hạ ngươi mấy năm, khiến cho ngươi chịu thống khổ không giống người, hành hạ ý chí của ngươi thì vẫn có thể làm được.
- Hòa thượng, ta phải đi cứu sư đệ ta.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ngươi cứu ra cũng vô ích thôi. Bọn họ bắt được sư đệ ngươi ở bên ngoài, thậm chí mang tới Thông Thiên tế đàn. Cho dù ngươi cứu được sư đệ ngươi, đưa hắn ra ngoài, sợ rằng vẫn có người trông coi bên ngoài. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ sư đệ ngươi bị thương rất nặng, ngươi có đưa hắn ra ngoài thì hắn cũng không thể trốn thoát.
Mặc dù Bất Giới hòa thượng thích hồ ngôn loạn ngữ, tự đại khoác lác, nhưng giờ phút này lại vô cùng tỉnh táo, phân tích cho Tần Vấn Thiên nghe:
- HUống chi, ngươi sao có thể cứu được. Sở Thanh Y mang theo người tới giúp, một vị trong đó là thanh niên Tiên Đài tầng tám, còn có một người ta biết Tiên Đài tầng bảy, là Lôi Bá của Lôi Thần Điện, được gọi là con của Lôi Thần. Nếu ngươi đi cứu người, là tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó, ngươi và sư đệ mình cùng bị hành hạ.
Tần Vấn Thiên đương nhiên biết lời Bất Giới hòa thượng nói là sự thật. Trong Thông Thiên giới, chỉ có thể dựa vào thực lwucj bản thân. Bây giờ hắn đi cứu người, ngoại trừ việc tự đưa mình lên cửa, thì không có kết quả khác.
- Mộng Trần sư đệ.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên vô cùng băng lãnh, Sở Thanh Y... Tần Vấn Thiên kết thù với Sở Thanh Y, cho dù hắn có giúp Sở Thanh Y tránh khỏi việc bị làm nhục, thì cũng không cho rằng Sở Thanh Y sẽ cảm kích hắn, chỉ là hắn cũng không để ý nhiều tới vậy. Cho dù Sở Thanh Y muốn đối phó với hắn cũng là bình thường, hắn không có vấn đề gì. Nếu đã kết thù, đôi bên xảy ra mâu thuẫn là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng mà, Sở Thanh Y không chỉ là muốn đối phó hắn, còn giận cá chém thớt đến Quân Mộng Trần. Nếu Thanh nhi hoặc Tử Tình Hiên ở cùng một thánh viện với nàng ta, có phải cũng bị giận cá chém thớt hay không?
Có vài người bản tính đã định hình, không thay đổi được. Giống như Sở Thanh Y, sau khi hắn kết thù với nàng thì cũng đã biết bản tính của nàng như thế nào, nhưng hắn vẫn không đành lòng thấy nàng chịu nhục, đây là ranh giới cuối cùng của Tần Vấn Thiên hắn. Hắn có ranh giới cuối cùng, nhưng không đồng nghĩa là Sở Thanh Y cũng có ranh giới cuối cùng. Hiển nhiên, vì muốn đối phó hắn, mà Sở Thanh Y có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
- Thông Thiên tiên thạch.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, nói:
- Ta muốn đi tới khu vực trung tâm của Thông Thiên giới.
- Ngươi có bạn trong Thông Thiên giới?
Bất Giới hòa thượng nghe thấy hắn muốn tới Thông Thiên tiên thạch lập tức biết Tần Vấn Thiên muốn làm gì. Cầu viện.
- Ừ, dù gì cũng sẽ có mấy người đi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ta đi cùng ngươi, giúp ngươi đi vòng qua bọn họ. Nếu không tiên niệm của bọn họ mạnh mẽ hơn ngươi, đương nhiên sẽ phát hiện ra sự tồn tại của ngươi trước.
Bất Giới hòa thượng nói. Mặc dù Tần Vấn Thiên có cảm giác lợi hại, tiên niệm có thể bao phủ phạm vi rất rộng, nhưng vẫn không thể so sánh với người Tiên Đài tầng tám. Mà Bất Giới hòa thượng có tu bí pháp kỳ lạ, có thể là tương tự với thần thông mà Khương Tử Dục tu hành, thính lực cực kỳ đáng sợ, vượt qua cả tiên niệm.
- Đa tạ hòa thượng.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ăn thịt nướng của ngươi, làm chút chuyện cũng là nên thôi. Ai bảo bản hòa thượng hiền lành chứ.
Bất Giới hòa thượng lại tự thổi phồng mình, đứng lên, sau đó thân hình chợt lóe. Tần Vấn Thiên đi theo sau lưng Bất Giới hòa thượng, hai người đi vòng qua khu vực hoang dã này.
Có Bất Giới hòa thượng dẫn đường, đừng nói gặp phải đám người Sở Thanh Y, thậm chí một chút nguy hiểm cũng không gặp phải, cực kỳ thuận lợi. Trong lòng Tần Vấn Thiên đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, người tu hành thần thông phật môn này, có lẽ mạng rất dài đi, vì bọn họ có thể xu cát tị hung. Chỉ là ngoại trừ cái này, thì hình như Bất Giới hòa thượng còn dùng chút thủ đoạn làm cho người khác không nhận ra.
Khu vực trung tâm Thông Thiên giới, khí thế dồi dào, cột đá thông thiên, Tần Vấn Thiên tìm được một cột đá thông thiên có ánh sáng tinh thần lưu động. Tần Vấn Thiên vươn bàn tay để lên đó, khắc chữ vào trong. Từng tia tinh mang nhanh chóng hiện lên, nhưng chữ cổ kia theo cột đá thông thiên chiếu thẳng lên bầu trời. Lúc ngẩng đầu, Tần Vấn Thiên thấy được mấy chữ to trong hư không. Đấu, Thông Thiên tiên thạch tụ, Tần!
Mặc dù không có cái ám hiệu gì đặc biệt, nhưng Tần Vấn Thiên khắc chữ như vậy, tin tưởng người Đấu Chiến Thánh Tộc sẽ nhận ra, chỉ cần thấy được, tất sẽ tới.
Đấu, tượng trưng cho Đấu Chiến Thánh Tộc. Nếu như vậy còn không rõ, thì ở phía sau hắn còn ghi một chữ Tần tượng trưng cho hắn. Chỉ cần là người của Đấu Chiến Thánh Tộc, không thể nào xem không hiểu.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên lóe lên đi tới trước, chạy thẳng tới Thông Thiên tiên thạch mà Hoàng Vô Địch và Già Nam Thiên chiến đấu lúc trước.
- Bọn họ có thoát khỏi phạm vi nghe lén của ngươi hay không.
Tần Vấn Thiên hỏi. Hắn vẫn nhờ Bất Giới hòa thượng nghe lén đám người Sở Thanh Y, như vậy khi triệu tập cường giả của Đấu Chiến Thánh Tộc xong, thì có thể tìm được bọn họ ngay.
- Không, hình như bọn họ cũng tới.
Bất Giới hòa thượng nhún vai một cái nói:
- Thậm chí, bọn họ còn đang suy đoán, chữ này có phải ngươi khắc hay không.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, tăng thêm tốc độ, chạy thẳng tới chỗ Thông Thiên tiên thạch. Dọc đường, trong hư không lại xuất hiện chữ cổ, viết:
- Sở Thanh Y, Lôi Bá, Thiên Lam Mộc triệu tập cường giả thánh điện Phiêu Tuyết, Lôi Thần Điện, Thiên Lam Tiên Quốc tới Thông Thiên tiên thạch.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hư không, Sở Thanh Y cũng vận dụng cột đá thông thiên, triệu tập cường giả ba nơi.
Cường giả ba nơi này, ngoại trừ thánh điện Phiêu Tuyết của Sở Thanh Y, còn có Lôi Thần Điện và Thiên Lam Tiên Quốc.
- Ngươi còn đắc tội Thiên Lam Tiên Quốc?
Bất Giới hòa thượng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi. Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, trong mắt lấp lánh hàn mang:
- Sao bọn họ biết là ta?
- Bọn họ cũng không biết, chỉ là suy đoán thôi. Hận niệm của Sở Thanh Y này đối với ngươi cực sâu, còn có Thực Thiên Thánh Giáo. Cho dù không phải ngươi, nàng ta cũng phải triệu tập cường giả đi đối phó với ngươi và người của Thực Thiên Thánh Giáo.
Bất Giới hòa thượng nói. Tần Vấn Thiên lập tức hiểu rõ chuyện, lại hỏi:
- Lôi Thần Điện và thánh điện Phiêu Tuyết có quan hệ như thế nào?
- Lôi Bá của Lôi Thần Điện ái mộ Sở Thanh Y, mà địa vị của Lôi Bá trong Lôi Thần Điện cũng không thấp. Cái này có được tính là quan hệ không?
Bất Giới hòa thượng cười nói.
- Sở Thanh Y, thánh nữ thánh điện Phiêu Tuyết, nàng ta sẽ hối hận.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
Hai người bay nhanh tới, cuối cùng đã tới trước Thông Thiên tiên thạch. Giờ phút này có không ít cường giả tới nơi này, hình như là tới xem náo nhiệt. Trong hư không xuất hiện hai lần thông báo, triệu tập cường giả tới Thông Thiên tiên thạch, tất nhiên là có chuyện lớn coi, người xung quanh đương nhiên muốn tới xem một chút.
Trước Thông Thiên tiên thạch có năm cường giả của Đấu Chiến Thánh Tộc đã tới, thấy triệu tập của Tần Vấn Thiên, bọn họ ở gần đây nên tới trước.
Thấy Tần Vấn Thiên đến, bọn họ đi tới gần, bởi vì có người ngoài ở đây, nên không tốt để nói thêm gì.
- Này, trận chiến này coi bộ ngươi vẫn sẽ thua thiệt. Nói xong rồi, hòa thượng ta cũng không thể giúp gì hơn.
Bất Giới hòa thượng nói.
- Ừ, đa tạ.
Tần Vấn Thiên nói. Bản thân chuyện này vốn là chuyện của hắn, Bất Giới hòa thượng có thể hỗ trợ hắn đương nhiên cảm kích, sao lại không biết xấu hổ mà yêu cầu đối phương giúp chống lại đám người Sở Thanh Y nữa.
Không đợi quá lâu, nhóm cường giả và Sở Thanh Y cũng tới. Tần Vấn Thiên thấy thảm trạng của Quân Mộng Trần, hai mắt trở nên băng lãnh, giống như lợi kiếm nhìn về phía Sở Thanh Y. Mà đồng thời, ánh mắt Sở Thanh Y nhìn hắn cũng lạnh băng giá rét, hận không thể xử tử lăng trì thiên đao vạn quả hắn.
- Thanh Y, chính là hắn sao?
Ngón tay Lôi Bá chỉ về phía Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta thật là tò mò, sao ngươi biết là chúng ta tìm ngươi?
Thiên Lam Mộc hỏi.
- Là hòa thượng thối kia.
Ánh mắt Sở Thanh Y nhạy bén, nhìn thấy Bất Giới hòa thượng đang núp trong đám người.
Bất Giới hòa thượng nhảy cẫng lên nói:
- Không liên quan tới hòa thượng ta.
- Nếu ngươi cũng ở đây thì không cần đi nữa.
Sở Thanh Y lạnh như băng nói. Lại thấy Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Sở Thanh Y đáp lại:
- Sở Thanh Y, ta mặc kệ ngươi là ai, có thân phận như thế nào. Ân oán giữa ta và ngươi, đến tìm ta là được. Ngươi hành hạ sư đệ ta, món nợ này ta nhớ kỹ, nhưng giờ phút này ta nhắc nhở ngươi một tiếng. Thả hắn, cho dù là trong thánh viện Thiên Đạo, cũng phải thả người cho ta.
- Thả hắn, ngươi đang nói đùa sao?
Sở Thanh Y lạnh lùng nói.
- Ta không thích lấy một vài thủ đoạn uy hiếp người khác, nhưng sự hèn hạ của ngươi đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ta. Nếu như ngươi vẫn muốn kiên trì ý định như vậy, ta sẽ không để ý thủ đoạn. Sở Thanh Y, ngươi muốn thân bại danh liệt sao?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Lời nói của hắn vừa dứt, toàn thân Sở Thanh Y đã tản ra khí lạnh kinh thiên. Nàng biết Tần Vấn Thiên ám chỉ chuyện gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận