Thái Cổ Thần Vương

Ba vị hoàng tử

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Đường Thăng, đệ tử của Thiên phù giới, hắn là người Thiên Biến tiên môn có thể tiến vào thánh viện, thiên phú của hắn rất mạnh, cảnh giới cũng rất cao, Tiên Thai đỉnh phong, hắn tiến vào thánh viện là để đột phá Tiên Vương cảnh.
Phóng tầm mắt khắp cả Tiên Vực, bất kì đệ tử nào của Thiên phù giới cũng đều là thiên kiêu đứng đầu, cùng cảnh giới đều rất khó bị đánh bại.
Duy nhất chỉ tại thánh viện này, đệ tử của thiên phù giới cũng không có cách nào thuận buồm xuôi gió, đơn giản bởi vì người nơi này đều là thiênkiêu cao cấp nhất khắp cả Tiên Vực, bọn họ đại biểu cho những nhân vật có trình độ Tiên Thai hàng đầu tại Tiên Vực.
Lôi Phách, không thể nghi ngờ là yêu nghiệt trong số các thiên kiêu, tính tình của hắn bá đạo vô song, được xưng là con của Lôi Thần, chính là nhân vật lĩnh quân của Lôi Thần Điện lần này, hiện tại tu vi của hắn đã bước vào cảnh giới Tiên Thai bát trọng, mạnh mẽ đáng sợ đến nhường nào, kể cả đệ tử của Thiên Phù giới cao hắn một cảnh giới cũng bị hắn chặn đứng.
- Các ngươi đã thua rồi, hơn nữa còn thua rất thảm
Lôi Phách nhìn về phía Đường Thăng, mở miệng nói.
- Đây, chính là cái mà các ngươi gọi là ước chiến?
Đường thăng nhìn lướt qua phía đối diện, có người của Lôi Thần điện, còn có cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc, hai thế lực lớn liên thủ ước chiến bọn họ, sao có thể không bại.
Liền nói đến đối thủ lúc này của Quân Mộng Trần mà xem, Tiên Thai lục trọng, một trong ba nhân vật lĩnh quân cảnh giới Tiên Thai của Cửu Hoàng Tiên Quốc, Hoàng Hữu Địch, thiên hạ có địch.
Tu vi của Hoàng Hữu Địch cũng không tính là cao, trên thực tế lúc hắn tiến nhập thánh viện thì tu vi mới ở Tiên Thai tứ trọng, hiện tại cũng đã vào Tiên Thai lục trọng, như vậy tư chất đương nhiên cực kỳ không tệ, trên thực tế, trong ba đại nhân vật lĩnh quân của Cửu Hoàng Tiên Quốc, tốc độ tu hành của hắn là nhanh nhất, Hoàng Vô Địch hiện tại đã bước vào cảnh giới Tiên Thai cửu trọng, nhưng người đời đều biết, trong tương lai, thành tựu của Hoàng Hữu Địch chắc chắn sẽ vượt qua Hoàng Vô Địch.
Tu vi hiện tại của Quân Mộng Trần là Tiên Thai tứ trọng, hắn ở thánh viện cũng đã tiến bộ rất nhiều, nhưng đối thủ của hắn là Hoàng Hữu Địch, sao có thể thắng được chứ?
Cửu Hoàng Tiên Quốc, Tiên quốc đứng đầu Tiên Vực trung bộ, đứng sừng sững trong vô số năm, căn cơ thâm hậu, có thể nói Cửu Đại Hoàng Kinh là kỳ thư của Tiên Vực, uy lực vô cùng, trong Tiên Quốc, thiên kiêu nhiều như mây, ở tầng cấp Tiên Thai này có ba người xuất chúng nhất, đều là thiên kiêu chói mắt.
Hoàng Vô Địch, dám đặt tên là vô địch.
Hoàng Hữu Địch, thiên hạ có địch, còn muốn xuất chúng hơn Hoàng Vô Địch trước đây dám đại chiến cùng Già Nam Thiên.
Bởi vậy, mặc dù chiến lực của Quân Mộng Trần có cường đại đến mức khiến cho người ta kinh hãi, hắn vẫn không có khả năng chiến thắng Hoàng Hữu Địch, rất nhanh, hắn đã bị chấn thương, miệng phun máu tươi, nhìn chằm chằm vào đối phương, tức giận nói:
- Ta không phục.
- Vì sao không phục?
Hoàng Hữu Địch đứng chắp tay, kiêu ngạo vô song.
- Nếu ta có Tiên Thai lục trọng, kiêu ngạo của ngươi ở trước mặt ta, lại tính cái gì.
Quân Mộng Trần lạnh nhạt nói.
- Cảnh giới thấp chính là cảnh giới thấp, làm gì có thứ gọi là nếu như, hiện tại ta hỏi lại ngươi một lần nữa, nữ nhi của Trường Thanh - Thanh Nhi, là nữ nhân của ai?
Hoàng Hữu Địch giẫm chân bước ra, giống như Nhân Hoàng hạ thế, thanh uy mênh mông cuồn cuộn, không ai bì nổi, khắp toàn thân đều là thánh quang của Nhân Hoàng.
- Thanh Nhi công chúa, đương nhiên là nữ nhân của sư huynh ta, tương lai, nàng sẽ là thê tử của sư huynh ta, ngươi có hỏi lại cả nghìn vạn lần cũng vẫn là như vậy.
Quân Mộng Trần lạnh lùng cao ngạo nói, xung đột giữa hắn và Hoàng Hữu Địch chính là do đó mà hình thành.
- Sư huynh của ngươi, là cái thá gì.
Hoàng Hữu Địch lãnh ngạo nói:
- Nếu như ngươi vẫn không chịu sửa, như vậy, ta chỉ có thể đánh cho đến khi ngươi sửa mà thôi.
- Thanh Nhi công chúa và sư huynh của ta lưỡng tình tương duyệt, Trường Thanh Đại Đế cũng đã thầm chấp nhận, ngươi muốn ta phủ nhận điểm ấy, thực sự là buồn cười, mặc dù ngươi tạm thời mạnh hơn ta, nhưng lời nói ra thực sự không hề có đạo lý.
- Đạo lý?
Hoàng Hữu Địch cười:
- Thế giới này, người ta cuối cùng lại vẫn là đặt hai chữ đạo lý ở trong miệng, thực sự nực cười, lẽ nào ngươi không biết ở tu hành giới, thực lực chính là đạo lý?
- Lôi Phách trước kia đã từng nói hắn phải theo đuổi Thanh Nhi công chúa, nhưng hiện tại lại chủ động rút lui, ngươi cho rằng, là bởi vì đạo lý?
Hoàng Hữu Địch không e dè nói, Lôi Phách biến sắc, những nghĩ đến người kia, hắn vẫn im lặng.
- Nếu huynh trưởng ta coi trọng Thanh Nhi công chúa, như vậy Thanh Nhi công chúa dĩ nhiên chính là nữ nhân của hắn, hoàng tẩu của ta, điểm này, không ai có thể nghi ngờ, về phần sư huynh của ngươi, hắn là cái gì chứ?
Hoàng Hữu Địch chậm rãi mở miệng, lúc đề cập đến hai chữ huynh trưởng, trong đôi mắt kiêu ngạo của hắn hiếm thấy xuất hiện vẻ kính sợ.
Hoàng Vô Địch là huynh trưởng của hắn, nhưng người mà Hoàng Hữu Địch kính nể, e sợ dĩ nhiên không phải Hoàng Vô Địch, bởi vì thiên phú của bản thân hắn còn xuất chúng hơn Hoàng Vô Địch.
Người có thể làm cho Hoàng Hữu Địch kính nể, e rằng là người ưu tú hơn hắn rất nhiều, có thể tu chín quyển hoàng điển, một người hoàn mỹ không chút tì vết.
Có không ít người của Cửu Hoàng Tiên Quốc đang đứng sau lưng Hoàng Hữu Địch, sau khi nghe được lời Hoàng Hữu Địch nói, trong con mắt của bọn họ đều lộ ra một vẻ đương nhiên, dường như những lời của Hoàng Hữu Địch là chân lý chí cao vô thượng, không cần nghi ngờ.
Huynh trưởng của hắn coi trọng Thanh Nhi công chúa, như vậy Thanh Nhi công chúa dĩ nhiên chính là nữ nhân của huynh trưởng hắn.
- Sau này ngươi sẽ biết sư huynh của ta là một người như thế nào.
Quân Mộng Trần lạnh lùng nói, hai nắm tay siết chặt, vô cùng phẫn nộ.
Nghe đồn vào nửa năm trước, Hoàng huynh của Hoàng Hữu Địch, hoàng tử Cửu Hoàng Tiên Quốc ở trong Thông Thiên giới gặp được đám người Hoàng Vô Địch đang tu hành ở tòa thánh viện này thì nói một câu, nữ nhi của Trường Thanh đại đế, không tồi.
Từ đó về sau, người của Cửu Hoàng Tiên Quốc ở Thông Thiên giới thông báo cho mọi người, nữ nhi của Trường Thanh đại đế, Thanh Nhi công chúa là nữ nhân mà vị hoàng tử đó của Cửu Hoàng Tiên Quốc coi trọng, bất kỳ kẻ nào cũng không được nhúng chàm.
Lôi Phách từng vì Sở Thanh Y mà hùng hồn phát ngôn rằng phải theo đuổi nữ nhân của Tần Vấn Thiên, nhưng bởi vì một câu nói của vị hoàng tử kia, hắn tuyên bố rút lui.
Nhưng Quân Mộng Trần hắn không phục, Thanh Nhi công chúa, là nữ tử mà khi đó sư huynh của hắn Tần Vấn Thiên thích, đương nhiên không thể nào lại là nữ nhân của hoàng tử Cửu Hoàng Tiên Quốc.
Lời của Quân Mộng Trần, truyền đến tai Hoàng Hữu Địch, Hoàng Hữu Địch, hắn muốn Quân Mộng Trần phải sửa miệng, không sửa không được, bá đạo đến nhường nào.
- Bất kể hắn là người thế nào, nếu như xuất hiện ở trước mặt ta, ta cũng sẽ khiến cho hắn chủ động tuyên bố với thế nhân, rằng hắn và Thanh Nhi công chúa không có một chút quan hệ gì.
Hoàng Hữu Địch ngạo nghễ vô song, huynh trưởng chỉ nói một câu, nhưng một câu nói ấy đã đủ rồi, đơn giản vì đó là huynh trưởng của hắn.
- Bá đạo như vậy.
Xung quanh có rất nhiều nhân vật đều là thiên kiêu hàng đầu của Tiên Vực, trong đó không thể thiếu thiên kiêu của Tiên Vực trung bộ, thân là người cùng thế hệ, bọn họ biết trong đám người cùng thế hệ có những nhân vật nào là ghê gớm, mấy người của Cửu Hoàng Tiên Quốc cũng nằm trong số người xuất sắc đó, Hoàng Hữu Địch này quả nhiên trực tiếp và bá đạo, tự cao tự đại y như trong truyền thuyết, ngoại trừ vị huynh trưởng kia của hắn ra.
Hoàng Vô Địch đã vô cùng kiêu ngạo, nhưng Hoàng Hữu Địch, so với Hoàng Vô Địch lại càng kiêu ngạo hơn, đương nhiên cũng càng có năng lực gây sự, nhưng, hắn chọc người khác thì được, người khác lại không thể chọc vào hắn.
Tần Vấn Thiên đã đến, mặc dù không có tận mắt chứng kiến trận chiến kia, nhưng hắn lại nghe được những lời cuồng vọng của Hoàng Hữu Địch, từ trong truyền âm của mỹ nữ Xạ Nhật Tiên Quốc, hắn cũng đã biết người này là Hoàng Hữu Địch, đó là một người như thế nào.
Bởi vì có rất nhiều người quan sát, đám người Quân Mộng Trần cũng không có thời gian rảnh rỗi chú ý tới hắn, bởi vậy vẫn chưa chú ý tới Tần Vấn Thiên đã đến.
- Huynh trưởng trong miệng hắn tu hành ở trong một tòa thánh viện khác, chắc là trong cùng một tòa thánh viện với nữ tử mà ngươi thích, Hoàng Hữu Địch tuyên bố thiên hạ, đơn giản vì hắn ở trong Thông Thiên giới đã nghe qua một câu nói ấy của huynh trưởng, chỉ một câu nói ấy, Lôi Phách, người được xưng là Lôi Thần liền rút lui, bây giờ, ngươi đã hiểu rõ những lời lúc trước ta nói với ngươi là có ý gì.
Nữ tử truyền âm nói.
- Ân.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nữ tử bên cạnh cười cười, nàng vẫn chưa thấy được phẫn nộ trong mắt của Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng mang theo một chút ngạc nhiên, bất cứ người nào nghe được đối phương nói muốn bản thân mình thừa nhận nữ tử mà mình thích không có một chút quan hệ nào với mình đều khó tránh khỏi phẫn nộ.
Đương nhiên Tần Vấn Thiên có lý do để tức giận, nhưng như vậy thì có làm sao, lẽ nào phóng ra khí tức cuồng bạo để phát tiết lửa giận của mình?
- Ngươi nói hồi đó là hiểu nhầm, nhưng ngươi cuối cùng vẫn đứng cùng một chỗ với tên hòa thượng phóng túng kia, hơn nữa còn đối đầu với chúng ta, đây là sự thực, ta đưa ngươi đến nơi này, tin tưởng ngươi cũng sẽ không trách ta, ngươi bước ra một bước này, như vậy ân oán ngày đó giữa chúng ta xem như không còn.
Nữ tử bình tĩnh nhìn vể phía trước, nàng đang suy nghĩ, Tần Vấn Thiên trong mắt nàng làm sao có thể không bước ra chứ.
- Rất công bằng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nàng không có dự đoán sai, Tần Vấn Thiên cất bước tiến lên.
Nhìn Tần Vấn Thiên đi vào trong hư không, đi thẳng tới cổ điện trên cao, tự nhiên có rất nhiều ánh mắt nhìn lên người hắn, mà trong khoảnh khắc Lôi Phách nhìn thấy hắn, lực lượng lôi đình trên người chấn động mạnh hơn, trong đôi mắt của mang theo tia sáng lạnh như băng.
Ánh mắt của Quân Mộng Trần nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt dấy lên một tia hưng phấn, nhiều năm không gặp, Tần sư huynh vẫn rất phong độ, khí tức trên người lại càng làm cho người ta cảm thấy sâu không lường được, hơn ba mươi năm, thực lực của hắn tiến bộ cực lớn, Tần sư huynh hắn không lãng phí thời gian của mình.
Lần trước gặp nhau, hắn bị tóm, bị thương rất nặng, khí tức yếu ớt, hơn ba mươi năm nay, bọn họ lần đầu tiên đoàn tụ chân chính.
- Sư huynh.
Quân Mộng Trần bình tĩnh hô một tiếng, mặc dù cách xa nhau nhiều năm, một tiếng sư huynh này vẫn kêu rất tự nhiên.
Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc nhìn thấy Tần Vấn Thiên, một tiếng sư huynh này cùng với khí thế dao động trên người Lôi Phách, bọn họ lập tức biết là ai tới.
- Ngươi muốn ta phải tuyên bố như thế nào với thế nhân?
Tần Vấn Thiên nói một tiếng, đi tới bên cạnh Quân Mộng Trần, hắn nhìn Hoàng Hữu Địch, nói ra với giọng điệu lạnh đến tận xương.
Vô số ánh mắt đều tập trung nhìn nhìn thân ảnh vừa nói ra lời này, công chúa Xạ Nhật Tiên Quốc nhìn phong thái của Tần Vấn Thiên lúc bước ra đối mặt với Cửu Hoàng Tiên Quốc, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười, thầm nghĩ:
- Ta quả nhiên không có nhìn nhầm, hắn thật sự là một kẻ kiêu ngạo.
Chỉ có điều có vài người lại không cho rằng như vậy, ví dụ như Lôi Phách.
- Quy tắc của thánh viện đã thay đổi được nhiều năm, ngươi đã trốn được vài năm, hiện tại cuối cùng cũng dám hiện thân, không biết tu hành đến cảnh giới nào rồi, lại dám ló mặt ra đây?
Lôi Phách thản nhiên nói, hắn bước lên phía trước một bước, trong giọng nói mang theo phong thái coi thường rất mạnh, còn có sát ý.
Năm đó, một câu nói của Sở Thanh Y trong Thông Thiên giới như là lôi điện đánh vào trong ngực hắn, đánh vào trái tim, hắn không cách nào quên đi, hắn của những ngày đầu không ai bì nổi, trong mắt căn bản không có Tần Vấn Thiên, huống gì ngày hôm nay hắn đã trở nên mạnh hơn, trong mắt hắn, Tần Vấn Thiên từ trước đến nay đều không phải là đối thủ của hắn, chỉ là kẻ mà hắn muốn hung hăng sỉ nhục cũng như muốn giết chết, không hơn.
Đơn giản bởi vì, ngay cả tư cách làm đối thủ của hắn, Tần Vấn Thiên cũng không có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận