Thái Cổ Thần Vương

Hoàng Sát Thiên vô địch

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Bề ngoài Hoàng Sát Thiên nhìn như cũng không khí phách bằng tên của hắn, muốn giết trời, mà là tỏ vẻ bình thản, nhưng Tần Vấn Thiên lại nhạy bén cảm giác được, trong vẻ bình thản của Hoàng Sát Thiên ẩn ẩn có vẻ cao ngạo.
Tần Vấn Thiên đoán được thân phận của đối phương, hơn nữa từ lời lẽ của những người xung quanh, hắn cũng biết Hoàng Sát Thiên năm đó cũng từng bước ra tám mươi mốt bước ở Thạch Chung Bích, người kiêu ngạo như Hoàng Hữu Địch khi đề cập đến vị hoàng huynh này cũng cực kỳ tôn kính, có thể tưởng tượng được Hoàng Hữu Địch tất nhiên cực kỳ khâm phục Hoàng Sát Thiên.
Hơn nữa, Tần Vấn Thiên thấy qua bóng người của Hoàng Sát Thiên, ở trên Thông Thiên tiên bảng của Thông Thiên giới, trong vài người đứng trên đỉnh phong có bóng dáng của hắn, có thể ở trên cùng của toàn bộ Thông Thiên Tiên Thạch, điều này có nghĩa là, cho dù ở trong toàn bộ thánh viện cũng không có bao nhiêu người có thể sánh vai với hắn, nhân vật như Hoàng Vô Địch cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện đứng ở phía sau hắn.
- Hắn sỉ nhục ta, ta chỉ bảo hắn nhận sai mà thôi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, là Hoàng Hữu Địch chọn chiến, Hoàng Hữu Địch không xem tất cả ra gì, bắt hắn phải nói ra một câu mang tính sỉ nhục như vậy, nếu đây không phải ở trong thánh viện, Tần Vấn Thiên tuyệt đối sẽ phế bỏ Hoàng Hữu Địch.
- Cảnh giới của ngươi quá thấp, ta vốn không muốn ra tay với ngươi, mà là giữ ngươi lại cho Hữu Địch, nhưng mà hôm nay lại có nhiều người đứng bên cạnh ngươi như vậy, vậy ta muốn xem thử, có ai dám đứng đối mặt với ta.
Hoàng Sát Thiên bình tĩnh nhìn về phía mọi người, khiến cho mọi người vây xem đều ẩn ẩn có thể cảm giác được trong vẻ bình tĩnh ẩn chứa vẻ ngạo nghễ.
Hoàng Sát Thiên thân là một trong mấy người cường đại nhất trong Thiên Đạo Thánh Viện, phải đối địch với hắn, quả thật phải suy nghĩ một chút, nhân vật như vậy, ai muốn trêu chọc?
- Sư huynh, không thể khi dễ người như vậy a, ngươi đánh thắng được hắn không?
Hòa thượng Bất Giới trốn ở phía sau Bất Sân hỏi.
- Đánh không lại.
Bất Sân lắc đầu, lại rất thản nhiên nói ra, tuy hắn lợi hại nhưng cũng không phải đối thủ của Hoàng Sát Thiên, chênh lệch không nhỏ.
- Bất Ngữ sư huynh.
Hòa thượng Bất Giới quay đầu lại nhìn về phía hòa thượng Bất Ngữ từ nãy giờ cứ trầm mặc không nói , chỉ thấy Bất Ngữ vẫn cứ không nói, hai tay chắp lại, bảo tướng trang nghiêm, hòa thượng Bất Giới vẻ mặt đau khổ, lại hỏi:
- Sư huynh, Bất Ngữ sư huynh có đánh thắng không?
Bất Sân trầm ngâm một lát, hình như đang suy ngẫm, lập tức nói:
- Sợ rằng cũng đánh không lại, đánh thắng được nhưng Bất Ngữ sư huynh sẽ không đánh.
Ánh mắt đồng tình của hòa thượng Bất Giới nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Tần huynh, không phải ta không có nghĩa khí, sư huynh của ta cũng đánh không lại, không cần nói tới ta, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
Tần Vấn Thiên đảo mắt, hòa thượng hèn mọn này... Đánh thắng được thì giúp một tay, đánh không lại lẽ nào lại chuồn mất?
- Tần huynh, về sau ngươi cần phải thông minh một chút, võ tu hiện nay cũng không chính nghĩa như hòa thượng ta, ngươi đánh hoàng đệ, hắn còn có hoàng huynh, đánh hoàng huynh còn có hoàng thúc, sau đó là hoàng gia gia, nếu như một hơi nuốt không trôi thì nhẫn nhịn một chút.
Hòa thượng Bất Giới tiếp tục nói, vẻ mặt mọi người cảm thấy thú vị, đây là đangchâm chọc Cửu Hoàng Tiên Quốc sao?
- Ngươi đang châm chọc ta?
Ánh mắt Hoàng Sát Thiên nhìn về phía Bất Giới, hòa thượng Bất Giới lập tức trốn phía sau hòa thượng Bất Ngữ, mở miệng nói:
- Sao ta dám, ngươi đừng hù dọa tiểu hòa thượng, ngươi đánh tiểu hòa thượng, sư huynh của ta nhất định sẽ giúp, Vấn Tâm tự còn có đại hòa thượng, những vị đại hòa thượng kia không nói đạo lý như tiểu hòa thượng ta.
- Hòa thượng Vấn Tâm tự nói đạo lý?
Rất nhiều người hiểu Vấn Tâm tự đều bật cười, đám hòa thượng điên kia, lời của Bất Giới không phải giả, nếu có người khi dễ tiểu hòa thượng của Vấn Tâm tự, những hòa thượng điên đó không chỉ sẽ không bỏ qua, mà còn không chết không thôi, các thế lực lớn trong không thể đụng đến trong Tiên Vực trung bộ, Vấn Tâm tự tuyệt đối có thể xếp hạng trước ba.
Hoàng Sát Thiên liếc mắt nhìn Bất Giới, tiếp tục nhìn về phía Tần Vấn Thiên:
- Còn có người không?
Câu nói này của hắn, hình như trực tiếp tính toán thái độ của ba vị hòa thượng Vấn Tâm tự vào, thái độ như vậy, không phải là ngạo nghễ như mọi khi, cho dù tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên thì thế nào, hắn muốn đối phó Tần Vấn Thiên, không người nào có thể ngăn cản.
Cường giả của Đấu Chiến Thánh tộc đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, khí thế đủ hung bạo mạnh mẽ, bọn họ nhìn chằm chằm vào Hoàng Sát Thiên, thiên phú của thánh chủ Tần Vấn Thiên bọn họ đều nhìn vào trong mắt, tuy không biết tư chất của Cổ đế Nghệ thánh chủ đời trước như thế nào, nhưng dựa theo người trong tộc nói, thiên phú của thánh chủ đời này rất có khả năng sẽ cao hơn thánh chủ đời trước, giúp hắn thuận lợi trưởng thành là sứ mạng của bọn họ, bất kể đối thủ là hạng người gì, không hề nghi ngờ bọn họ đều sẽ đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Đệ tử Thiên phù giới, nếu đi ra, đương nhiên cũng sẽ không lùi bước trở lại, tất cả mọi người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, không người tránh lui, trận chiến đấu này là không thể tránh né.
- Rất tốt, ngươi cho rằng, người mà ta muốn động tới, có người có thể ngăn cản được ta?
Âm thanh của Hoàng Sát Thiên bình tĩnh như trước, tự cao tự đại, trong Thiên Đạo Thánh Viện này, người có thể lọt vào mắt của hắn không có mấy người, ít ra bên cạnh Tần Vấn Thiên không có một ai.
- Mặc dù không ngăn cản được ngươi, ít ra, ngươi đối với ta như thế nào, bằng hữu của ta có thể đối với người của Cửu Hoàng Tiên Quốc như vậy.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói, thái độ hắn nhìn đám người có thể cảm giác được sức cường đại của Hoàng Sát Thiên, hắn hiện tại, căn bản không phải là đối thủ của Hoàng Sát Thiên, nhưng mà, chuyện này cũng không biểu hiện hắn sẽ lùi bước, nhất là liên quan đến đến Thanh Nhi.
- Có rất ít người dám uy hiếp ta, hôm nay, ta thật muốn xem thử.
Hoàng Sát Thiên ngạo nghễ vô song, khí thế của các cường giả bên cạnh hắn phóng ra, trong phút chốc, hai thế lực, đồng thời khí thế của các vị cường giả cũng bạo phát ra, trong nhất thời cả hư không trở nên áp lực, khí lưu cuồng loạn làm cho không người nào dám dừng ở phía trước Thạch Chung Bích, các cường giả đứng ngoài nhìn đều lui về phía sau.
Một trận đại chiến, cuối cùng cũng tránh không được.
- Ầm.
Tiên Thai của Hoàng Sát Thiên phóng ra, Tiên Thai hoàn mỹ vô khuyết, chói mắt vô song, hơn nữa cảnh giới của hắn đã là Tiên Thai đỉnh phong, lại phối hợp với Tiên Thai thánh phẩm càng không tỳ vết, tiên quang chín màu vây quanh Tiên Thai, Tiên Thai Nhân Hoàng lộ ra tia sáng kỳ dị, ánh sáng rực rỡ đi qua nơi nào, tất cả mọi người đều cảm nhận được tiên oai nghẹt thở.
- Ta muốn động ngươi, ở đây, không có người có thể ngăn được ta.
Hoàng Sát Thiên nhìn Tần Vấn Thiên và nói, một tiếng nổ vang lên, bước chân của hắn bước về phía trước, một bước hạ xuống liền xông vào trong đám người, cường giả bên cạnh Tần Vấn Thiên đều phóng ra tiên uy cường đại, Tiên Thai bạo phát, nhưng lại thấy trên Tiên Thai Nhân Hoàng phóng ra ánh sáng không gian chói mắt vô biên, trong thời gian ngắn, mọi người chỉ cảm thấy rơi vào trong vách ngăn không gian, kiếm quang Nhân Hoàng phát ra vô cùng chói mắt, còn mạnh hơn Hoàng Hữu Địch đâu chỉ một bậc.
Ầm, ầm, ầm...
Từng thân thể cường giả bay ra ngoài, người đạt tới Tiên Thai đỉnh phong vốn ít, người cùng cảnh với Hoàng Sát Thiên cũng khó đánh lại hắn, người có cảnh giới thấp hơn so với hắn, ai dám đối địch với hắn?
Bình thường những nhân vật cường đại đều bị một đòn đánh bay, kết quả là do Hoàng Sát Thiên nương tay, nếu không, không có ai biết hậu quả sẽ như thế nào.
Cường đại như Hoàng Sát Thiên, hắn vẫn có lòng kính sợ đối với quy tắc của thánh viện, càng cường đại, càng có thể cảm nhận được sự kỳ diệu thần bí của thánh viện, càng biết phải kính nể đối với thánh viện.
Hoàng Sát Thiên bá đạo như vậy hắn bất kính người yếu, nhưng đối với quy tắc của thánh viện, lại là không dám phá hủy, cũng sẽ không phá hủy.
Tần Vấn Thiên nhìn sự cường đại của Hoàng Thiên, chỉ hận mình tu hành quá chậm, bằng không sao rơi vào cục diện như vậy.
Tiếng nổ lớn không ngừng phát ra, rất nhiều cường giả bị càn quét về hai bên, ánh sáng của Tiên Thai vô cùng chói mắt, chất chứa lực lượng của kiếm, thuộc tính không gian và rất nhiều thuộc tính công phạt mạnh mẽ khác, Hoàng Sát Thiên trực tiếp mở ra một con đường bước về phía Tần Vấn Thiên, dường như có một mình hắn, thiên hạ không thể địch, người mà hắn động tới, không người nào có thể ngăn cản.
Người phía sau Hoàng Sát Thiên cũng nhìn ra sự đáng sợ của hắn, đi theo Hoàng Sát Thiên chinh phạt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Chỉ thấy Hoàng Sát Thiên lại bước ra một bước đi về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trước người Tần Vấn Thiên, sau lưng Tề Đại là hình ảnh thần viên vô cùng to lớn, thân thể hắn cũng cuồng bạo, toàn bộ thân thể như lột xác, biến lớn, tràn đầy lực lượng.
Sự đáng sợ của sát phạt tiên quang nghiền ép tất cả, giơ tay lên công phạt, một màn ánh sáng chói mắt xuất hiện, trong phù quang có thể nhìn thấy hư ảnh thần viên đáng sợ tỏa ra uy thế uy chấn thiên hạ.
Hoàng Sát Thiên vươn ngón tay chỉ về phía trước, quát lên một tiếng:
- Diệt.
Hắn vừa dứt lời, nhất thời ánh sáng màu vàng giống như ánh nắng mặt trời không ngừng đánh vào trên phù quang, từng tia sáng trong thiên địa xông thẳng lên mây trời, thần viên rít gào, nó không có cách nào chống đỡ cho nên nổ tung, Tề Đại hét lớn một tiếng, hai tay bạo kích, giống như thần quyền xé trời, xuyên qua hư không.
Hoàng Sát Thiên lại bước ra một bước, ngón tay của hắn lại chỉ về phía trước, từ lúc Nhân Hoàng khai thiên lập địa, chém ra mũi nhọn sắc bén, cũng bổ ra công kích của đối phương, ánh sáng vô thượng lại nghiền ép lần nữa, mặc dù Tề Đại vô cùng mạnh mẽ vẫn khó có thể ngăn cản Hoàng Sát Thiên.
Vào lúc này, chiến đấu đã bạo phát toàn diện, thực lực của Hoàng Vô Địch tuy không bằng Hoàng Sát Thiên, nhưng đừng quên hắn cũng là thiên kiêu tuyệt đỉnh vô cùng mạnh mẽ, cảnh giới cũng cao, hắn càn quét đối thủ như chẻ tre.
Cường giả Cửu Hoàng Tiên Quốc, cường giả Thiên Lam Tiên Quốc, cường giả Chí Tôn kiếm phái, một số đệ tử của Tử Đế cùng rất nhiều cường giả đều công phạt đám người Tần Vấn Thiên.
Mắt thấy Tề Đại không chống đỡ được, lại có hai cường giả đứng ở bên cạnh Tề Đại, chính là Đường Thăng cùng với một gã đệ tử Thiên Phù giới tu vi Tiên Thai cửu trọng, thiên phú cực kỳ xuất chúng, thực lực siêu phàm, nhưng mặc dù cường đại như bọn họ có liên thủ cũng không thể chống lại Hoàng Sát Thiên.
Tần Vấn Thiên muốn bước ra, lại thấy vài cường giả Đấu Chiến Thánh tộc bảo vệ ở bên cạnh hắn, truyền âm nói:
- Thánh Chủ không thể kích động.
Mục tiêu của Hoàng Sát Thiên là Tần Vấn Thiên, ngăn cản Hoàng Sát Thiên đã là chuyện rất khó, Tần Vấn Thiên ra ngoài chiến đấu quá nguy hiểm.
- Bất Ngữ sư huynh, bằng hữu của sư đệ cũng sắp bị đánh, huynh lại nhẫn tâm sư đệ bị người ta ức hiếp sao.
Hòa thượng Bất Giới cầu cứu sư huynh của hắn một cách vô sỉ.
Bất Ngữ nhìn Bất Giới, trong ánh mắt có vẻ rầu rỉ nhàn nhạt, vẫn như cũ không nói gì.
Nhìn ánh mắt của Bất Ngữ, hòa thượng Bất Giới khẽ cắn môi, nhìn Tần Vấn Thiên một mắt thật sâu, nhỏ giọng mắng:
- Nể tình hòa thượng ăn không ít thịt quay của ngươi, hòa thượng ta cũng đành liều.
Nói xong, hắn giống như nhẫn tâm, quay về phía Bất Ngữ nói:
- Bất Ngữ sư huynh, sư đệ bảo đảm sau này không nhìn trộm nữ thí chủ tắm rửa.
Bất Ngữ tăng nhân nhìn hắn trong lòng đầy ân huệ, hít một hơi thật sâu, nói ra một chữ:
- Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận