Thái Cổ Thần Vương

Trấn áp giết chết

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhàn nhạt quét mắt nhìn Già Cổ, nói một chữ cút, để đáp lại lời nói của Già Cổ.
Đây chính là ân oán giữa Tần Vấn Thiên và Bạch Hổ tộc, Già Cổ có tư cách gì hỏi tới. Già Cổ chỉ đạt cảnh giới Tiên Thai lại dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Tần Vấn Thiên, đã cực kỳ bất kính, Tần Vấn Thiên nói một chữ cút, không chút nghi ngờ chính là đánh vào mặt hắn. Già Cổ này là gì mà có tư cách can thiệp chuyện của hắn.
Ánh mắt người Nam Hoàng lạnh lùng nhìn Già Cổ. Thánh nữ Nam Hoàng thị bị Bạch Hổ tộc sỉ nhục, Già Cổ có từng can thiệp không? Nam Hoàng thị bị ép Niết Bàn thì Già Cổ đã từng lên tiếng nói một lời không? Thực sự buồn cười.
- Trong thánh viện, ngươi có vô số kẻ thù. Hiện tại miệng vẫn không sạch sẽ như vậy. Ngày xưa có quy tắc thánh viện bảo vệ, nhưng hiện tại, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Già Cổ lạnh lùng nói.
Hai con ngươi cương quyết mơ hồ lộ ra mũi nhọn màu vàng sắc bén, cực kỳ đáng sợ. Hắn là Thiên Bằng, cường giả Tiên Thai cửu trọng. Thiên Bằng tộc còn đáng sợ hơn Bạch Hổ tộc. Hắn sao phải quan tâm đến lời nói của một võ tu có cảnh giới Tiên Thai lục trọng.
Tần Vấn Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng người Già Cổ trong hư không, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nói:
- Muốn giết ta? Chính là ngươi sẽ tham dự cuộc chiến giữa Bạch Hổ tộc và chúng ta. Chỉ cần ngươi nói một tiếng tham dự là được. Ngày hôm nay chúng ta lại có lộc ăn, thịt Bạch Hổ và thịt Thiên Bằng đều có. Đúng là một hồi mỹ vị.
- Ầm!
Một lực đạo màu vàng rực rỡ lập lòe ở trong thiên địa. Kim quang trên người Già Cổ phát ra ánh sáng rực rỡ giống như những lưỡi dao sắc bén có thể cắt đứt không gian. Uy áp này khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Tần Vấn Thiên đứng im nhìn Già Cổ, nói:
- Ngươi không cần phải nổi giận. Chí ít ngươi hãy nói trước cho ta việc ngươi có tham dự cuộc chiến sinh tử này không. Nếu không ta làm sao giết ngươi?
Già Cổ đảo mắt nhìn những người xung quanh Tần Vấn Thiên, bên cạnh hắn chỉ có mấy vị đại yêu, sao có thể đối đầu với nhiều người như vậy. Nếu như chiến đấu sinh tử nhất định những người này đều tập trung công kích bọn họ.
- Ngươi không xứng làm đối thủ chiến đấu sinh tử với ta. Ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ, càn rỡ cũng phải có tư cách.
Ánh sáng sắc bén bao lấy quanh người Tần Vấn Thiên:
- Để cho ta xem rốt cuộc thực lực ngươi mạnh đến cỡ nào.
Vừa dứt lời, hắn chém ra Đại Bằng lợi kiếm vô cùng sắc bén.
Một vị cường giả Đấu Chiến Thánh tộc phía sau Tần Vấn Thiên, giơ tay đánh ra một quyền đấu thiên, tạo thành tiếng động lớn, gió bão trong thiên địa lập tức nổi lên. Tần Vấn Thiên ngưng mắt lạnh lùng nhìn hư không, mở miệng nói:
- Cẩn thận không nên giết chết hắn hay đánh hắn tàn phế.
Hắn vừa dứt lời, cường Đấu Chiến Thánh tộc đồng thời lao ra. Vài cường giả Nam Hoàng thị có cảnh giới cao hơn cũng đồng dạng bay lên không trung. Sắc mặt các nàng lạnh lẽo mang theo lửa giận không tan.
Mọi người xung quanh đều tránh ra. Trong nháy mắt, hư không nổ ra một cuộc chiến long trời lở đất. Nhưng Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vẫn bình tĩnh ngồi ăn thịt quay, căn bản không có ý nghĩ tham gia vào cuộc chiến phía trên.
- Loại người hèn hạ, nhát gan không dám chiến đấu. Ngươi chính là kẻ kiêu ngạo không biết liêm sỉ?
Trong hư không truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của Già Cổ.
- Nếu ta có biểu hiểu kiêu ngạo thì chắc chắn đã nhảy qua ba cấp chiến đấu với ngươi. Nếu như vậy thì ta cũng không có ý kiến gì, nhưng ngươi ít nhất phải chỉ cho ta xem ta kiêu ngạo ở chỗ nào. Cảnh giới Tiên Thai cửu trọng lại không dám đối mặt với quần công, ngược lại yêu cầu ta độc chiến cùng ngươi, chẳng lẽ đại yêu Thiên Bằng không cần mặt mũi nữa sao?
Tần Vấn Thiên châm chọc nói.
- Chúng sinh tất cả như vậy, luôn rộng lượng với bản thân nhưng lại khắt khe với người khác.
Lý Dục Phong cười nhạt.
Rất nhanh trong hư không truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy vị cường giả Thiên Bằng tộc. Già Cổ gặp phải công kích điên cuồng, hung bạo của các đại cường giả liền hóa thân Thiên Bằng hòng trốn thoát vòng vây. Nhưng cường giả Đấu Chiến Thánh tộc cùng với cường giả Nam Hoàng thị làm sao có thể buông tha hắn. Mọi công kích đều tập trung vào trên người Già Cổ, khiến cho xương cốt cứng rắn của Thiên Bằng đều bị vỡ vụn. Trong không trung truyền ra tiếng rít gào, đầy phẫn nộ của hắn.
Hắn chính là cường giả cảnh giới Tiên Thai cửu trọng của Thiên Bằng tộc, cuối cùng lại bị một đám người bao vây công kích, đánh cho thê thảm như vậy. Quả thực vô cùng nhục nhã.
- Tần Vấn Thiên, ngươi sẽ hối hận.
Giọng hắn rít gào trầm thấp.
Vừa dứt lời, một tiếng động rất lớn lại vang lên. Cường giả Đấu Chiến Thánh tộc dùng nắm đấm thật lớn đánh vào lưng hắn, nghiền nát đôi cánh phía sau khiến hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, trông cực kỳ thê thảm.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy trong lòng mọi người đều dâng lên một trận sợ hãi. Hiện tại, Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng thị đều giống như sát thần, ai dám tiến lên thì chính là kẻ địch của bọn họ.
Không bao lâu, cường giả cảnh giới Tiên Thai cửu trọng của Đại Bằng tộc, Già Cổ đã nằm trên mặt đất hấp hối. Thân thể tràn ngập sức mạnh vô địch lúc này lại thương tích đầy mình, máu tươi từ trong thân thể không ngừng chảy ra. Nhìn thấy tình cảnh bi thảm như vậy, tất cả mọi người đều sợ hãi. Nếu lúc nãy, Già Cổ nói hắn sẽ tham dự chiến đấu sinh tử, sợ rằng Tần Vấn Thiên sẽ thật sự mang hắn nướng lên ăn...
- Ngươi thật sự không sợ đắc tội với người khác sao?
Lý Dục Phong nói.
- Ta không có đắc tội với với người khác nhưng mà là kẻ khác đắc tội ta.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói.
Hắn sẽ không gây sự với ai, nhưng Già Cổ đã chủ động đến đây, chẳng lẽ còn muốn hắn ăn nói khép nép?
- Vô số thiên kiêu trong Tiên Vực đều chết vì tranh phong khí phách. Trước mắt nhẫn nhịn, lui một bước, sẽ không kết thành thù hận.
Lý Dục Phong lại nói.
Tần Vấn Thiên nhìn gương mặt tuấn tú của Lý Dục Phong, hắn biết Lý Dục Phong muốn hắn hiểu nên nói những lời như vậy. Hình như Lý Dục Phong này rất tò mò về hắn.
Nhìn thẳng vào mắt Lý Dục Phong, Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng nói:
- Tu sĩ Võ Mệnh tu hành vì cái gì? Con đường tu hành, nếu không tiến lên tất phải lùi lại. Chỉ có không ngừng đi về phía trước, mới có thể vươn tới trời cao. Nếu bản tâm câu nệ, làm sao còn có ý chí vươn lên. Ta tu võ đạo nhưng cũng cầu thống khoái, sảng khoái ân cừu, cầu được tự tại, một đời tiêu sái. Ta không lừa dối ai, cũng không chủ động khiêu khích ai, nhưng nếu có người tới cửa bắt nạt thì chỉ còn cách trấn áp.
Mọi người nghe Tần Vấn Thiên nói trong lòng âm thầm chấn động, sinh ra cộng hưởng. Không sai, phần lớn người đều là người phàm, tu hành là để trở nên mạnh mẽ, sống một cách thống khoái, làm chuyện mình muốn, không bị người khác bắt ép.
Đương nhiên, tu hành sẽ cho con người lực lượng cường đại, có thể tung hoành thiên địa. Bởi vậy dần dần có vài người sinh ra ý nghĩ điên cuồng, coi bản thân là duy nhất, chỉ vì lợi ích của riêng mình, không để ý đến sinh tử của người khác. Giống như Hoàng Hữu Địch, vô cùng kiêu ngạo, huynh trưởng hắn đơn giản chỉ khen Thanh Nhi một câu liền nói Thanh Nhi là nữ nhân của huynh trưởng hắn, mạnh mẽ ngang ngược cướp đoạt, người nào phản kháng đều giết chết.
- Nếu không trấn áp nổi?
Lý Dục Phong cười nói.
Trong thiên hạ, nếu tất cả mọi người đều giống như Tần Vấn Thiên, ai xâm phạm liền dùng lực lượng trấn áp thì vô số cường giả trong Tiên Vực vĩnh viễn sẽ có mạnh hơn ngươi, vậy ngươi làm thế nào để trấn áp?
Ví dụ như trận chiến ân oán này, chỉ cần nghĩ đến những thế lực sau lưng các thiên kiêu đã khiến cho người ta sợ hãi.
Tần Vấn Thiên hiểu rõ lời của Lý Dục Phong, hắn nói:
- Có người muốn giết ngươi, ngươi có đáp trả không? Dù sao cũng không có khả năng chờ chết? Nếu ngươi chọn nhẫn nhịn, đợi đến khi có khả năng đánh lại mới trở về, nhưng lại phát hiện ra ngươi vĩnh viễn không vượt qua đối phương, vậy ngươi sẽ chấp nhận số mệnh sao?
- Đạo lý rất đơn giản.
Lý Dục Phong mỉm cười:
- Nói cách khác, bây giờ ngươi có thể trấn áp liên minh Bạch Hổ tộc cho nên trở về!
Tần Vấn Thiên từ chối cho ý kiến. Sau khi chiến đấu trở về mọi người tiếp tục hưởng thụ thịt đại yêu Bạch Hổ. Tiên lực được bổ sung ngày càng cường đại, Tiên Thai trên người bọn họ phóng ra ánh sáng rực rỡ, lực lượng huyết mạch chuyển động tạo ra tiếng rít gào. Biến hóa này khiến cho mọi người xung quanh muốn giống như Lý Dục Phong cùng tiến lên ăn thịt.
- Vì sao ta thấy ngươi có chút quen mắt?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đột nhiên rơi trên người Bắc Minh Lộng Nguyệt bên cạnh Lý Dục Phong. Không hề nghi ngờ, Bắc Minh Lộng Nguyệt cực kỳ đẹp, loại khí chất toát lên từ nàng khiến cho người ta không nói lên lời, cảm giác vô cùng không tầm thường. Vẻ đẹp của nàng và Mạc Khuynh Thành không giống nhau là do khí chất của mỗi người khác nhau.
- Có thể ngươi đã nhìn thấy tỷ tỷ của ta.
Bắc Minh Lộng Nguyệt hé miệng cười khẽ, nàng nói:
- Nàng nổi danh hơn ta, lại là đệ nhất mỹ nữ của Bắc Minh tiên triều, nếu ngươi đã nhìn thấy nàng, tất nhiên sẽ có ấn tượng khó quên.
- Tỷ tỷ ngươi.
Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ suy tư. Hắn khuôn xinh đẹp mặt này đột nhiên nhớ tới một người. Hắn mỉm cười, trên thế gian này lại có chuyện kỳ diệu đến vậy, Bắc Minh Lộng Nguyệt không ngờ là muội muội của nữ nhân kia.
- Đến...
Đúng lúc này, Lý Dục Phong phát ra một tiếng. Người bên cạnh Tần Vấn Thiên đều đưa mắt nhìn về phía xa. Bọn họ đều cảm nhận được một cỗ uy áp đáng đang tiến gần về phía bên này. Xem ra, không lâu nữa bọn họ sẽ tới bên này.
Từng bóng người đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến.
- Trước hết, hãy ăn hết thị Bạch Hổ, không nên lãng phí, ăn no rồi cùng đánh. Không chừng chiến đấu kết thúc chúng ta còn có thêm vài con nướng ăn.
Tần Vấn Thiên thản nhiên ngồi nói khiến cho cường giả Đấu Chiến Thánh tộc dần dần yên tâm một chút. Xem ra trong lòng Tần Vấn Thiên đã dự tính trước mọi việc. Chính mắt bọn họ thấy Tần Vấn Thiên hóa thân thành người khổng trong trận chiến ấy. Hiện tại, nếu Hoàng Sát Thiên không xuất hiện, sợ rằng không ai có thể làm đối thủ của hắn.
Bọn họ tiếp tục ăn thịt Bạch Hổ, động tác ngày càng nhanh hơn, Bạch Hổ khổng lồ cuối cùng lại bị bọn họ ăn sạch sẽ. Trong cơ thể tiên lực vô cùng dồi dào dường như muốn phun ra ngoài. Tất cả mọi người đều khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Uy áp hạ xuống, người không liên quan đều rút lui. Lý Dục Phong đứng dậy cười nói:
- Cảm ơn ngươi đã khoản đãi.
Dứt lời, hắn không có nửa điểm khách khí định mang theo Bắc Minh Lộng Nguyệt rời đi. Hơn mười vị cường giả hạ xuống, người Bạch Hổ tộc nhìn thấy được Tần Vấn Thiên thực sự nướng thịt Bạch Hổ, sắc mặt khó coi tới cực điểm, con ngươi hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Dục Phong nói:
- Ngươi cũng tham dự?
- Hắn mời khách ăn thịt, ta không thể từ chối. Chỉ có điều ân oán của các ngươi, không có liên quan tới ta.
Lý Dục Phong nhún vai một cái nói:
- Ta không tham dự.
- Ngươi ăn thịt Bạch Hổ lại dám nói ngươi không tham dự?
Một vị cường giả cảnh giới Tiên Thai bát trọng của Bạch Hổ tộc dùng ánh mắt lạnh giá nhìn hắn, khí tức hung bạo như muốn mang theo tất cả cuốn vào trong thiên địa.
Lý Dục Phong chân mày nhíu lại, nói:
- Nếu như ăn thịt cũng bị ghen ghét, như vậy, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các ngươi đến tìm.
Dứt lời, Lý Dục Phong trực tiếp giẫm chận tại chỗ thản nhiên rời đi. Cường giả bên ngoài Bạch Hổ tộc biết không thể làm gì hắn. Hắn không ăn thịt tộc nhân của bọn họ, hai bên không có ân oán, nếu Bạch Hổ tộc muốn chiến thì tất cả sẽ cùng đi.
- Tần Vấn Thiên.
Từng ánh mắt lạnh như băng rơi trên người Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên nhìnMạc Khuynh Thành bên cạnh cười nói:
- Khuynh Thành, đã ăn no thì nên chiến đấu, muội đứng sau huynh là được.
- Vâng.
Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó Tần Vấn Thiên đứng dậy, xung quanh thân thể hắn truyền ra âm thanh ầm ầm ầm. Hắn hóa thân thành người khổng lồ trăm trượng, đặt Mạc Khuynh Thành lên vai. Toàn thân hắn lưu chuyển vô thượng tiên quang, bao phủ lấy thân thể hắn và Mạc Khuynh Thành ở bên trong. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mọi người đều run sợ. Người này phải tự tin đến mức nào mới mang vợ hắn đặt trên vai, hắn cho rằng không ai có thể phá được phòng ngự của hắn sao?
- Trước đấy ta đã từng nói, nếu như có người muốn lấy mạng chúng ta, thì sẽ như thế nào? Tần Vấn Thiên nói.
- Trấn áp.
Cường giả Đấu Chiến Thánh tộc mở miệng nói.
- Như vậy, trấn áp giết chết!
Lời vừa dứt, Tần Vấn Thiên giẫm chận tại chỗ, trên mặt xuất hiện một vết nứt đáng sợ. Hai bên lao thẳng đến đối diện, không có bất kỳ một lời nói nào, chỉ có sát phạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận