Thái Cổ Thần Vương

Người Cơ Đế môn

Bên trong thánh viện lúc này, Hoàng Vô Địch và Hoàng Hữu Địch cùng đám cường giả bên người Bạch Mâu vẫn đang tìm kiếm Thanh Nhi.
- Nhiếp Vân Thường có thể tìm được con gái của Trường Thanh sao?
Bạch Mâu mở miệng hỏi.
- Nếu là đồng môn thì các nàng sẽ có biện pháp liên lạc. Chúng ta ở đây chờ tin tức của nàng.
Hoàng Hữu Địch lạnh lùng nói.
- Nhiếp Vân Thường không phải con gái của Trường Thanh. Chúng ta đã làm một số chuyện đối với Nhiếp Vân Thường nhưng Cơ Đế cũng không đến mức trở mặt. Nhưng nếu thật sự xuống tay với con gái Trường Thanh thì hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào ra tay với chúng ta. Việc này tất nhiên sẽ khiến Cơ Đế dao động.
Hoàng Vô Địch mở miệng nói.
- Chúng ta không giết nàng. Huống hồ bọn họ giết người Bạch Hổ tộc đã chứng minh bọn họ không sợ dâng lên cuộc chiến trong Tiên Vực. Chẳng lẽ Bạch Mâu huynh còn e ngại? Nếu không được thì khi đó chúng ta mang con gái của Trường Thanh giao cho Hoàng huynh tới xử trí. Đến lúc đó không chừng có thể đạt thành thỏa hiệp, công chúa Thanh Nhi gả qua Cửu Hoàng Tiên Quốc, trở thành nữ nhân của huynh. Nếu Hoàng huynh không thích thì có thể mang cho ta cũng được.
Hoàng Hữu Địch lạnh lùng nói.
Chân mày Hoàng Vô Địch nhíu lại. Hắn biết hoàng đệ của mình bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục nhiều lần, trong lòng sinh ma chướng, hiện tại đã tạo thành hậu quả nên nhất định phải xử lý con gái của Trường Thanh. Bởi vì hắn hận Tần Vấn Thiên mà Tần Vấn Thiên cũng đã trở thành tâm ma của Hoàng Hữu Địch.
Tuy nói, ở trong Tiên Vực các hậu bối đua tranh mạnh mẽ thì trưởng bối sẽ không can thiệp. Cuộc chiến này chính là ví dụ. Nam Hoàng thị nướng Bạch Hổ, Bạch Hổ tộc cũng giết thánh nữ Nam Hoàng thị nhưng trưởng bối Nam Hoàng thị lại không giết hết đám hậu bối của Bạch Hổ tộc. Bởi vì nếu như chuyện đó xảy ra thì cường giả Bạch Hổ tộc cũng sẽ giết hết hậu bối của Nam Hoàng thị. Khả năng duy nhất là hai bên sẽ thỏa hiệp hoặc xảy ra tiên chiến.
Một khi tiên chiến xảy ra thì không đơn giản chỉ chết mấy kẻ hậu bối. Cho nên tất cả mọi người đều phải cân nhắc kĩ.
Nhưng mà có một vài người không thể động. Ví dụ người như Thanh Nhi thì cho dù là Hoàng Sát Thiên hay Hoàng Hữu Địch đều không dám giết, và ngược lại Thanh Nhi cũng không dám giết hai người kia.
Thanh Nhi nghe được lời nói lạnh như băng của Nhiếp Vân Thường thì trong lòng liền xuất hiện một sự đau đớn, so với vết thương bên ngoài thì càng đau hơn. Nàng chưa từng nghĩ sư tỷ đối với mình lại có oán niệm cùng hận ý sâu như vậy.
- Sư tỷ, xin lỗi.
Thanh Nhi nhỏ giọng nói:
- Ta biết là vì ta mới liên lụy đến sư tỷ. Mọi chuyện không phải ta cố tình, ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nhưng sư tỷ không thể làm như vậy, dù sư tỷ đối xử với ta ra sao thì ta cũng không oán tránh, nhưng sư tỷ sẽ đối mặt với các sư tỷ muội cùng sư tôn như thế nào? Sư tỷ làm sao có thể quay lại được?
- Trở lại? Ta còn có thể trở về hay sao?
Nhiếp Vân Thường tự giễu nói. Nàng nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nói:
- Bây giờ ngươi đang căm giận ta sao? Ta khiến ngươi bị thương như vậy chắc hẳn ngươi rất hận ta, ngươi cần gì phải nói những lời dối trá. Ngươi cho rằng nếu nói như vậy có thể làm ta thay đổi chủ sao? Sư muội tốt của ta, nếu không phải bọn họ không muốn ngươi có một chút hao tổn nào thì ngươi không chỉ trọng thương đâu. Mà là Tiên Thai của ngươi sẽ bị phế bỏ.
- Không phải.
Thanh Nhi lắc đầu. Nàng nhìn khuôn mặt xa lạ của Nhiếp Vân Thường. Đây thật sự là sư tỷ của nàng sao?
- Được! Sư muội tốt của ta. Ta sẽ đưa ngươi đi. Hi vọng họ sẽ khiến ngươi thống khổ giống như những gì ta đã từng chịu đựng.
Trên khuôn mặt lạnh băng của Nhiếp Vân Thường lại nở ra một nụ cười. Chỉ có điều nụ cười này lại vô cùng khó nhìn.
- Vì sao? Tại sao phải như vậy!
Thanh Nhi thì thào nói nhỏ, đau lòng đến cực điểm. Từng chữ Nhiếp Vân Thường nói giống như đao cắt vào tim nàng. Nàng từ nhỏ không thích ân oán, nàng thích bầu không khí trong sư môn. Mọi chuyện không nên tàn khốc như vậy.
Lực lượng không gian cuồng bạo đang tàn sát trong cơ thể nàng giống như không gian phong bạo vậy. Nhưng tất cả những điều này Thanh Nhi không hề nhìn thấy, nàng ngẩng đầu nhìn vòm trời, hai mắt khẽ nhắm lại. Trong thân thể nàng, đột nhiên có một lực lượng bị niêm phong được phóng thích ra ngoài. Trên người nàng phát ra Tiên Quang cường đại làm cho gió bão trong không gian nổi lên cuồng bạo.
- Ân!
Nhiếp Vân Thường nhíu mày. Nàng mơ hồ cảm giác được trong cơ thể Thanh Nhi có một lực lương không gian kinh khủng thức tỉnh. Lực lượng đáng sợ này từng bước xâm chiếm lực không gian mà nàng khống chế.
Trên người Nhiếp Vân Thường phóng ra tiên uy cuồng bạo, lực công kích mạnh hơn vài phần nhưng dáng vẻ Thanh Nhi lại không chút biến hóa. Nàng vẫn đang nhìn lên trời, hồn nhiên không biết trong cơ thể có một cỗ uy năng đáng sợ đang ăn mòn từng chút một không gian lực của Nhiếp Vân Thường, thậm chí muốn đem không gian lực này phong tỏa ở bên trong. Ánh sáng trên người nàng càng lúc càng rực rỡ, cả người nàng đều trở nên sắc bén như một lưỡi dao. Giờ phút này, lực không gian dường như muốn đọng lại.
Trong hư không, đột nhiên vô thượng tiên quang xông thẳng lên bầu trời, chiếu sáng mảnh thiên địa này.
- Làm sao có thể?
Nhiếp Vân Thường chấn động. Cảnh giới của nàng cao hơn so với Thanh Nhi. Hơn nữa, nàng còn nhân lúc Thanh Nhi không chú ý mà ra tay. Nàng có thiên phú tuyệt luân, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, khống chế không gian lực vô cùng tuần thục, bằng không sao Cơ Đế lại một mực ưu ái nàng.
Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm giác được sự nhỏ bé của mình. Nàng nhìn Thanh Nhi, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên sự lạnh lùng, trong mắt chứa đầy hận ý. Tại sao lại như vậy? Thiên đạo vì sao bất công như vậy? Nàng có thiên phú tuyệt luân nhưng lại bị người khác sỉ nhục, vì cái gì mà Thanh Nhi lại hoàn mỹ như vậy. Ông trời đã cho nàng thân phận cao quý, dung nhan hoàn mỹ cùng với thiên phú kinh diễm vì sao vẫn che chở nàng?
Nhiếp Vân Thường muốn thu tay lại nhưng nàng kinh hãi phát hiện ra tay của mình dường như mất đi khống chế. Ánh sáng màu vàng phát ra từ lực lượng không gian ở trên tay nàng đã phong bế cánh tay của nàng. Không gian lực đáng sợ đang dần dần tiến sâu vào trong thân thể của nàng.
Cánh tay Nhiếp Vân Thường dần dần bị phong kín, thậm chí lực lượng đáng sợ này tiến sâu vào trong thân thể nàng khiến cho nàng không thể phóng ra lực lượng trong cơ thể. Nàng muốn bỏ tay ra khỏi người Thanh Nhi nhưng lại phát hiện ra mình không có cách nào rút tay ra được.
Đối mặt với lực lượng này nàng lại không có một chút lực phản kháng nào.
Đột nhiên Nhiếp Vân Thường lộ ra một tia tự giễu. Nàng nhìn Thanh Nhi một lần nữa rồi phá lên cười:
- Thì ra là thế. Khó trách ngươi là nữ nhi mà Trường Thanh đại đế sủng ái nhất. Ngay cả sư tôn cũng luôn bảo hộ ngươi, căn dặn các sư tỷ chiếu cố ngươi nhiều hơn. Hóa ra là như vậy, trời sinh Tiên Vương, quả thực buồn cười. Đó không phải cảnh giới cuối cùng của ngươi mà là khởi điểm tu hành…-
Nhiếp Vân Thường điên cuồng cười to, ngẩng đầu nhìn mảnh thiên địa đang nổi lên gió lốc đáng sợ. Nàng cao quý kiêu ngạo suốt đời lại trở thành đá kê chân cho người được Thiên Đạo Thánh Viện bồi dưỡng sao?
Phía xa, Hoàng Vô Địch cùng với đám người Bạch Mâu đang nhìn vòm trời chờ đợi. Đột nhiên ánh mắt lóe lên, mơ hồ thấy được một luồng sáng màu vàng xông thẳng lên bầu trời.
- Có thể là Nhiếp Vân Thường.
Hoàng Vô Địch mở miệng nói, lập tức tăng tốc chạy nhanh về địa phương phát ra ánh sáng kia.
Tại một nơi khác, có vài cường giả đang cùng nhau đứng một chỗ. Những người này chính là cường giả Đấu Chiến Thánh tộc cùng người Cơ Đế môn đã ngăn cản người truy sát Thanh Nhi. Lúc này, Cơ Đế đang tìm hiểu cánh cửa Tiên Nhiên cũng cảm giác được điều gì, ánh mắt lóe lên nhìn về phương hướng phát ra ánh sáng nói:
- Khí tức không gian thật mạnh, chúng ta đi.
Trên người nàng phóng ra lực lượng không gian cường đại khiến cho thân thể nàng cắt ngang hư không tiến về phía trước. Cường giả Đấu Chiến Thánh tộc cũng cấp tốc chạy như điên về phía phương hướng kia.
Ở nơi xa hơn, Tần Vấn Thiên đang hóa thân thành người khổng lồ, đạp trên mặt đất tạo thành những vết nứt lớn. Thân thể to lớn lao nhanh về phía trước, bất kỳ nơi nào hắn đi qua đều khiến cho thiên địa rung động, khiến nhiều người kinh hãi. Thân thể này to lớn đến mức, dù ở nơi rất xa vẫn có thể nhìn thấy.
Nhiếp Vân Thường sau khi điên cuồng cười lớn liền nhìn qua Thanh Nhi nói:
- Ngươi quả nhiên rất dối trá.
Thanh Nhi nhìn vị sư tỷ xa lạ, sắc mặt lạnh băng, nàng không oán hận Nhiếp Vân Thường nhưng tình cảm lúc trước cũng không sót lại chút gì.
- Lực lượng này cũng không chịu sự khống chế của ta. Ngay cả ta cũng không biết chuyện này sẽ xảy ra. Chỉ có điều, nếu sư tỷ đã cho là ta dối trá thì sẽ là như vậy.
Thanh Nhi nói. Tay nàng lập tức vung ra, đẩy lùi Nhiếp Vân Thường. Giờ phút này, lực không gian đáng sợ trên người Nhiếp Vân Thường tản đi, thân thể nàng được giải thoát.
Nàng nhìn kinh ngạc nhìn thân ảnh mỹ lệ trước mắt, không ngờ đối phương lại tha cho nàng. Nàng cười nói:
- Ngươi đây là thương hại ta, đồng tình với ta sao?
Thanh Nhi không nói gì. Nàng hiểu rõ, bất kể nàng làm hay nói gì đều vô dụng.
Từ các phương hướng phía xa, xuất hiện khí tức cường đại đang đến gần, nhưng các nàng lại không hề cử động. Không bao lâu, cách đó không xa có hai cỗ khí tức đồng thời hạ xuống.
Theo thứ tự là Hoàng Vô Địch cùng với Đấu Chiến Thánh tộc và các sư tỷ của nàng.
Nhìn cảnh trước mắt, cường giả Đấu Chiến Thánh tộc và Cơ Đế môn ngây ngẩn cả người. Người của Cơ Đế môn liền mở miệng hỏi:
- Thanh Nhi, ngươi thế nào?
Nàng không ngờ trong mắt Thanh Nhi lại xuất hiện nước mắt, hơn nữa nhìn tình trạng của Nhiếp Vân Thường và Thanh Nhi đều có điểm khác thường. Lúc này, bọn người Hoàng Hữu Địch cũng đã chạy đến. Như vậy luồng khí tức kia là của Nhiếp Vân Thường hay Thanh Nhi?
Không ngờ các nàng lại xảy ra chiến đấu.
Thanh Nhi không nói gì. Vị sư tỷ kia liền nhìn về phía Nhiếp, thấy thần sắc lạnh lùng của Nhiếp Vân Thường, nàng mở miệng nói:
- Vân Thường, ngươi đã làm gì Thanh Nhi?
Thần sắc Nhiếp Vân Thường lạnh như băng, nàng nhìn sư tỷ của nàng, châm chọc nói:
- Thanh Nhi, ngươi xem, quả nhiên các sư tỷ vẫn đứng về phía ngươi.
- Vân Thường.
Chân mày vị sư tỷ kia càng nhăn lại.
- Ngay cả tập kích bất ngờ cũng không bắt được người. Nhiếp Vân Thường ngươi quả thật là phế vật.
Hoàng Hữu Địch lạnh lùng nói. Lúc này, sắc mặt người Cơ Đế môn trở nên đặc biệt khó coi.
Tập kích bất ngờ? Không ngờ Nhiếp Vân Thường lại đánh lén Thanh Nhi?
- Tại sao phải làm như vậy?
Nàng chất vấn.
- Vì sao? tại sao ngươi lại không hỏi vì cái gì mà nàng lại mang chúng ta vào cuộc chiến như vậy. Nhiếp Vân Thường tại sao lại phải vì nàng mà chiến đấu?
Nhiếp Vân Thường lạnh lùng đáp. Các sư tỷ của nàng sau khi nghe được đều lặng im. Sau đó các nàng nhìn Nhiếp Vân Thường, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi cấu kết với người ngoài làm hại đồng môn. Nhiếp Vân Thường ngươi không xứng là đệ tử sư tôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận