Thái Cổ Thần Vương

Ba năm

Tần Vấn Thiên lần này bị thương rất nặng, cỗ lực lượng huyết mạch đáng trong cơ thể vốn không có cách nào khống chế hoàn toàn, một khi phóng ra, hắn sẽ trở nên cường đại. Tuy nhiên một khi cỗ lực lượng kia vắt kiệt lực lượng thân thể của hắn, hắn sẽ cực kỳ suy yếu.
Yêu huyết này quá mức bá đạo, bản thân hắn không nên thức tỉnh sớm như vậy. Lần trước bị kích phát ở huyết hà thánh địa, hắn đã mạnh mẽ khai thông sử dụng, nếu không phải thân thể hắn hoàn mỹ, thể chất vô song thì hắn đã trực tiếp bạo thể mà chết khi sử dụng lực lượng yêu huyết bá đạo vượt quá cảnh giới của bản thân rồi. Lần thức tỉnh kích phát đó thật vô cùng nguy hiểm.
Lần trước trong quá trình chạy thoát thân, sau khi tiêu diệt đám người Hoàng Đãng Thiên, hắn cũng đã trải qua một khoảng thời gian suy yếu, lần này còn nghiêm trọng hơn, bởi vì hắn không chỉ vận dụng lực lượng này mà bản thân còn bị Hoàng Sát Thiên tổn thương nặng nề. Nếu không phải hắn có nắm giữ một loại huyết mạch khác, e rằng căn bản không chịu nổi loại thương thế này, dẫn đến tạng phủ trong cơ thể dần mất đi sức sống. Dù sao thì hắn đã suy yếu như thế này rồi, căn bản không có tiên lực chữa trị cho thân thể bị tổn thương.
Thứ mà hắn có thể dựa vào giờ chỉ có lực lượng trong cơ thể, tự mình hồi phục.
Cuộn tranh trong hư không sau tháng ba đã tiêu tan, rất nhiều người có ân oán từng bạo phát nhiều lần đại chiến, nhưng thế lực mà Hoàng Sát Thiên và Tần Vấn Thiên đại diện cho lại ngừng chiến, không tiếp tục bạo phát chiến đấu sát phạt nữa. Trận chiến này đã đủ thảm khốc, nếu tiếp tục đánh, vậy chẳng ai có thể dự đoán được kết cục sẽ như thế nào.
Năm tháng cứ thế qua đi, cường giả trong Thiên Đạo Thánh Viện bận rộn chuyện tu hành, không dám dừng lại dù chỉ một chút. Hiện tại, bọn họ chỉ còn có ba năm.
Vậy mà hai năm cũng đã trôi qua trong nháy mắt.
Trong hai năm này, thương thế của Tần Vấn Thiên vẫn chưa lành lại, chỉ có điều hắn vẫn không trì hoãn việc tu hành, thường xuyên ngồi thiền lĩnh ngộ, tu hành tiên lực, cảm nhận lực lượng quy tắc. Trận chiến ấy tuy khiến hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng cho hắn không ít cảm ngộ. Tuy bản thân hắn đã từng cảm nhận được uy năng to lớn của cường giả Tiên Vương trong bí cảnh nơi thánh địa, nhưng cận chiến một trận với người có cấp bậc như Hoàng Sát Thiên hiển nhiên có thể tăng cường cảm ngộ cho hắn, không thể nghi ngờ.
Trong hai năm này, cảnh giới của Thanh Nhi cũng đột phá đến Tiên Thai lục trọng. Ngày trước khi lực lượng trong cơ thể nàng thức tỉnh, khống chế một loại năng lực của Tiên Vương, từ đó về sau lĩnh ngộ đối với lực lượng không gian càng trở nên đáng sợ hơn. Trên con đường tu hành về sau, mãi cho đến cảnh giới Tiên Vương, tốc độ tu hành của nàng rất nhanh, vượt xa trước đây.
Thánh viện sơn mạch, trên một khối đá lớn tại một ngọn núi, Tần Vấn Thiên đứng đó hô hấp trong khí tức trong thiên địa, cảm thấy toàn thân vô cùng khoan khoái.
- Cảm thấy khá hơn chút nào không?
Ở bên cạnh hắn xuất hiện một bóng hồng đẹp như thiên tiên, chính là Mạc Khuynh Thành.
- Ân, đỡ nhiều rồi, chắc là có thể ra ngoài đi lại được rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu.
- Ta nghe nói thương thế của Hoàng Sát Thiên cũng đã khôi phục, thương thế của ngươi lại chưa hoàn toàn khôi phục, không nên đi ra ngoài.
Một đạo quang mang không gian lập lòe, sợi tơ kim sắc dần dần hiện rõ, trước mặt Tần Vấn Thiên xuất hiện một bóng người, là Thanh Nhi.
- Thanh Nhi, ngươi khống chế uy năng Tiên Vương càng lúc càng lợi hại.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Ta hiện tại có thể mang quy tắc trên người mình khuếch tán ra ngoài một chút, trong cự li này, ta có thể đến bất kỳ đâu trong nháy mắt.
Thanh Nhi khẽ nói.
- Năng lực không gian quả nhiên không tầm thường. Trận chiến năm đó đúng là có chút may mắn, nếu như Hoàng Sát Thiên không cho rằng một đòn cuối cùng của hắn đã nắm chắc phần thắng, nếu hắn có tâm đề phòng lớn hơn một chút thì lần công kích kia cũng chưa chắc có thể đánh trúng hắn.
Tần Vấn Thiên nhớ tới trận chiến trước đây.
- Ngươi liều mạng rước lấy thương thế nặng nề, lại sử dụng công kích cường đại như vậy, có thể lặp lại lần nữa, hắn cũng chưa chắc có thể thoát thân.
Thanh Nhi lắc đầu nói.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, nói:
- Thanh Nhi, dựa vào uy năng mà ngươi hiện tại đang khống chế, cường giả Tiên Vương am hiểu lực lượng không gian lại càng thêm đáng sợ, có thể tùy ý di chuyển trong khu vực mà quy tắc của mình bao phủ, đây chính là dịch chuyển tức thời.
- Đúng vậy.
Thanh Nhi gật đầu, chiến đấu với cường giả Tiên Vương am hiểu lực lượng không gian, khống chế năng lực để dịch chuyển trong nháy mắt, trừ khi ngươi cường đại đến mức có thể dùng một đòn bao phủ tất cả phạm vi mà hắn có thể dịch chuyển tức thời, phá diệt không gian, bằng không sẽ giết không nổi hắn.
- Nói như vậy, nếu Hoàng Sát Thiên bước vào Tiên Vương Cảnh, vậy thì quá nguy hiểm.
Tần Vấn Thiên thì thầm khẽ nói:
- Ta vẫn muốn ra ngoài tu hành. Hoàng Sát Thiên và Hoàng Hữu Địch không giống nhau, hắn kiêu ngạo hơn nhiều. Năm xưa đánh một trận, sau này hắn sẽ không xuất thủ trong thánh viện nữa đâu.
- Vậy để ta cùng đi với ngươi.
Mạc Khuynh Thành nắm lấy tay Tần Vấn Thiên nói. Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, mặc dù Thanh Nhi không nói gì thêm, nhưng nàng lại yên tĩnh đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Đi.
Có hai vị mỹ nhân làm bạn, vui tới quên cả đất trời.
Thương thế của Hoàng Sát Thiên quả thật đã khôi phục. Lúc này hắn đang đứng trước thông thiên tiên thạch tại Thông Thiên giới của thánh viện, sau lưng hắn là cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc, trong đó cũng có cả Hoàng Vô Địch.
- Ngươi thật sự muốn bế quan một năm sao? Trận chiến hai năm trước nếu không phải do ngươi khinh địch, chắc hẳn đã có thể tiêu diệt hắn. Hiện tại lại không đi báo thù sao?
Hoàng Vô Địch nhỏ giọng nói.
- Khinh địch?
Hoàng Sát Thiên châm chọc một tiếng:
- Không cần tìm lý do ngụy biện cho ta. Trận chiến ấy ta mang tâm thế phải giết chết hắn, cuối cùng lại chỉ lưỡng bại câu thương. Nếu dùng cảnh giới chênh lệch mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, là ta thất bại. Đã chiến bại, vậy thì còn có tư cách gì để tái chiến. Ta sẽ tạm thời giữ lại mạng của hắn và con gái của Trường Thanh, nhưng không phải hiện tại.
Nói rồi, Hoàng Sát Thiên đi đến phía thông thiên tiên thạch, lại một lần nữa bước chân vào trong đó.
Hoàng Vô Địch than thở, hắn cũng không lo lắng Tần Vấn Thiên lại đến đây sát phạt, bởi vì Hoàng Sát Thiên vẫn còn sống. Đám người Tần Vấn Thiên nên hiểu rõ một đạo lý, rằng nếu Hoàng Sát Thiên thật sự muốn giết người, ngoại trừ Tần Vấn Thiên, không có người thứ hai có thể ngăn cản hắn, thậm chí ngay cả Tần Vấn Thiên cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Cho nên, Tần Vấn Thiên sẽ không xuất thủ, trừ khi hắn tự tin đến mức có thể trực tiếp tiêu diệt Hoàng Sát Thiên.
Hoàng Sát Thiên lại cũng không có ý xuất thủ. Điều này có nghĩa là trận chiến giữa hai bên chỉ đành tạm gác lại tại Tiên Vực.
Một năm cuối cùng này, các thiên kiêu trong thánh viện đều buông bỏ tất cả ân oán, chỉ biết tu hành. Thật sự là càng gần ngày ra ngoài, bọn họ mới càng cảm thấy thời gian cấp bách, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
Một năm này Tần Vấn Thiên đã đi tới rất nhiều bí cảnh tu hành trong khắp thánh viện, tu vi tăng lên từng chút một. Hắn tin tưởng, trước khi ra ngoài, hắn tăng tu vi lên tới cảnh giới Tiên Thai thất trọng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cứ như vậy, mặc dù không dùng tới cỗ lực lượng huyết mạch kia, chỉ đơn thuần dùng cảnh giới vốn có, chỉ có duy nhất một Hoàng Sát Thiên là cường giả cảnh giới Tiên Thai có thể uy hiếp được hắn.
Năm tháng vội vàng như nước chảy mây trôi, mọi người càng hi vọng thời gian chậm lại một chút, lại càng phát hiện nó trôi qua quá nhanh.
Ba năm đã tới, hôm ấy, trong thánh viện vang lên tiếng chuông, tất cả các ngõ ngách trong thánh viện đều có thể nghe thấy. Sau đó, có một giọng nói trực tiếp tiến vào tai mọi người.
Thánh viện giảng đạo lần cuối cùng, sẽ không phân làm bốn tòa thánh viện nữa, mà hai vạn thiên kiêu sẽ cùng tập trung tại một nơi.
Địa điểm thánh viện giảng đạo lần này là Thông Thiên giới.
Lúc này Thông Thiên giới đang phát sinh biến hóa kịch liệt, tất cả mọi thứ xung quanh màn sáng đều biến mất, ở chính giữa Thông Thiên giới, mỗi một cây cột đá thông thiên phóng ra vô tận tiên quang thông thiên xông thẳng lên trời, ở đó dường như xuất hiện một mảnh tinh không bao la.
Những cột đá thông thiên chính là thông thiên tiên vị lúc trước, các thiên kiêu ngồi ở trên đó, nghe thánh viện giảng đạo một lần cuối cùng.
Từng bóng người phá không bay đến, đáp trên khu vực chính giữa Thông Thiên giới. Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía tinh không bao la trên không trung, ánh sao vô cùng chói mắt rực rỡ rơi xuống, cả tòa Thông Thiên giới phía dưới như thể có một đồ án tinh thần cực kỳ đáng sợ xuất hiện, đang thu nạp lực lượng vô tận từ ngôi sao, cũng phóng ra ánh sáng chói mắt.
Nơi này là Thông Thiên giới, dường như thật sự có thể thông lên trời.
Tần Vấn Thiên hộ tống Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành đáp xuống Thông Thiên giới. Sau lưng hắn là Luyện Ngục ôm Tiểu Hỗn Đản, chỉ thấy tiểu gia hỏa này đặc biệt hưởng thụ mà rúc vào lòng Luyện Ngục. Luyện Ngục vẻ mặt ghét bỏ nhìn tiểu hỗn đản không biết xấu hổ này.
Từng bóng người đáp xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, là cường giả của Đấu Chiến Thánh tộc đang lục tục tập trung lại.
- Vấn Thiên.
Nam Hoàng Vân Hi, Nam Hoàng Sênh Ca xuất hiện, các nàng hộ tống cường giả Nam Hoàng thị cùng đi tới bên này.
- Vân Hi, Sênh Ca.
Tần Vấn Thiên mỉm cười hô một tiếng:
- Chúng ta đi về phía trước thôi.
- Được.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, đi về hướng Thông Thiên tiên thạch, ở đó có một bóng người chắp hai tay sau lưng đang đứng lặng lẽ.
Tầm mắt của Tần Vấn Thiên rơi vào trên tấm lưng kia, trong con ngươi hiện lên một luồng phong quang. Sau đó hắn thấy đối phương chậm rãi xoay người lại, liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, ánh mắt trước sau như một hững hờ, sau đó liền thấy thân hình hắn lóe lên, đáp trên một cột đá thông thiên đằng xa.
Phía trước, Cửu Hoàng Tiên Quốc, Bạch Hổ tộc, Lôi Thần điện, Thiên Lam Tiên Quốc cùng rất nhiều cường giả khác cũng đều ném tới lạnh lùng hàn quang, sát ý mười phần.
- Còn lại một lần cuối cùng thánh viện giảng đạo, ngày rời khỏi Thông Thiên giới sẽ chính là ngày diệt vong của các ngươi.
Bạch Mâu mang sát khí đáng sợ trên người. Ở trong Thông Thiên giới, Bạch Hổ tộc đã gặp phải sỉ nhục chưa từng có.
- Ta thật ra muốn xem là ngày diệt vong của ai.
Ánh mắt của thánh nữ Nam Hoàng thị cũng băng lãnh, Nam Hoàng thị các nàng đã sợ ai bao giờ?
- Lên đi.
Tần Vấn Thiên không nhìn những người đó, đấu khẩu cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Hắn biết đối phương hận không thể đem hắn băm thây vạn đoạn, hắn chẳng phải cũng như vậy sao.
Từng bóng người lóe lên, lần lượt đáp xuống trên cột đá thông thiên, bị tinh quang bao phủ.
Từ khắp các nơi trong thánh viện, không ngừng có cường giả chạy tới nơi này, mãi đến khi tất cả mọi người đều đã đáp xuống Thông Thiên giới, bọn hắn mới phát hiện tinh quang rực rỡ bao phủ một giới này, đồ án trên mặt đất phát ra ánh sáng mãnh liệt vô cùng rực rỡ. Sau đó bọn hắn liền cảm thấy khắp không gian dường như đều đang chuyển động, bọn họ như thể đi tới trên tinh không, vòng một vòng nhìn lại đã chẳng còn thấy Thiên Đạo Thánh Viện.
Ở đây chỉ có Thông Thiên giới.
Thông Thiên giới, có thể thông thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận