Thái Cổ Thần Vương

Về nhà

Đôi mắt lạnh giá của Nam Hoàng Cô Hồng quét về phía Bạch Hổ tộc, nhiệt độ khắp mấy ngàn dặm quanh khu vực này dường như đang tăng lên.
- Nhị sư tỷ, Vân Thường sư muội là bị bọn Hoàng Hữu Địch của Cửu Hoàng Tiên Quốc tiêu diệt.
Môn hạ đệ tử của Cơ Đế lạnh lùng nói.
- Nếu không phải có Tần Vấn Thiên ra tay, Nam Hoàng thị ta e rằng chẳng có bao nhiêu người có thể sống sót rời khỏi Thiên Đạo Thánh Viện.
- Chúng ta cũng vậy.
Mạc Tử Yên nói. Trận chiến lúc ấy, nếu không có Tần Vấn Thiên ngăn cản Hoàng Sát Thiên, liệu có ai có thể bảo toàn mạng sống?
Từng giọng nói vang lên, mọi người dường như có thể tưởng tượng ra chiến đấu tàn khốc trong thánh viện. Thánh nữ của Nam Hoàng thị, môn nhân của Cơ Đế đều suýt nữa bị chôn vùi ở bên trong. Hoàng tử của Cửu Hoàng Tiên Quốc cũng bị tiêu diệt ở bên trong. Đại yêu của Bạch Hổ tộc bị tươi sống nướng chín. Trận chiến này thật kinh tâm động phách.
Vạn Ma đảo cũng có rất nhiều thiên kiêu bước vào thánh viện, bởi vậy ở đây cũng không thiếu cường đại ma tu. Lúc này lại có một vị Ma Đế đáng sợ nhìn mọi người, cười nói:
- Mấy người Tiên Vực các ngươi thích nói dông dài đến vậy sao. Nếu đã có sinh tử thù thì cứ trực tiếp khai chiến tiêu diệt đối phương đi, đấu khẩu thì có gì hay ho, những kẻ bị giết là thiên kiêu thiên phú kiệt xuất trong đám hậu bối của các ngươi cơ mà!
- Tên này...
Thần sắc của mọi người ngưng trọng. Ma tu của Vạn Ma đảo hận không thể làm cho Tiên Vực đại loạn.
Khai chiến sao, nói thì dễ lắm.
Một khi chuyện này liên lụy đến thế lực đỉnh cấp khắp tại Tiên Vực, cho dù có cuồng bạo giống như Bạch Hổ tộc thì cũng sẽ không dễ dàng gì khơi lên tiên chiến cấp độ như vậy. Hậu quả của nó sẽ chẳng có thế lực phương dám nói là gánh được.
Yêu đế của Bạch Hổ tộc không dám làm vừa, Nam Hoàng Cô Hồng dù có phẫn nộ cũng sẽ không hành động khinh xuất.
- Ta nghe nói Thiên Biến tiên môn phía đông Tiên Vực chính là thế lực thành lập chưa được trăm năm, lúc này còn đang giao chiến với Đông Thánh tiên môn. Đồng thời, Trường Thanh Tiên Quốc cũng gặp phải Tiên Vực tài quyết do thế lực khắp vùng phía đông khởi xướng.
Nhân Hoàng của Cửu Hoàng Tiên Quốc đột nhiên mở miệng, ánh mắt của hắn rơi đến trên người Thiên Biến Đế Quân, nói:
- Ta kiến nghị, Thiên Biến tiên môn giao hắn cho chúng ta, thế lực bên ngoài chung quy cũng không thuộc về bản thân các ngươi.
Thiên Biến tiên môn là thế lực như nào? Vừa thành lập chưa đến trăm năm, mặc dù có một vị cường giả Tiên Đế nhưng lại dám đối đầu với Cửu Hoàng Tiên Quốc, bảo vệ người mà bọn họ muốn có sao?
Sau khi trải qua biến cố, Trường Thanh Tiên Quốc từ lâu đã là nguyên khí đại thương, thực lực bản thân cũng có hạn, lại dựa vào cái gì cản bọn họ?
Nam Hoàng thị cắm rễ tại nam bộ Tiên Vực đã từ lâu, thâm căn cố đế, thực lực cường đại, nhưng đó là thế lực của riêng Nam Hoàng thị, chẳng lẽ bọn họ lại muốn động Thiên Biến tiên môn. Nam Hoàng thị còn có thể vì thế mà khai chiến với Cửu Hoàng Tiên Quốc nữa. Đây đều như là chuyện cười vậy.
- Thiên Biến tiên môn, thế lực này ta chưa từng nghe nói qua.
Đôi mắt của Yêu đế Bạch Hổ tộc yêu dị vô cùng, nhìn chằm chằm về phía Thiên Biến Đế Quân.
- Diễn xuất của Cửu Hoàng Tiên Quốc và Bạch Hổ tộc thật sự khiến người ta thất vọng.
Thiên Biến Đế Quân lạnh lùng đáp lại một tiếng.
- Xem ra các ngươi đã lựa chọn xong xuôi, thà rằng bảo vệ một kẻ Tiên Thai. Vậy thì hôm nay từ biệt tại đây thôi, sau này còn gặp lại.
Vừa dứt lời, trên người hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ bao phủ chư thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc, sau đó liền trực tiếp rời đi.
Hôm nay ngay tại đây sẽ không có khả năng trực tiếp khai chiến, đợi sau khi quay về Tiên Quốc sẽ thương thảo thêm nên làm thế nào.
- Đi.
Yêu đế Bạch Hổ tộc hô lên một tiếng trầm thấp, sau đó cũng dẫn đầu các cường giả rời đi.
- Tiên Vực phía đông, tạm biệt.
Thiên Lam Tiên Quốc, Chí Tôn kiếm phái cùng rất nhiều cường giả đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi. Hiển nhiên, chuyện này còn lâu mới kết thúc được.
Kết quả của Tiên Vực tài quyết còn chưa có, đến nay, Trường Thanh đại đế còn chưa giao người ra.
Nếu đã đề nghị Tiên Vực tài quyết, đương nhiên sắp có một kết quả.
- Chúng ta cũng trở về thôi.
Thiên Biến Đế Quân nói với đám người Tần Vấn Thiên.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn nhìn về phía Thanh Nhi nói:
- Thanh Nhi, nàng thì sao?
- Ta sẽ đi theo sư tỷ tới chỗ sư tôn, như vậy cũng có thể về nhà bất cứ lúc nào thông qua trận pháp.
Thanh Nhi khẽ nói. Phong ba lần này vì nàng mới khởi lên, bên sư tỷ có người bởi vậy mà chết, nàng đương nhiên phải về sư môn báo cáo với sư tôn. Nếu sư tôn có xử phạt, nàng cũng sẽ nhận phạt.
- Được.
Tần Vấn Thiên cười cười gật đầu. Cơ Đế chính là tiên đế cấp Tiên Vực, Thanh Nhi trở về sư môn thì Tần Vấn Thiên đương nhiên yên tâm.
- Nhớ chiếu cố thật tốt bản thân.
Tần Vấn Thiên dặn dò.
- Được.
Thanh Nhi thanh thúy đáp:
- Hãy chiếu cố Khuynh Thành thật tốt.
Nói rồi nàng quay về phía Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu, sau đó liền đi tới phía môn nhân của Cơ Đế.
- Vấn Thiên.
Nam Hoàng Vân Hi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nàng không yên lòng nói:
- Bạch Hổ tộc chính là yêu, hành sự cực kỳ bá đạo không tuân theo quy củ. Ngươi cẩn thận một chút.
- Đúng vậy, chuyện này bọn họ hẳn là sẽ không từ bỏ ý định. Thù này đã kết thành rồi.
Thánh nữ của Nam Hoàng thị thần sắc lãnh đạm, sau khi trở về xong xuôi phải tu hành cho thật tốt.
- Được, các vị thánh nữ bảo trọng.
Tần Vấn Thiên chắp tay chào thánh nữ của Nam Hoàng thị, hai bên từ biệt lẫn nhau.
- Tần huynh, lần sau có thịt ăn nhớ chia xẻ nha.
Từ một phương hướng khác, bên cạnh ba người Bất Giới hòa thượng có mấy vị cao tăng hộ pháp, dáng vẻ trang nghiêm.
Tần Vấn Thiên nhìn vẻ tươi cười hèn mọn của tên Bất Giới này, cười nói:
- Giữa huynh đệ với nhau đương nhiên là đồng cam cộng khổ, có thịt mọi người cùng ăn, sau này còn gặp lại.
- Được, Tần huynh phải nhớ lấy lời đó nha.
Hai mắt Bất Giới tỏa sáng, thịt Bạch Hổ hắn còn chưa có ăn đủ đâu.
- Đương nhiên.
Tần Vấn Thiên nói rồi lại hướng phía Bất Ngữ và Bất Sân chắp tay nói:
- Lần này trong thánh viện, đa tạ hai vị đại sư chiếu cố, sau này nếu có gì cần, xin cứ gọi đến Tần mỗ."
- A di đà phật.
Bất Ngữ chắp hai tay lại trước ngực, quay người chào Tần Vấn Thiên. Bất Sân hòa thượng nhàn nhạt gật đầu, sau đó phật quang lập lòe, cao tăng của Vấn Tâm tự đã rời đi.
Cường giả khắp nơi đều lần lượt rời đi, có người của Tử Đế, có người của Đông thánh tiên môn, có người của Lôi Thần điện. Sở Thanh Y của Phiêu tuyết thánh điện trước khi đi vẫn không quên nhìn bóng dáng kia.
Người của Thiên Biến tiên môn khởi hành, ngự không rời đi. Ở phía Khương thị, khuôn mặt Khương Tử Dục lộ ra tiếu dung. Tên Tần Vấn Thiên này thật không khiến cho hắn thất vọng, tốc độ trưởng thành có thể nói là khủng khiếp.
Vạn Ma đảo ngang ngược khắp chốn, ánh mắt nữ tế ti của Tài Quyết ma điện chuyển qua, nhìn về phương hướng Thiên Biến tiên môn rời đi. Trong đôi mắt xinh đẹp vô ngần lại hiện lộ ý tứ không nỡ nhàn nhạt.
- Đi thôi.
Một vị Ma Đế khí tức đáng sợ mở miệng nói một câu, tất cả bọn họ đều lục tục rời đi.
Một tràng phong ba khởi lên rồi lại tan đi, nhưng hình như cũng đều ở trong dự liệu. Với sự có mặt của rất nhiều tiên đế nhân vật, dưới tình huống chẳng chuẩn bị gì, thật sự không có khả năng bạo phát loại đại chiến cấp độ đó. Độ liên lụy quá lớn, một khi không khống chế được liền có thể dẫn tới một trận bạo động lớn.
Hơn nữa những cường giả này dù chưa đạt đến cấp bậc Tiên Vương, nhưng hiển nhiên bản thân bọn họ cũng đã là một tồn tại cường đại, không cần cường giả đến ây tiếp ứng. Sau khi rời khỏi Thánh viện, bọn họ chắc chắn lại càng cường đại hơn.
... ...
Tại Thiên Biến tiên môn, Tần Vấn Thiên nhìn quần thể cung điện quen thuộc trước mắt, đáy mắt hiện lên một nét cười nhẹ. Có thể tụ hội cùng đám bằng hữu, tuy phong ba bất cứ lúc nào cũng có khả năng khởi lên, nhưng chí ít cũng có thể thanh tĩnh một đoạn thời gian.
Đường tu hành gian khổ, thời gian quý giá vô cùng. Nhưng năm mươi năm tu hành trong thánh viện trước sau căng thẳng tâm thần, giờ cũng cần phải thả lỏng một chút.
- Đế quân, ta về trước, nhìn ngắm một chút.
Tần Vấn Thiên chắp tay nói.
- Được, thời gian này ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, bên ngoài có tin tức gì ta tự sẽ thông báo cho ngươi.
Thiên Biến Đế Quân nói.
- Đa tạ đế quân.
Tần Vấn Thiên cùng đám người Mạc Khuynh Thành đi tới quần thể cung điện của mình. Năm tháng trôi qua, tu hành trong thánh viện lại tốn đến năm mươi năm, không biết mọi người còn khỏe mạnh hay không.
Tần Vấn Thiên vừa chuẩn bị tới bái kiến nghĩa phụ liền thấy đã có người đến đây, hẳn là tin tức hắn và Khuynh Thành trở về đã tới tai bọn họ.
- Sư tôn.
Mạc Khuynh Thành nhìn thấy Dược Hoàng đến đây, trên mặt liền lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Dược Hoàng tiền bối.
Tần Vấn Thiên khẽ khom người.
- Ta còn lo lắng Khuynh Thành gặp phải chuyện gì trên đường tìm ngươi, thấy nàng bình yên vô sự trở về, ta đã yên tâm rồi.
Dược Hoàng mỉm cười nói.
- Vấn Thiên, lần xuất ngoại này cũng thật dài.
Diệp Thanh Vân xuất hiện. Trong khoảng thời gian này, Diệp Thanh Vân vẫn luôn bế quan trùng kích cảnh giới Tiên Thai, bởi vậy không xuất môn.
- Nghĩa phụ, Lăng Sương tỷ.
Tần Vấn Thiên thấy nghĩa phụ và Diệp Lăng Sương, trong lòng đương nhiên rất cao hứng.
- Ha ha.
Tiếng cười sang sảng truyền đến, phụ thân Tần Xuyên và Tần Dao tỷ đều lần lượt đến đây, còn có lão sư Không Thương, sư tỷ Nhược Hoan.
- Hình như lại đẹp trai thêm rồi.
Nhược Hoan đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, thân thể gần như muốn dán sát vào Tần Vấn Thiên, ngón tay của nàng quyến rũ lướt qua cằm Tần Vấn Thiên, khiến cho Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười:
- Sư tỷ, ngươi hãy tha cho ta đi.
- Nói một chút nghe xem, hiện tại tu vi gì rồi?
Đôi con ngươi của Nhược Hoan chất chứa một nét kỳ quái.
- Ở cảnh giới Tiên Thai này chắc hẳn cũng là tương đối lợi hại đi.
Tần Vấn Thiên vui đùa mà nói. Lúc ở cùng người nhà và lúc ở bên ngoài hoàn toàn khác nhau, hắn giờ rất thả lỏng.
- Tương đối lợi hại sao.
Nhược Hoan thì thầm khẽ nói, trưọng kiếm tông có không ít bóng người lóe đến, khiến cho Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ. Người của Trượng kiếm tông không muốn quá dựa dẫm vào hắn, bởi vậy rất nhiều người đều đang thí luyện ở bên ngoài, rất ít khi tập trung như vậy.
Đoạn Hàn, Quý Phi Tuyết, Lâu Băng Vũ cùng những người khác đều xuất hiện ở trong đám người, hơn nữa, cảnh giới của bọn họ đều đã mạnh hơn ngày xưa rát nhiều. Chỉ có điều đều kẹt tại cảnh giới Thiên Tượng, không có cách nào bước vào cảnh giới Tiên Thai. Tần Vấn Thiên chuẩn bị sẽ thử thách bọn họ một hồi, chắc hẳn là sẽ có thể phá tan tầng ràng buộc kia.
- Vấn Thiên, ngươi trở về đúng lúc lắm, Lâm Soái sư huynh sắp làm đại hôn rồi.
Đoạn Hàn đi lên phía trước cười nói với Tần Vấn Thiên.
- Lâm Soái sư huynh sắp làm đại hôn?
Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia vui mừng. Nhiều năm về trước khi bản thân hắn vừa mới bước vào hoàng cấp Thánh Vực, chính Lâm Soái sư huynh đã nhận hắn tới Trượng kiếm tông, chiếu cố hắn rất nhiều, không nghĩ tới búng tay một cái mà đã trôi qua nhiều năm như vậy. Lâm Soái sư huynh cũng đã tìm được người mình yêu, hắn đương nhiên là cảm thấy cao hứng cho sư huynh.
- Cô nương nhà ai lại có phúc khí tốt như vậy, gả cho người ưu tú như Lâm Soái sư huynh.
Tần Vấn Thiên lại cười nói.
- Lâm Soái sư huynh quen nàng lúc ra ngoài thí luyện, là một cô nương rất tốt ở trong thành Vân Châu.
Diệp Lăng Sương cũng rất vui vẻ. Lâm Soái sư huynh giống như huynh trưởng của nàng vậy.
- Sư huynh đâu rồi?
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Sao lại không có mặt.
- Ở nhà cô nương đó rồi, đang bận rộn chuyện đại hôn. Vân Châu thành lớn như vậy, muốn trở về một chuyến cũng không dễ dàng. Chúng ta vốn trở về để chuẩn bị, không nghĩ tới lại gặp ngươi đã trở về.
Mọi người đều vừa cười vừa nói. Tần Vấn Thiên gãi đầu, cũng đúng, Vân Châu thành mênh mông đến thế, kể cả đối với cường giả Tiên Thai thì cũng là rất lớn, rất nhiều người cả một đời này đều không bước chân ra khỏi tòa thành này.
Chỉ là do Tần Vấn Thiên thường gặp toàn cường giả, hơn nữa còn đi từ địa vực đến khắp các nơi trong Tiên Vực nên mới mơ hồ không nhận ra Vân Châu thành đối với một vị võ tu dưới Tiên Thai có ý nghĩa như thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận