Thái Cổ Thần Vương

Khinh thường

- Hoắc hiền chất nói có lý, không nghĩ tới trong sư môn của Lâm hiền chất lại có nhiều cô nương tốt như vậy. Nếu như chưa có hôn phối, trưởng bối chúng ta đây ngược lại có thể tác hợp một chút.
Chỉ thấy có một vị trưởng giả mỉm cười nói.
- Không biết vị tiểu thư này đã có hôn phối hay chưa?
Có người thanh niên đánh ánh mắt nhìn về phía Mạc Khuynh Thành hỏi thăm. Người thanh niên này tự nhận phong độ phiêu dật, gia thế cũng không tầm thường, mới có thể khiến cho Mạc Khuynh Thành chú ý.
Nhưng Mạc Khuynh Thành căn bản đến liếc cũng không có liếc hắn một cái, chỉ kéo tay Tần Vấn Thiên, nhất thời sắc mặt của người thanh niên này trở nên cứng đờ, tự đã hiểu rõ ý tứ của Mạc Khuynh Thành.
Hoắc Nham nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, sâu trong đôi mắt có một luồng đố kị.
Lúc này Lâm Soái đã đi tới bên này, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng toát ra vẻ không vui. Hắn rõ ràng sư đệ này của hắn có thân phận ra sao, đến nhân vật Tiên Vương cao cao tại thượng hắn cũng có thể bình đẳng đối thoại, hắn thậm chí có thể trực tiếp gặp mặt Thiên Biến Đế Quân. Những người này vậy mà lại có ý đồ với Mạc Khuynh Thành, đơn giản là buồn cười.
Huống hồ, nữ tử bên cạnh Tần Vấn Thiên, Luyện Ngục và Tần Vấn Thiên hiển nhiên quan hệ không tầm thường, Tần Dao là tỷ tỷ của Tần Vấn Thiên, Diệp Lăng Sương là nghĩa tỷ, Nhược Hoan là sư tỷ. Đã có Tần Vấn Thiên ở đây, hôn phối của các nàng sao lại đến phiên những người này lắm miệng, đến cả sư muội Lâu Băng Vũ cũng là người cao ngạo, sao lại coi trọng mấy kẻ thanh niên ở đây.
Hắn biết người của Trần gia không coi trọng hắn, nhưng khách nhân của Trần gia lại mơ ước những nữ tử bên cạnh Tần Vấn Thiên ư? Bọn họ còn lâu mới đủ tư cách.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Hôm nay người trong sư môn ta đến đây chúc mừng, không phải đến tìm hôn phu.
Đồng tử ép người của Lâm Soái nhìn chằm chằm vào Hoắc Nham, quét về phía mọi người nói.
Tình cảm giữa hắn và Trần Di vô cùng tốt, bởi vậy hắn cũng không quan tâm người của Trần gia có coi hắn ra gì hay không. Lần này đại hôn chỉ là cho Trần gia một công đạo, sau đó bọn họ sẽ rời đi rèn luyện. Thái độ của người Trần gia hắn không quan tâm, nhưng nếu những người này bất kính với người của sư môn hắn, hắn lại không thể không quan tâm.
- Lâm Soái, chú ý thái độ của ngươi, đó là tỷ phủ của ngươi.
Trần Ngạo huynh trưởng của Trần Di đã đi tới, lạnh nhạt mở miệng. Hoắc Nham cười cười nhìn Lâm Soái, giống như là đang xem trò vui vậy.
Mọi người đều lộ ra thần sắc thú vị. Trần Ngạo là huynh, quan hệ của Lâm Soái và Hoắc Nham với hắn là như nhau. Ấy vậy mà giờ khắc này tại đại hôn của Lâm Soái, hắn lại quát mắng Lâm Soái che chở Hoắc Nham, có thể thấy được thái độ của Trần gia đối với Lâm Soái.
- Sư huynh, không sao.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói. Hôm nay là ngày đại hôn của Lâm Soái và Trần Di, hắn đương nhiên không muốn phá hủy hăng hái của mọi người, chí ít cũng sẽ không khiến cho Lâm Soái và Trần gia trở mặt. Nếu vậy, bất luận là Lâm Soái sư huynh hay là Trần Di cũng đều sẽ rất khó xử.
- Tần sư đệ.
Lâm Soái đánh ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên quay qua hắn khẽ gật đầu, truyền âm nói:
- Sư huynh, chúng ta tới là muốn chúc mừng, không phải đến đây ảnh hưởng ngày vui của ngươi. Chỉ có điều, sư huynh nếu có điều gì muốn ta làm, bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó.
Lâm Soái sửng sốt một chút, lập tức khẽ gật đầu.
- Các ngươi làm cái gì vậy, Lâm Soái, chuẩn bị một chút, sắp tiến hành nghi thức rồi.
Trần gia chính là vọng tộc, đương nhiên có nghi thức hôn lễ riêng của gia tộc. Lâm Soái gật đầu, chỉ thấy Trần Di hướng phía đám người Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ áy náy.
- Thái độ gì vậy.
Trần Tuyết thấy Lâm Soái và Trần Di rời đi lạnh lùng nói, cũng không tránh né, Tần Vấn Thiên bọn họ có thể nghe được rất rõ ràng.
- Sau ngày hôm nay người ta chính là con rể của Trần gia, có thể sau đó lại ở tại nhà ngươi, cũng là bán chủ nhân đó.
Hoắc Nham châm chọc nói.
- Tỷ phu bất kính như thế với ngươi, nếu không phải nể mặt Tiểu Di thì ta đã bảo phụ thân trực tiếp đá người như vậy ra khỏi nhà rồi.
Trần Tuyết lạnh nhạt nói.
- Thôi bỏ đi. Hôm nay là ngày mừng vui, cũng không cần quá mất hứng.
Hoắc Nham khẩu thị tâm phi nói, trên mặt hắn là dáng vẻ tươi cười, có vẻ đặc biệt dối trá.
Tần Vấn Thiên cùng mọi người nghe không sót một chữ cuộc đối thoại của hai người này. Sắc mặt mọi người trong Trượng Kiếm tông đều rất khó coi. Đây là coi người trong sư môn của Lâm Soái như không khí mà. Có thể tưởng tượng được hai người này miệt thị Lâm Soái đến nhường nào thì mới dám khinh thường bọn họ như vậy.
- Đều đã tu hành nhiều năm như vậy, sao lại dễ dàng tức giận được chứ. Hôm nay không cho phép ai mất hứng.
Lão tổ của Trượng Kiếm tông nhìn thấy vẻ không hài lòng trên mặt mọi người liền mở miệng nói. Trong trường hợp này, dù bọn họ có mất chút thể diện thì cũng không thể phá hủy việc vui của Lâm Soái và Trần Di.
- Đều tới xem nghi thức thôi.
Lão tổ lại nói, mọi người đi về phía chính giữa. Nghi thức đại hôn của Trần gia trước phải bái Trần gia tổ tiên, sau lại kính trà trưởng bối, rồi đến chào hỏi huynh trưởng, tẩu tử cũng như tỷ tỷ, tỷ phu.
Các vị trưởng bối tuy cũng không tán thành Trần Di cùng với Lâm Soái, nhưng nếu không lay chuyển được Trần Di, vậy thì cũng sẽ không tận lực gây khó dễ. Ngay cả Trần Ngạo tuy mặt lạnh nhưng cũng đưa lễ vật chúc mừng sau khi Trần Di cùng Lâm Soái đến chào hỏi bọn họ.
Chỉ có điều luận đến Hoắc Nham cùng Trần Tuyết, lúc Lâm Soái và Trần Di đứng ở trước người bọn họ chuẩn bị hạ thấp người vài chào, Trần Tuyết vậy mà lại trực tiếp tránh đi, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người nàng.
- Lễ này ta nhận không nổi.
Trần Tuyết không vui nói.
- Trần Tuyết.
Trần phụ nghiêm khắc nói, nữ nhi này không ngờ lại quấy rối vào lúc này.
- Tỷ, nếu là ta và Lâm Soái có chỗ nào chưa được tốt, mong tỷ có thể nói cho chúng ta biết. Tiểu Di ở đây trước xin tạ lỗi với tỷ tỷ và tỷ phu.
Trần Di hạ thấp người nói.
- Tiểu Di, việc này không có quan hệ gì tới ngươi.
Trần Tuyết mở miệng nói.
- Tiểu Di, tỷ tỷ của ngươi cũng không phải là có gì bất mãn với ngươi, chẳng qua là cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao, ngươi ưu tú như vậy...
Hoắc Nham hít một hơi, trên mặt vẫn treo dáng vẻ tươi cười. Dù hắn không có nói toạc ra nhưng không hề nghi ngờ gì nữa đã đánh vỡ thể diện của Lâm Soái.
- Tên khốn này
Lăng Thiên kiếm chủ thấy ái đồ bị làm khó dễ như vậy, sắc mặt tái xanh.
Ánh mắt của Diệp Lăng Sương cũng lạnh vô cùng, nàng nhìn về phía Tần Vấn Thiên đang đứng bên cạnh, truyền âm nói:
- Vấn Thiên, tuy Lâm Soái sư huynh không muốn mượn thanh danh của ngươi để nâng mình lên, nhưng tu vi của người này chẳng qua cũng chỉ mới đến cảnh giới Thiên Tượng, vậy mà lại có thể ỷ vào thế lực sau lưng mà sỉ nhục sư huynh. Vấn Thiên, ngươi có thể sử dụng phương thức ôn hòa nào giúp sư huynh một tay hay không? Điều kiện tiên quyết là không phá hỏng hôn lễ.
- Lăng Sương tỷ.
Tần Vấn Thiên quay sang nàng, truyền âm nói:
- Sư huynh có tôn nghiêm của mình, nếu như bản thân sư huynh không muốn, ta sẽ không áp đặt suy nghĩ của riêng mình lên sư huynh, đây là tôn trọng đối với sư huynh. Hơn nữa ta đã ra ám hiệu cho sư huynh, chỉ cần sư huynh gật đầu thì ta sẽ làm chút chuyện.
- Được rồi.
Diệp Lăng Sương khẽ gật đầu, hi vọng Lâm Soái sư huynh có thể suy nghĩ cẩn thận. Hắn không thích mượn uy phong của Vấn Thiên, nhưng đối phương lại thích nhân cơ hội bắt nạt hắn.
Lời nói của Hoắc Nham khiến Trần Di nghe vào trong tai đều thấy cực kỳ không vui, nàng nắm lấy tay Lâm Soái, không tiếp tục nhìn Trần Tuyết cùng Hoắc Nham nữa, cũng không hành lễ mà trực tiếp đi qua bọn họ, quay sang hành lễ với một vị tỷ tỷ khác. Dáng vẻ tươi cười của Hoắc Nham ngay lập tức đông cứng lại. Nhìn từng ánh mắt phóng đến, trong lòng Hoắc Nham nổi lên một tia hàn ý.
Đây là mặc kệ không thèm để ý tới hắn sao?
- Tỷ, ngươi xem.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Trần Di vẫn cương nghị mà bảo trì dáng vẻ tươi cười, hắn có chút hiểu được vì sao Lâm Soái sư huynh thà rằng ném đi thể diện của mình lại vẫn muốn cưới Trần Di làm vợ.
Năm đó hắn cùng với Mạc Khuynh Thành không phải cũng đã gặp phải rất nhiều phản đối hay sao.
Khóe miệng Trần Tuyết và Hoắc Nham co giật, chỉ có điều bị ánh mắt của Trần phụ ngăn lại, vẫn chưa lập tức phát tác.
Lễ đã xong, mọi người cùng cất lời tặng quà chúc phúc. Cả khách và chủ đều đã ngồi xuống, Trần phụ mở miệng nói:
- Trần Ngạo Trần Tuyết, các ngươi tới giúp một tay an bài đi.
- Dạ.
Trần Ngạo cùng vài người gật đầu, đi xuống an bài vị trí cho khách nhân. Đầu tiên, bọn họ đi tới trước một vị trung niên mặc lam y, khom người bái lạy nói:
- Mời Phương tiền bối ngồi ghế trên.
- Này sao có thể được. Ghế trên lưu lại cho người chí thân.
Vị trung niên mặc lam y lắc đầu cười nói.
- Phương huynh cũng đừng khách khí, ngươi không ngồi ghế trên thì ai có thể ngồi.
Trần phụ tự mình tiến lên hạ thấp người nói. Người này thân phận cao quý, đến từ một gia tộc rất mạnh cách đây không xa lắm, thuộc về thế lực Tiên Vương, trong gia tộc còn có một vị cường giả cấp bậc Tiên Vương. Hắn cùng Trần phụ có chút giao tình, bởi vậy mới được mời tới tham dự tiệc rượu lần này.
- Đã như vậy thì từ chối cũng thật bất kính.
Vị trung niên mặc lam y gật đầu.
Vị trung niên lam y ngồi ở vị trí ngay đầu yến hội, không ít người đều chắp tya thăm hỏi hắn, bắt chuyện với hắn.
Đám người Trần Ngạo Trần Tuyết lại tiếp tục đi vào an bài chỗ ngồi cho khách nhân, Tần Vấn Thiên cùng người của Trượng Kiếm tông lại bị gạt sang một bên, hoàn toàn bị quên lãng.
Mắt thấy vị trí đã muốn ngồi đầy, ngay cả nha hoàn thị nữ đều đã ngồi ở cuối cùng rồi, vậy mà người của Trượng Kiếm tông vẫn chưa được sắp xếp chỗ ngồi. Lúc ấy Trần Tuyết và Hoắc Nham mới đi tới, Hoắc Nham cười nói:
- Các vị xin lượng thứ, lúc trước không biết Lâm Soái cũng có sư môn, bởi vậy đã không chuẩn bị kịp ghế khách. Không bằng các vị tạm đến ngồi ở phía cuối cùng có được không?
Sắc mặt mọi người trong Trượng Kiếm tông đều lạnh lùng, Diệp Lăng Sương càng lạnh nhạt nói:
- Đây là lễ nghi của Trần gia à?
- Vốn cũng không có mời môn phái của ngươi, bản thân mặt dày đến đây, lẽ nào lại muốn ngồi ghế thượng vị? Dựa vào thân phận của các ngươi?
Trần Tuyết lại không chút khách khí nhỏ giọng nói:
- Các ngươi biết vị Phương tiền bối trên thượng vị là người phương nào không? Là cường giả đến từ Tiên Vương gia tộc đó. Các ngươi cảm thấy mình xứng đáng ngồi chung một chỗ với người như vậy sao?
Lâm Soái đứng ở lễ trên đài, trên mặt hắn vẫn chưa nhếch lên được một nụ cười vui vẻ. Hôm nay là ngày vui của hắn, hắn chẳng để ý tới mặt mũi của mình. Không nghĩ tới người của Trần gia lại tận lực ghét bỏ người trong sư môn của hắn. Những lời của Trần Tuyết nói, hắn nghe không sót một chữ.
- Các vị giai nhân nếu như chưa có chỗ ngồi, vậy thì có thể ngồi chật một chút cũng được.
Có người thanh niên nhìn về phía mỹ nữ bên Trượng Kiếm tông vừa cười vừa nói, trong giọng nói có vài phần trêu chọc. Người thanh niên ấy đồng dạng đến từ một vọng tộc, bởi vậy cũng không kiêng kỵ.
Vị Phương tiền bối kia vẫn luôn nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên Trượng Kiếm tông, sâu trong đôi mắt mơ hồ có một tia phong quang, hắn quay sang Trần phụ hỏi:
- Thanh niên tuấn dật mặc bạch y kia tên gọi là gì vậy?
- Bọn họ là người trong sư môn của Lâm Soái, người này hẳn là sư đệ của hắn. Chỉ có điều hẳn là cũng có chút cơ duyên, khí chất của hắn bất phàm, khí tức nội liễm không cảm giác được. Tuy nhiên hai vị nữ tử bên cạnh hắn dường như là nhân vật cảnh giới Tiên Thai.
Trần phụ khẽ nói, hắn ngược lại không quan tâm tới mấy cường giả Tiên Thai, dù sao thì trong đám khách nhân cũng có rất nhiều cường giả Tiên Thai.
- Không biết tên họ sao?
Vị trung niên lam y hỏi.
- Trước đó hình như nghe thấy Lâm Soái gọi hắn là Tần sư đệ. Có cần ta hỏi Lâm Soái một chút không?
Trần phụ nói.
- Tần.
Vị trung niên lam y trong lòng khẽ run, xem ra là đúng thật rồi. Phương gia hắn đây chính là thế lực Tiên Vương tại Vân Châu thành, thế lực cấp bậc như vậy làm sao dám quên Thiên Biến tiên môn được đây. Ở Phương gia hắn cũng có rất nhiều tin tức tình báo cùng với bức họa chân dung của những nhân vật quan trọng tại Thiên Biến tiên môn.
Trong đó có một nhân vật vô cùng trọng yếu, một thanh niên tên là Tần Vấn Thiên.
Xem ra, phải báo cho lão tổ đến đây một chuyến. Dù sao thì hắn cũng không có đủ tư cách để nói chuyện với người có thân phận như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận