Thái Cổ Thần Vương

Xung đột

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Trên lễ đài, Trần Di kéo tay Lâm Soái, mỉm cười nhìn chăm chú về phía trước. Bàn tay nàng hơi dùng sức, nắm thật chặt lòng bàn tay của Lâm Soái. Nàng có thể cảm nhận được Lâm Soái khó xử, đây cũng là sự khó xử của nàng.
- Ta thật sự không coi nặng hôn lễ này đâu, kể cả có chút không thoải mái thì ta cũng sẽ không để ý.
Trần Di quay sang truyền âm với Lâm Soái, nói:
- Nếu như hunh mất hứng thì cứ thể hiện ra đi. Sau khi tàn tiệc chúng ta liền rời đi, huynh muốn làm những gì, tất cả chỉ cần nghe theo nội tâm là tốt rồi.
- Hôn lễ này là vì nàng, chỉ có điều nàng gả cho ta, khiến nàng ở trước mặt mọi người mất thể diện, ủy khuất nàng rồi.
Lâm Soái than thở.
- Ta không sao. Nếu ta đã lựa chọn, như vậy ta cũng chẳng thèm để ý đến bất cứ điều gì nữa. Ngược lại là người của sư môn huynh lại phải chịu chút ủy khuất, hơn nữa, nhìn thái độ của Hoắc Nham, hình như hắn còn chưa chịu bỏ qua.
Trần Di bất đắc dĩ nói, nàng cũng không dự đoán được tỷ phủ đầy mặt tươi cười cùng tỷ tỷ Trần Tuyết của mình lại sỉ nhục người của sư môn Lâm Soái.
- Hôn lễ của chúng ta, ta sao nỡ phá hủy.
Lâm Soái than thở, ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lập tức nhận thấy, nhìn lại phía Lâm Soái.
Sau đó, hắn thấy sư huynh sẽ gật đầu với hắn một cái.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, quay sang Luyện Ngục ở phía sau nói:
- Người ta đã mời ngươi, ngươi liền tới đó ngồi đi thôi.
- Được.
Luyện Ngục gật đầu, sau đó đi về phía người thanh niên vừa mới nói lúc nãy.
Người thanh niên kia chính là đệ tử của vọng tộc Vạn gia, ở khu vực này có thế lực không nhỏ. Hắn tên là Vạn Kiếm Sinh, tu kiếm võ tu. Hắn thấy đại mỹ nữ Luyện Ngục cuối cùng lại thật sự đi tới phía mình, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc mừng rỡ, lập tức đứng dậy nhường ra một vị trí, cười nói:
- Tiểu thư mời ngồi.
Luyện Ngục cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống, Tần Vấn Thiên lại là cười nói:
- Chúng ta tới vị trí cuối cùng ngồi thôi, không nên ảnh hưởng ngày vui của sư huynh.
Mọi người thấy Tần Vấn Thiên mở miệng, đương nhiên đều gật đầu, đến cả Lăng Thiên kiếm chủ cũng không có ý kiến.
Đoàn người thật sự đi tới vị trí cuối cùng của yến hội, sau đó cùng rất nhiều nha hoàn thị nữ ngồi chung một chỗ. Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Trần Tuyết và Hoắc Nham đều lộ ra đầy vẻ châm chọc.
Chung quy vẫn còn có chút tự biết mình.
Đám người của Trượng Kiếm tông ngồi xuống, mặc dù là đám thị nữ bên này đều lộ ra thần sắc xem thường, chỉ có điều bởi vì thân phận mà các nàng cũng không dám tùy ý nói lung tung, chỉ là ánh mắt đặc biệt xem thường.
- Lâm Soái.
Trần Di liếc mắt nhìn Lâm Soái bên cạnh.
- Giao cho Tần sư đệ đi.
Lâm Soái nắm lấy bàn tay Trần Di mà nói. Trần Di lộ ra thần sắc nghi hoặc, giao cho Tần sư đệ?
- Chúng ta đi mời rượu.
Lâm Soái không tiếp tục để ý tới thái độ của mọi người nữa. Hắn vốn không muốn tình cảm giữa hắn và Trần Di có tạp chất từ bên ngoài ảnh hướng, chỉ hy vọng đơn giản bình dị. Tuy nhiên những tạp chất ấy dường như lại có mặt ở khắp mọi nơi. Hắn không muốn mượn thân phận của Tần sư đệ để thể hiện, nhưng người khác lại vì vậy mà coi thường, thậm chí còn sỉ nhục sư môn của hắn.
Như vậy, cũng chỉ có thể để cho Tần sư đệ giải quyết. Hắn đương nhiên tin tưởng địa vị lúc này cùng kinh nghiệm rèn luyện của Tần Vấn Thiên tại Tiên Vực, hắn nhất định có thể giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ.
- Được.
Trần Di thấy Lâm Soái nói như vậy, đương nhiên cũng không để ở trong lòng nữa, cùng Lâm Soái đi về phía tiệc rượu, nâng chén kính vị trung niên lam y ngồi đầu.
- Lâm Soái, Tiểu Di, đây là Phương tiền bối.
Trần phụ tận lực tự mình giới thiệu.
- Phương tiền bối.
Lâm Soái nâng chén nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có quá nhiều tôn kính, khiến cho Trần phụ cau mày. Tên Lâm Soái này có chút không biết nhìn người. Người mà hắn tự mình giới thiệu đương nhiên có địa vị không tầm thường, Lâm Soái vậy mà chỉ nhàn nhạt hô một tiếng.
Chỉ có điều vị trung niên lam y ngược lại cũng không để ý, còn trực tiếp đứng dậy quay sang cười nói với Lâm Soái:
- Lâm Soái hiền chất phong độ không tầm thường, tương lai chắc hẳn sẽ rất có triển vọng. Chúc hiền chất và chất nữ có thể bạch đầu giai lão.
- Phương tiên sinh đừng khách khí như vậy.
Trần phụ vội vàng mở miệng nói, ra hiệu muốn đối phương ngồi xuống, chỉ có điều trung niên lam y lại khoát tay áo nói:
- Chuyện nên làm, nên làm mà thôi. Sau này hiền chất và chất nữ nếu có thời gian rảnh thì hãy thường xuyên ghé thăm Phương gia ta nhé, ta đây sẽ đối đãi như là khách quý trong nhà.
Nói tới cuối cùng lại uống một hơi cạn sạch chén, có vẻ đặc biệt hào sảng, hăng hái bừng bừng nhìn Lâm Soái, như thể đặc biệt thưởng thức hắn. Điều này ngược lại khiến cho Lâm Soái và Trần Di đều có chút nghi hoặc.
Chỉ có điều bọn họ cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, cứ vậy lần lượt đi mời rượu.
Bên Trần Ngạo, Trần Tuyết cũng đang mời rượu đón khách, dù sao thì khách nhân cũng tới rất nhiều, huynh đệ tỷ muội đương nhiên phải giúp một ay. Chỉ có điều Hoắc Nham lại đi tới vị trí cuối cùng nơi đám người Tần Vấn Thiên đang ngồi, cười nói:
- Các vị đường xa đến đây, thực là ủy khuất các vị rồi. Có điều võ đạo danh môn vọng tộc chính là như thế, tất cả đều dựa trên thân phận địa vị, vị trí sắp xếp đương nhiên cũng là như vậy. Xin các vị không lấy làm phiền lòng.
Ngụ ý dĩ nhiên là chỉ người của Trượng Kiếm tông chính là bởi thân phận địa vị thấp kém cho nên lẽ đương nhiên là phải ngồi ở vị trí cuối cùng như vậy.
- Đương nhiên sẽ không.
Diệp Lăng Sương lạnh như băng nói:
- Ở đâu cũng không thiếu tiểu nhân nịnh bợ, nếu như tất cả đều trách móc, chẳng phải là tự đòi mất mặt hay sao. Huống gì, người có chút lợi thế nếu thật sự có vốn liếng thì cũng chẳng tính gì, đây rõ ràng là con sâu cái kiến mà vẫn còn tự cho là cao quý, thứ người mù chẳng biết xấu hổ như vậy, bọn ta lẽ nào cũng phải tính toán với bọn hắn sao?
Ánh mắt của Hoắc Nham ngưng kết lại, nhìn Diệp Lăng Sương một cách lạnh lùng, trong ánh mắt không khỏi lộ ra thần sắc càng thú vị hơn, lập tức cười ngượng nói:
- Vị tiểu thư này đại khái chưa từng thấy qua xã hội muôn hình muôn vẻ, cho rằng cảnh giới Thiên Tượng cũng đã là cao cao tại thượng. Nếu như còn chưa có hôn phối, không bằng theo ta về gia tộc mà quan sát một hồi, có lẽ sẽ có cơ hội trở thành thiếp thất của tiên nhân.
- Chúng ta tới từ địa phương nhỏ, quả thật chưa thấy qua xã hội muôn hình muôn vẻ, bởi vậy trước sau vẫn duy trì khiêm tốn. Ai lại giống như ngươi, một võ tu cảnh giới Thiên Tượng lại còn muốn cao ngạo hơn cả Tiên Vương.
Diệp Lăng Sương châm chọc nói. Lúc ở Thiên Biến tiên môn, nàng ngược lại cũng đã từng tiếp xúc với cường giả Tiên Vương, bọn họ đều mang dáng vẻ tươi cười ấm áp, rất có phong độ, có chỗ nào giống tên tiểu nhân như vậy đâu cơ chứ.
- Tiên Vương?
Hoắc Nham châm chọc cười:
- Sử dụng phương thức như vậy để nâng tầm bản thân sao, khó tránh khỏi quá mức để tâm đến hư vinh rồi.
Tồn tại cao cao tại thượng như vậy, bọn họ có thể gặp được sao?
Nói rồi, hắn đem rượu trong chén đổ ra mặt đất, sau đó cất bước rời đi, làm gì phải dáng vè tới mời rượu.
- Hoắc cô gia là con cháu dòng chính của Hoắc gia, tương lai có cơ hội kế thừa vị trí gia chủ Hoắc gia, thân phận địa vị không tầm thường đâu. Các ngươi đã là trưởng bối tại sư môn của Lâm Soái cô gia, nếu so sánh hai người...
Bên cạnh có một vị thị nữ nhẹ nhàng nói, các vị thị nữ đều cúi đầu hé miệng cười khẽ. Những người này thật sự là mất mặt quá.
- Vậy mà lại bị nha hoàn khinh bỉ.
Tần Vấn Thiên cười khổ mà không nói gì.
Bên kia, Vạn Kiếm Sinh càng nhìn Luyện Ngục bên cạnh lại càng thấy động tâm. Trên người Luyện Ngục mang mĩ cảm yêu dị bẩm sinh, khiến cho nhịp tim hắn đập nhanh không tự chủ được.
- Không biết mỹ nữ đã có ý trung nhân hay chưa?
Vạn Kiếm Sinh tới gần Luyện Ngục, cánh tay bưng ly rượu chạm vào tay Luyện Ngục. Chỉ có điều ngay khi chạm vào cánh tay Luyện Ngục, hắn liền kinh sợ hô lên một tiếng, chén rượu trực tiếp rơi trên mặt đất, cánh tay một trận run rẩy.
Mọi người đánh ánh mắt nhìn lại, Luyện Ngục quay sang hỏi Vạn Kiếm Sinh:
- Ngươi làm sao vậy?
- Không có việc gì.
Vạn Kiếm Sinh cau mày, vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cảm thấy một cổ nhiệt lưu truyền vào trong tay, có chút đau đớn.
Mọi người dời ánh mắt đi, Vạn Kiếm Sinh tiếp tục nói lời thăm dò. Chỉ có điều Luyện Ngục chỉ là lạnh lùng ngồi đó, hình như lười nói nhiều. Tuy nhiên càng là như vậy thì lại càng khiến cho tâm can Vạn Kiếm Sinh ngứa ngáy.
Hắn thầm cười lạnh trong lòng, người của sư môn Lâm Soái địa vị thấp kém như vậy, nữ tử này tuy xinh đẹp nhưng sao lại có thể đánh đồng với thân phận của hắn. Kể cả hắn muốn kết hôn với nữ tử này cũng dễ như trở bàn tay, vậy mà đối phương lại không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Nghĩ đến đây, Vạn Kiếm Sinh liền rục rịch, nhìn sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Luyện Ngục, lá gan lại càng thêm lớn. Thân thể hắn lắc một cái, giả vờ như thể không ngồi vững mà ngã xuống, thân thể đổ nhào về phía Luyện Ngục nhưng trong đôi mắt kia làm gì có nửa điểm hoảng loạn, giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào địa phương đầy đặn của Luyện Ngục, ma trảo vươn tới phía trước.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Vạn Kiếm Sinh đương nhiên không có chạm được tới Luyện Ngục. Trong tích tắc khi hắn muốn vươn ma trảo ra, một nhiệt lưu khủng khiếp trực tiếp xông vào thân thể hắn, nửa người hắn trong nháy mắt hóa thành một màu cháy đen thui, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết thống khổ. Cảnh tượng như vậy cả kinh rất nhiều người, bọn họ đứng dậy nhìn về phía bên này.
- Kiếm sinh.
Tại mấy vị trí trên đầu có một cường giả trung niên chạy về phía bên này, liếc mắt thoáng nhìn thương thế của Vạn Kiếm Sinh, thấy một nửa cánh tay hắn đều đã phế. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trầm xuống cùng cực, nhìn chằm chằm vào Luyện Ngục.
- Tiện tỳ.
Cường giả này không thèm quan tâm đây là hôn lễ của Lâm Soái nữa, băng lãnh quát lớn.
Hoắc Nham và Trần Tuyết lập tức chạy đến, chỉ thấy Hoắc Nham nhìn chằm chằm vào Luyện Ngục nói:
- Ở hôn lễ lại ác độc như vậy, thứ tiện tỳ không có giáo dưỡng, không hổ danh là xuất từ một đám phế vật thế lực. Mặc dù ngươi là người trong sư môn của Lâm Soái, hôm nay cũng không tha được.
Rất nhiều người lộ ra thần sắc thú vị, có phần hứng thú quan sát, nhất là một vài cường giả Tiên Thai đã cảm nhận được Luyện Ngục hình như cũng một vị tiên nhân.
Chỉ thấy lúc này, thân thể Luyện Ngục chậm rãi đứng lên, trong phút chốc, tiên uy khủng khiếp từ trên người của nàng tràn ngập ra, khí tức cuồng bạo nóng cháy trong nháy mắt bao phủ khắp cả không gian mênh mông. Nhất thời, Hoắc Nham ở phía trước trực tiếp bị uy áp này ép tới hít thở không thông, toàn thân trong nháy mắt đều vã mồ hôi mẹ mồ hôi con.
- Thật mạnh...
Giờ phút này, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt chấn động. Nữ tử này tu vi cường đại đến vậy sao?
Ngay cả những cường giả Tiên Thai cũng thay đổi sắc mặt, đều chấn động kinh ngạc.
- Các ngươi nói ai là tiện tỳ.
Sắc mặt Luyện Ngục lạnh như băng không thể nghi ngờ, nhìn lướt qua Hoắc Nham cùng vị trung niên bên cạnh Vạn Kiếm Sinh. Đến cường giả trung niên ấy cũng cảm nhận được áp lực từ uy thê của Luyện Ngục. Tu vi của hắn đã là cảnh giới Tiên Thai lục trọng, vậy mà khí thế của nữ tử này lại còn không yếu nhược hơn hắn.
Mấy người Lâm Soái, Trần Di cũng đều đi tới nơi này, đôi mắt Trần Di toát ra một vẻ kinh hãi. Nữ tử này không ngờ lại cường đại đến vậy.
Trần phụ cũng đến. Vị trung niên bên cạnh Vạn Kiếm Sinh mang sắc mặt tái xanh, mở miệng nói:
- Trần huynh, phế bỏ cánh tay của con ta ngay trên hôn lễ, Trần huynh dự định xử trí như thế nào?
- Nữ tử này quá càn rỡ, lại còn nghĩ muốn lấy uy thị uy.
Phụ thân của Hoắc Nham cũng đã đi tới, đứng ở phía trước Hoắc Nham, lạnh lùng nhìn Luyện Ngục.
Bên kia, Tần Vấn Thiên chậm rãi đặt chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận