Thái Cổ Thần Vương

Mọi người đều kinh hãi

Trần phụ liếc mắt nhìn Luyện Ngục, sau đó kiểm tra thương thế trên cánh tay của Vạn Kiếm Sinh, tuy bị tiên lực phá hủy nhưng nếu có tiên dược trân quý vẫn còn có thể trị liệu.
- Vạn huynh, thương thế của hiền chất Trần gia ta tất sẽ tận tâm trị liệu cho khỏi.
Trần phụ quay sang nói với phụ thân của Vạn Kiếm Sinh. Vạn gia và Trần gia thế lực tương đương, đương nhiên không thể đắc tội.
- Về phần ngươi...
Trần phụ nhìn về phía Luyện Ngục, thần sắc có vài phần bất ngờ, trước đã cảm thấy nữ tử này khí độ bất phàm, có thể là nhân vật Tiên Thai, hiện tại xem ra quả thật như vậy, hơn nữa còn càng cường đại hơn so với dự tính.
Sư môn của Lâm Soái chung quy lại xuất hiện mấy vị nhân vật thiên tài, thực lực đã vượt qua trưởng bối trong sư môn.
- Thương thế của hắn Trần gia ta sẽ trị liệu, cô nương hãy nói lời xin lỗi đi.
Trần phụ mở miệng nói.
- Trần huynh, xin lỗi là đủ rồi sao?
Phụ thân của Vạn Kiếm Sinh sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
- Vạn huynh muốn phải như thế nào?
Trần phụ nói.
- Nữ tử này cuồng vọng như vậy, giao nàng cho ta xử trí, ta sẽ dẫn nàng quay về Vạn gia.
Phụ thân của Vạn Kiếm Sinh nói.
"Phụ thân, Tiểu Di gả cho Lâm Soái đã là ủy khuất cho Tiểu Di, người của sư môn Lâm Soái lại dám càn rỡ như thế, quả thực không thể tha thứ.
Hoắc Nham lạnh như băng nói, nữ tử này tu vi không ngờ lại cao đến vậy, điều này làm cho hắn đặc biệt khó chịu.
- Luyện Ngục.
Đúng lúc này có một tiếng nói truyền đến. Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần Vấn Thiên đang ngồi ở phía cuối cùng lên tiếng.
- Hôm nay là hôn lễ của sư huynh, không nên phá vỡ hưng phấn của mọi người.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Luyện Ngục không nói gì thêm, yên tĩnh đi trở về bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng suy đoán người này rốt cuộc là ai, hình như nữ tử này tương đối nghe lời hắn.
- Sư huynh, hôm nay trưởng bối trong sư môn cùng với sư đệ ta đây đều là thành tâm đến đây chúc mừng, chỉ có điều lại có người ngay tại hôn lễ của ngươi đường hoàng nói ra những lời bất kính đối với ngươi. Điểm ấy, sư đệ không thể nhẫn nhịn.
Tần Vấn Thiên nhìn Lâm Soái mở miệng, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Nham:
- Lúc trước ngươi đã nói năng lỗ mãng, hiện tại lại mở miệng. Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một tiếng, tu vi của ngươi thậm chí không bằng sư huynh của ta, lấy dũng khí ở đâu ra mà khoa tay múa chân tại đây? Lại lấy thân phận gì mà lên tiếng?
- Ta chính là tỷ phu của Tiểu Di, vậy cũng là khoa tay múa chân sao?
Hoắc Nham thấy ánh mắt miệ thị của Tần Vấn Thiên liền cực kỳ khó chịu
- Nếu đã là tỷ phu, các ngươi hẳn cũng là cùng một thế hệ với Lâm sư huynh của ta, hơn nữa quan hệ cũng là ngang nhau, thậm chí tu vi còn không bằng, ngươi có tư cách gì lắm miệng?
Tần Vấn Thiên nói.
- Ha hả.
Hoắc Nham cười lạnh:
- Trần gia chính là danh môn vọng tộc, Hoắc gia ta cũng giống như vậy, vậy mới lập nên quan hệ giữa ta và Trần Tuyết. Nhưng tông môn của các ngươi lại tính là cái thứ gì?
- Nói như thế, ngươi là lấy thân phận con cháu Hoắc gia tới can thiệp? Nói trắng ra là, chỉ bởi vì sinh ra tại Hoắc gia mà cảm thấy mình tài trí hơn người, kì thực bản thân không hơn kém gì thứ phế vật.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng:
- Nếu là lấy thân phận của Hoắc gia, người của Hoắc gia khoa tay múa chân tại hôn lễ của sư huynh ta, lại còn sỉ nhục người trong sư môn của sư huynh ta, đồng thời sỉ nhục bằng hữu của ta là tiện tỳ. Hoắc gia chắc hẳn là rất mạnh đi?
- Quả thật là cái loại ếch ngồi đáy giếng.
Có người châm chọc nói:
- Hoắc gia chính là thê lực đứng đầu thế hệ này, Tiên Thai cường giả rất nhiều, kể cả cường giả đứng ở đỉnh phong Tiên Thai cũng đều không thiếu.
- Ngươi nói xem?
Ánh mắt Hoắc Nham toát ra nét cười lạnh kiêu ngạo, ưỡn ngực đứng thẳng tắp, dường như cảm thấy rất vinh quang.
- Trần huynh, người như vậy, không phải là nên trực tiếp trục xuất đuổi đi sao?
Phụ thân của Vạn Kiếm Sinh lạnh lùng mở miệng.
- Trần gia đến tột cùng là đãi khách kiểu gì vậy?
Lúc này lại có người nói nói, Trần phụ đang đang suy ngẫm chuẩn bị tỏ thái độ, chỉ thấy vị trung niên lam y của Phương gia đã đi tới, mang theo vẻ mặt không vui. Trần phụ trong lòng giật thót, không nghĩ tới người của sư môn Lâm Soái lại chọc giận cả hắn nữa, chắc hẳn là do nữ tử kia ra tay đả thương người. Xem ra chỉ có thể đuổi người của sư môn Lâm Soái đi thôi.
- Các ngươi thật là buồn cười.
Trần Ngạo nhìn chằm chằm vào mấy người Tần Vấn Thiên rồi quát mắng nói.
Phụ thân của Vạn Kiếm Sinh cùng phụ thân của Hoắc Nham đều lộ ra ý cười, nhìn vị trung niên lam y kia tới chủ trì công đạo.
- Phương huynh.
Mấy người đều hơi khom lưng.
- Mấy người này cuồng vọng như vậy, vậy mà lại kinh động Phương huynh rồi.
Phụ thân của Hoắc Nham nói.
- Phương bá phụ, chuyện này không phiền ngài ra tay.
Hoắc Nham quay người đi tới khom mình trước vị trung niên lam y đó, cực kỳ lễ độ.
- Ai là bá phụ của ngươi?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ánh mắt Hoắc Nham hơi ngưng lại, ngẩng đầu nhìn vị trung niên lam y. Hắn chỉ thấy trong ánh mắt của đối phương lộ ra một tia lạnh giá, bang lãnh nhìn hắn nói:
- Ngươi thân là con rể của Trần gia, trong trường hợp này lại sỉ nhục người trong sư môn Lâm Soái, tự xưng là thân phận cao quý, ngươi không cảm thấy sỉ nhục sao?
- Phương huynh.
Phụ thân của Hoắc Nham tâm niệm thay đổi thật nhanh, hoàn toàn nhìn không ra vì sao trung niên lam y lại có thái độ như vậy.
Người này đến từ thế lực Tiên Vương, địa vị tôn sùng, nhưng tính tình khiêm tốn không chút tự đại, nếu không có nguyên nhân thì tuyệt không đến mức như vậy.
- Hoắc Hàn, ngươi giáo dục con nối dõi như vậy sao, uổng công ta trước đây nghĩ rằng ngươi cũng đáng để kết giao. Kể từ hôm nay, người Phương gia chúng ta cùng Hoắc gia đoạn tuyệt qua lại, không có bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa.
Vị trung niên lam y nói đến đầy khí phách, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đây rốt cuộc là thế nào...
- Phương...
Phụ thân của Vạn Kiếm Sinh đứng bên cạnh run run hô một tiếng.
- Còn ngươi nữa.
Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy trung niên lam y đã nhìn về phía hắn nói:
- Vạn Kiếm Sinh trước mặt mọi người đùa giỡn với người trong sư môn Lâm Soái, tay chân không sạch sẽ, ngươi cho chúng ta là kẻ mù sao? Chút dạy dỗ này hãy còn là nhẹ, ngươi vậy mà lại tuyên bố muốn Trần gia giao người cho ngươi? Trần gia có tư cách điều khiển người trong sư môn của Lâm Soái sao?
- Phương huynh bớt giận.
Trần phụ khuyên nhủ.
- Trần huynh.
Vị trung niên lam y đánh ánh mắt nhìn về phía Trần phụ. Trần phụ thấy hắn vẫn xưng hô với mình như cũ liền thấy yên lòng.
- Trần Tuyết và Hoắc Nham thật quá mức tưởng tượng. Nếu như gặp phải điều gì, ngươi cũng không cần che chở cho hai người bọn hắn. Còn có, hôm nay là ngày đại hôn của Tiểu Di và Lâm Soái hiền chất, vốn là vô cùng cao hứng, sao lại dung được hạng người hồ đồ giá áo túi cơm này quấy rối ngày vui chứ?
Ngữ điệu của trung niên lam y hàm chứa ý vị dạy dỗ sâu xa.
- Phương huynh nói phải.
Trần phụ vội vàng gật đầu, trong lòng đột nhiên nhớ tới thái độ của đối phương đối với Lâm Soái, lại còn Lâm Soái hiền chất?
Còn có, lúc trước hắn dường như là đang tìm hiểu tin tức về sư đệ của Lâm Soái, chẳng lẽ...
Trần phụ đương nhiên cũng là người thông minh, nghĩ đến chỗ này trong đầu liền có một tia linh quang hiện lên. Chẳng lẽ người này xuất từ thế gia nào chăng.
Chỉ là hắn không rõ, nếu là như vậy, vì sao hắn lại vào một sư môn nhỏ bé như sư môn của Lâm Soái?
- Hoắc gia và Vạn gia thật không thể tưởng tượng nổi. Sau này gặp mặt coi như người lạ, giữa chúng ta không có nửa điểm quan hệ.
Vị trung niên lam y lạnh như băng nói.
Tần Vấn Thiên ngồi ở đó lẳng lặng nhìn tất cả những việc này phát sinh. Tình hình như vậy quả thật hắn không hề nghĩ tới, hơn nữa, lúc này vị trung niên lam y kia lại đi về phía hắn.
Mọi người tự nhiên cũng thấy được, đều nhìn vị trung niên lam y kia đang đi từng bước một về phía Tần Vấn Thiên bên kia.
- Lâm Soái, Tiểu Di các ngươi theo ta qua đó.
Trần phụ mở miệng nói một tiếng, sau đó liền đi theo. Tần Vấn Thiên giương mắt lên nhìn bóng người trước mắt, hắn không hề quen biết người này.
Đối phương đang rót đầy chén rượu, đứng ở trước người hắn, nói:
- Phương mỗ trước vẫn có chút nghi ngờ, không biết nhân vật phương nào lại có khí độ tiêu sái như vậy, cho đến vừa rồi mới chợt nhớ tới. Phương mỗ từng có cơ hội tận mắt chiêm ngưỡng bức họa chân dung của Tần thiếu, bởi vậy cả gan đến đây mời rượu một chén, mong rằng Tần thiếu đừng trách Phương mỗ đường đột.
Nói rồi, dưới ánh mắt chấn động của mọi người, vị trung niên lam ý mới nãy đối mặt với nhân vật lớn của Hoắc gia và Vạn gia còn vô cùng cường thế, giờ lại đang hai tay bưng ly rượu, rất cung kính mà khẽ cong người khom lưng, tránh khỏi tạo thành phong thái bề trên nhìn xuống với Tần Vấn Thiên.
Mặc dù Trần phụ đã suy đoán ra được Tần Vấn Thiên có thể là con cháu của một thế gia nào đó, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì vẫn chấn động tới mức lập tức dừng bước.
Vị trung niên lam y này tên là Phương Hoài, là người của Tiên Vương thế gia, hơn nữa địa vị cũng không hề tầm thường. Kể cả con cháu thông thường của Tiên Vương thế gia, hắn cũng có thể đối xử cùng cấp. Ấy vậy mà giờ khắc này, nhìn tư thái của hắn khiêm tốn nhường nào, hạ thấp phong thái của bản thân. Đây nào giống như đối xử với Tiên Vương thế gia thông thường.
Trừ khi Tần Vấn Thiên xuất từ một thế lực càng cường đại hơn, đã vậy còn là cường đại hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần phụ bắt đầu thoáng có chút chấn động. Đây chính là một cơ hội, đáng trách hắn thiếu chút nữa đắc tội chết với người trước mắt.
Tên khốn Hoắc Nham kia, còn có Lâm Soái nữa, sao tên gia hỏa này lại chưa từng đề cập qua.
Hoắc Nham cùng tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt chấn động, nhìn vị trung niên lam y mời rượu Tần Vấn Thiên. Ngay khi bọn họ cho rằng Tần Vấn Thiên sẽ đứng dậy đáp lễ, bọn họ lại chấn động phát hiện, Tần Vấn Thiên vậy mà lại chưa từng có ý tứ đứng dậy.
Hắn chỉ là yên tĩnh nhìn vị trung niên lam y, nghĩ thầm người này ngược lại rất thông minh, làm gì có chuyện hắn vừa mới biết được thân phận của hắn, rõ ràng là đã biết được từ trước. Vậy mà lại không nhắc nhở Trần phụ, chỉ lẳng lặng chờ đợi, mãi đến khi xuất hiện một cơ hội kết giao thì hắn mới không chút do dự tiến lên lấy lòng mình.
Vị trung niên lam y trước mắt này hẳn cũng chẳng phải dạng người tốt lành gì. Đương nhiên, Tần Vấn Thiên cũng không ngại tâm tư của đối phương. Đối phương lúc này xuất hiện, thật sự rất đúng lúc.
Vì vậy, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện trong mắt những con cháu Tiên Vương thế gia đang ngồi ở chủ vị: nhân vật lớn cao cao tại thượng lại cứ bưng ly rượu khom người đứng đó, không có chút ý tức không nhịn được nào, còn người thanh niên kia lại cứ lẳng lặng ngồi ở đó, một bộ dáng rất thản nhiên.
Trần phụ thấy được một màn quỷ dị này, nhịp tim càng đập đến lợi hại. Hắn quả thực không dám suy đoán thêm nữa. Người thanh niên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
- Lâm Soái, sư đệ ngươi là ai?
Trần phụ quay sang Lâm Soái, truyền âm hỏi.
Lâm Soái đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, trong lòng âm thầm cảm thán tính thực tế của lòng người. Hắn không muốn mượn uy phong của sư đệ, lại nhận hết thảy xem thường, sư môn thì bị sỉ nhục. Vậy mà Tần sư đệ còn chưa có lộ rõ thân phận đã khiến cho vị nhạc phụ của hắn lo lắng không yên.
Vào thời khắc này, đột nhiên một khí thế vô cùng đáng sợ đáp xuống, đoàn người kinh hãi ngẩng đầu, lập tức bọn họ nhìn thấy một bóng người tuyệt thế từ trên trời hạ xuống.
- Bái kiến lão tổ.
Tùy tùng của vị trung niên lam y lúc này đã quỳ rạp trên mặt đất, cung kính hô một tiếng. Tất cả mọi người đều kinh hãi run sợ.
Phương gia lão tổ!
Tiên Vương cường giả đã đến.
Lão tổ Phương gia vừa đến thoạt nhìn hãy còn rất trẻ, thân hình hắn trực tiếp đáp xuống bên cạnh vị trung niên lam y kia, ánh mắt rơi tới trên người Tần Vấn Thiên, chắp tay nói:
- Phương gia Phương Mục, không nghĩ tới có thể may mắn chứng kiến phong thái của Tần thiếu tại đây, thật là vinh hạnh.
Lời này vừa nói ra giống như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều chấn động đứng dậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận