Thái Cổ Thần Vương

Vũ Đế hiện thân

- Bạch Đế!
Bóng người mang trang phục màu trắng vừa dứt lời, Đông Thánh tiên môn liền yên tĩnh không một tiếng động, áp lực lên tới đỉnh điểm.
Bạch Đế trong Song Đế Tinh Thanh Bạch của Trường Thanh Tiên Quốc giáng lâm Đông Thánh tiên môn bọn họ.
Đông Thánh Tiên Đế tham dự bao vây tiêu diệt hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, Trường Thanh Tiên Quốc tràn ngập nguy cơ. Không ngờ tại thời điểm như vậy, Bạch Đế lại rời khỏi Trường Thanh Tiên Quốc, tới Đông Thánh tiên môn.
Cho dù Đông Thánh tiên môn vẫn có cường giả Tiên Đế trấn thủ, nhưng đây là Bạch Đế đó nha.
Bạch Đế thần bí khó lường, ai cũng không biết cảnh giới của hắn đã đạt đến tầng nào, ai cũng không biết hắn mạnh tới mức nào. Tuy nhiên, bởi hắn có thể giúp đỡ Trường Thanh Đại Đế đăng cơ xưng đế, hắn hiển nhiên cường đại, cường giả Tiên Đế bình thường làm sao có thể so sánh được.
- Bạch Đế tiền bối đến Đông Thánh tiên môn ta đây, không biết có gì chỉ giáo?
Mặc dù trong lòng run rẩy nhưng một vị cường giả Tiên Vương vẫn áp chế khủng hoảng, khom người nói.
Bạch Đế một thân bạch y tung bay cất bước tiến về phía trước. Hắn không nói gì dù chỉ nữa chữ. Lúc trước hắn đã nói, Đông Thánh Tiên Đế lúc này đang ở Trường Thanh Tiên Quốc, muốn trợ giúp Thiên Lam Đại Đế huỷ diệt Trường Thanh Tiên Quốc của hắn, cho nên hắn liền tới Đông Thánh tiên môn.
Như vậy, bất kể là hắn tới làm cái gì, thì cũng đều là chuyện nên làm.
Một bước này kéo qua hư không, các Tiên Vương cường giả mắt thấy hắn đi về phía trước, không ai dám ngăn cản.
Bạch Đế giáng lâm, ai có thể ngăn cản hắn đây?
Phía trước có hai vị cường giả xuất hiện, khí thế ngập trời bạo phát. Trong hai vị cường giả này, thậm chí còn có một người phóng ra đế uy.
Dưới Đông Thánh Tiên Đế có bốn đại nhân vật chí tôn cổ xưa, từng theo Đông Thánh Tiên Đế đánh hạ mười ba châu Đông Thánh. Bọn họ thần bí khó lường, bình thường rất khó gặp được, dù chỉ một người. Vậy mà lúc này lại có hai đại nhân vật chí tôn xuất hiện trong tiên môn.
Gió lốc nổi lên, Bạch Đế như thể không nhìn thấy bọn họ, cứ thế cất bước trong hư không. Trên tinh không, từng chùm sáng rơi xuống, trong thiên địa nổi lên một trận gió bão hủy diệt, toàn bộ Đông Thánh tiên môn bắt đầu bị xé rách, từng cung điện bị gió lốc cuốn vào bên trong, xé thành mảnh nhỏ.
Gió bão cuốn lấy cả một tòa cung điện, Bạch Đế vươn tay, ngay lập tức cả tòa cung điện bị một lực hút vô cùng đáng sợ nuốt vào trong tay áo của hắn.
- Bạch Đế tiền bối, ngươi làm cái gì vậy?
Chỉ thấy nhân vật Tiên Đế kia giống như một vị cổ thần, toàn thân toát ra uy áp hủy diệt đáng sợ.
- Chuyển dời Tiên môn.
Bạch Đế khẽ nói, nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Theo từng bước chân của hắn, gió bão phía dưới càng lúc càng thêm đáng sợ. Hắn một đường đi về phía trước, từng tòa cung điện đột ngột bị bốc lên từ mặt đất, trận pháp cường đại trực tiếp bị phá hủy vỡ nát, sau đó cả tòa tiên điện bị hắn cuốn vào trong tay áo càn khôn. Hắn vậy mà lại thật sự muốn chuyển cả tiên môn đi.
- Đáng tiếc, Đế Cung của Đông Thánh Tiên Đế không ở chỗ này.
Bạch Đế khẽ nói. Bình thường Đông Thánh Tiên Đế cũng không ở trong Đông Thánh tiên môn, hắn bàng quan, cứ kệ cho Đông Thánh tiên môn thay hắn khống chế mười ba châu tại Đông Thánh.
Mặc dù như thế, không biết trong tòa Đông Thánh tiên môn khống chế mười ba châu Đông Thánh này có chưa bao nhiêu tài nguyên tu hành của Đông Thánh Tiên Đế.
Hơn nữa, nơi này còn là trung tâm quyền lực khống chế bảy châu, vậy mà lại bị tùy ý phá hủy.
Bạch Đế thậm chí còn đi tới giữa hai vị cường giả Chí Tôn, không nhìn thẳng vào bọn họ mà cứ thế đi xuyên qua, tiếp tục cuồn cuộn bốc lên từng tòa cung điện, muốn dọn sạch tiên môn.
- Tiền bối thực quá phận.
Chỉ thấy sắc mặt của Tiên Vương Chí Tôn này cực kỳ khó coi, thân hình hắn lóe lên, hướng về phía Bạch Đế.
Bạch Đế một thân bạch y tung bay, tay áo bên trái của hắn vung lên, trong phút chốc Tiên Vương này đứng bất động tại chỗ, toàn thân đều bị bao phủ bởi một chùm sáng đáng sợ. Thân thể hắn run rẩy cực kỳ lợi hại, giống như là đang trải nghiệm chuyện đáng sợ nhất thế gian này vậy.
- Không...
Một tiếng rống to truyền ra, thân thể hắn vậy mà lại từng chút tiêu biến theo màn ánh sáng, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Chí Tôn nhân vật, một cường giả Tiên Vương cực kỳ cường đại lại cứ như thế hóa thành bụi trần chỉ trong một cái phất tay.
Sắc mặt vị Tiên Đế bên cạnh còn lại trắng bệch. Hắn nhìn bóng người dần biến mất, thần sắc toát lên vẻ đau buồn tức giận, ánh mắt dấy lên huyết sắc hủy diệt nhìn về phía Bạch Đế, hận không thể lập tức giết chết Bạch Đế.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, dựa vào oai lực trong cái phất tay vừa rồi của Bạch Đế, hắn căn bản không phải đối thủ của Bạch Đế, thực lực của hai người chênh lệch rất lớn.
Bạch Đế như thể căn bản không nhìn thấy hắn, lướt qua bên cạnh hắn, tiếp tục cất bước, gió bão vẫn tung hoành.
Tại Đông Châu, vô số thân ảnh nhìn về phía Đông Thánh tiên môn. Nhìn trận gió lốc này mà trong lòng bọn họ cũng dậy lên sóng to gió lớn.
Gió bão từ trong tinh không hạ xuống, một đường càn quét tiến về phía trước, cho đến khi bao trùm khắp cả tòa Đông Thánh tiên môn. Có thể nói đây là cảnh tượng của ngày diệt vong.
Đông Thánh tiên môn bị san thành bình địa.
- Lập tức báo cho Đông Thánh, nhắn hắn lập tức lui khỏi chiến trường.
Bạch Đế khẽ nói, giọng điệu của hắn dường như không có một chút sắc thái tình cảm nào, không biết hắn đang vui hay đang tức giận. Vậy mà vị nhân vật chí tôn đế cảnh căn bản không dám làm trái lời nói bình tĩnh này. Không có ai biết, nếu bỏ qua giọng nói bình tĩnh này thì sẽ có hậu quả đáng sợ gì xảy đến.
Mặc dù Bạch Đế giáng lâm, nhưng kì thực, ngoại trừ vị Tiên Vương vừa rồi, hắn không giết một ai khác. Hiển nhiên, hắn đến không phải vì giết người, hắn cũng coi thường cái việc giết người của Đông Thánh tiên môn.
Hắn là Bạch Đế, đương nhiên có kiêu ngạo của Bạch Đế. Hắn tới đây một là muốn cảnh cáo Đông Thánh tiên môn, trước khi làm việc gì, chí ít cũng phải suy nghĩ kĩ càng tất cả những hậu quả có khả năng phát sinh, hai là muốn cảnh cáo người của các thế lực lớn tại phía đông Tiên Vực.
... ...
Trên chiến trường tại Trường Thanh Tiên Quốc, sắc mặt Đông Thánh Tiên Đế đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
- Trường Thanh huynh, ngươi là có ý gì?
Đông Thánh Tiên Đế đưa ánh mắt nhìn về thân người dưới cây Vạn Cổ Trường Thanh.
- Không đảm đương nổi.
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại.
- Bạch Đế tới Đông Thánh tiên môn, khó tránh khỏi có chút hèn hạ.
Đông Thánh Tiên Đế lạnh nhạt nói, khiến cho mọi người đều thoáng lộ ra một vẻ kinh ngạc khác thường. Thảo nào Bạch Đế không xuất hiện, hóa ra hắn đi tới Đông Thánh tiên môn.
- Ngươi bỏ đá xuống giếng lại không tự nhận thấy mình đê tiện, còn cho rằng Bạch Đế đê tiện? Đông Thánh, hôm nay, ngươi thật khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trường Thanh Đại Đế thản nhiên nói:
- Cút đi, chiến trường này ngươi còn chưa đủ tư cách tham dự đâu.
Sắc mặt Đông Thánh Tiên Đế tái xanh. Trường Thanh Đại Đế bảo hắn cút ra khỏi chiến trường này, bảo rằng hắn không đủ tư cách tham dự.
Những năm gần đây, Đông Thánh Tiên Đế đặc biệt không thoải mái. Thiên Biến tiên môn chiếm sáu châu của hắn đã khiến cho hắn mất hết mặt mũi, lần chiến đấu này Bạch Đế lại trực tiếp đánh giết tới Đông Thánh tiên môn, còn hắn lại bị sỉ nhục ngay trên chiến trường này.
Mũi tên từ trên tinh không bắn xuống. Lời nói của Đông Thánh khiến cho chiến trường tạm thời lắng lại, các đế vương đều đình chiến.
- Các hạ thân là Tiên Đế nhân vật, cần gì dấu đầu lộ đuôi, làm ba cái chuyện tập kích bất ngờ.
Tiên Đế của Cửu Hoàng Tiên Quốc ngẩng đầu nhìn về phía hư không. Hắn bị một mũi tên bắn bị thương, trong nhận thức của hắn, nhân vật có tiễn thuật cường đại như vậy cũng chỉ có Tiên Đế cường giả của Xạ Nhật Tiên Quốc.
Trên hư không, một bóng người toàn thân phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt đáp xuống, sáng cùng tinh thần.
Trong khoảnh khắc thấy được bóng dáng ấy, thần sắc của Tử Đế cùng Đông Thánh Tiên Đế đều ngưng lại. Bọn họ đã từng gặp qua người này.
Không chỉ riêng bọn họ, Nam Hoàng Cô Hồng cũng đã gặp, thậm chí Tần Vấn Thiên cũng đã gặp.
Thần Thủ sơn trang, Vũ Đế.
Đáy mắt Tần Vấn Thiên hiện lên nét mỉm cười, không nghĩ tới Vũ Đế vậy mà cũng chú ý tới hướng đi của hắn. Hôm nay Vũ Đế xuất hiện ở đây hiển nhiên không thể nào là một sự trùng hợp mà là chú ý đến hắn.
- Ngươi không đợi ở Thần Thủ sơn trang, đến đây nơi đây làm cái gì?
Tử Đế nhìn Vũ Đế lạnh nhạt nói.
- Thần Thủ sơn trang đã giải tán, hôm nay ta tới đây, đương nhiên là đến xem truyền nhân của Nghệ Đế năm nào có mạnh khỏe không. Không nghĩ tới lại thấy được đường đường là Tiên Đế nhân vật lại hạ thủ với Tiên Thai nhân vật.
Vũ Đế thản nhiên nói. Cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc nhìn Vũ Đế, Tiên Đế nhân vật này hình như không có danh tiếng gì ở Tiên Vực thế nhưng thực lực lại mạnh mẽ đến đáng sợ. Chí ít thì lực lượng tích chứa trong mũi tên kia đã khiến cho bọ hắn cảm giác được uy hiếp mãnh liệt.
- Hậu Nghệ, Nghệ Đế cổ đại, ngươi là gì với Nghệ Đế?
- Tùy tùng của Nghệ Đế.
Vũ Đế khẽ cười nói, mọi người đều có chút kinh hãi. Tùy tùng của Cổ Đại Đế, hắn tới đây là vì Tần Vấn Thiên.
Tử Đế, Đông Thánh Tiên Đế cùng với Nam Hoàng Cô Hồng là những cường giả từng trải chuyện năm đó tại Thần Thủ sơn trang, đối với chuyện này bọn hắn đương nhiên rõ ràng hơn một chút.
- Ngươi muốn làm thế nào?
Tiên Đế của Cửu Hoàng Tiên Quốc hỏi.
- Đương nhiên là mời các vị rời đi.
Vũ Đế nói.
Sắc mặt của các Tiên Đế không hề thiện cảm, từ đầu là bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, bây giờ cục diện lại từng chút một nghịch chuyển, hiện tại Đông Thánh Tiên Đế đã bị ép lui khỏi chiến trường, Vũ Đế lại giáng lâm tham gia vào cuộc chiến.
Hơn nữa, Thiên Biến tiên môn, Nam Hoàng thị và Vũ Đế, thậm chí còn có khả năng xuất hiện là vì Tần Vấn Thiên, bọn họ dường như đã quá xem thường năng lượng ẩn giấu đằng sau vị Tiên Thai hậu bối này.
- Nếu như đại quân của Cửu Hoàng Tiên Quốc ta đây tới áp cảnh, Trường Thanh Tiên Quốc sẽ không chống đỡ nổi.
Tiên Đế của Cửu Hoàng Tiên Quốc ngạo nghễ nói, cực kỳ tự tin. Thân là thế lực đỉnh cấp vùng trung bộ Tiên Vực, thế lực của Cửu Hoàng Tiên Quốc mạnh mẽ hơn so với các thế lực lớn khác tại phía đông Tiên Vực.
- Vì ân oán của hậu bối trong thánh viện mà để toàn bộ Cửu Hoàng Tiên Quốc cuốn vào chuyện này? Nếu như vậy, ngược lại là chuyện cười trong thiên hạ.
Vũ Đế thản nhiên nói:
- Ta mặc dù thua xa Nghệ Đế oai phong năm xưa nhưng nếu muốn giết vài tên hậu bối thì cũng rất dễ dàng. Ta tin tưởng mấy người bên Trường Thanh Đại Đế cũng vậy.
- Ta đây ngược lại còn muốn thỉnh giáo, chuyện này phải giải thích như thế nào?
Tiên Đế của Cửu Hoàng Tiên Quốc có chút không cam lòng, các thế lực đồng minh đề nghị đế chiến, nếu như hắn tháo chạy thì đơn giản sẽ bị sỉ nhục.
- Ta là tùy tùng của Nghệ Đế, còn các ngươi ở bờ đông Tiên Vực. Vậy mà lại mượn quy tắc của thời đại các vị Cổ Đại Đế để khởi phát Tiên Vực tài quyết. Hơn nữa, xung đột giữa hậu bối với nhau phải do hậu bối tới giải thích. Trường Thanh Đại Đế, ta kiến nghị phát động trận chiến tài quyết, các nhân vật thuộc trình độ Tiên Thai sẽ tham gia tiến hành sinh tử tài quyết.
Vũ Đế trịnh trọng nói.
- Trận chiến tài quyết, sinh tử tài quyết sao!
Thân thể Trường Thanh Đại Đế từ trong cây Vạn Cổ Trường Thanh đi ra, nhìn về phía các vị đế vương trong hư không.
Hiện tại, đám người Thiên Lam Đại Đế đang lộ ra một vẻ mặt không cam lòng. Bọn họ hiểu rõ, mục đích của đế chiến hôm nay e rằng sẽ thất bại trong gang tấc, không nắm giữ được Trường Thanh Tiên Quốc!
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, không đánh hạ được Trường Thanh Tiên Quốc cũng coi như là bọn họ đã chiến bại, mặc dù trận chiến tài quyết có thắng lợi thì cũng chỉ là thắng được hai vị công chúa mà thôi. Đây cũng không phải là mục đích thật sự của bọn họ.
- Nếu như Trường Thanh Tiên Quốc chiến bại, Trường Thanh Đại Đế lại vẫn không chịu tuân thủ quy định Tiên Vực tài quyết mà giao người ra thì như thế nào?
Thiên Lam Đại Đế hỏi.
Vũ Đế đánh ánh mắt nhìn về phía Trường Thanh Đại Đế. Chuyện này quả thật rất khó phán đoán. Một khi đã phát động trận chiến tài quyết, có nghĩa là hắn phải tuân thủ quy tắc của Tiên Vực tài quyết, nếu chiến bại thì phải giao ra hai vị công chúa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận