Thái Cổ Thần Vương

Thay thế

- Thay người ra mặt?
Phong Vô Kỵ cười nhìn Tần Vấn Thiên, ở trên ma đảo này, người như thế đúng là rất ít, hơn nữa, kết cục của bọn họ thường sẽ rất thảm.
Tần Vấn Thiên ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Phong Vô Kỵ và người phụ nữ cao quý đẹp lạnh lùng bên cạnh hắn, lại nhìn đám người Mạc gia đang quỳ và ánh mắt sung kính cuông nhiệt của đám người xung quanh, hắn lập tức hiểu ra rằng nữ nhân này chình là Phong Khinh Ngữ rồi.
- Nếu đã như vậy, kết cục của nữ nhân ấy sẽ chỉ càng thảm hơn.
Phong Vô Kỵ cười tà mị, ánh mắt của anh ta nhìn lướt qua người Mạc gia, lạnh lùng nói:
- Các ngươi, khá đấy, lại còn dám thu nhận hắn.
- Phong thiếu tha mạng.
Thân thể lão nhân Mạc gia run rẩy quỳ ở đó, nằm rạp xuống đất không dám cử động.
- Tha mạng? Bây giờ xem các ngươi chọn kiểu chết như thế nào.
Phong Vô Kỵ cười lạnh nói:
- Ta rất hiếu kỳ, nữ nhân kia là con dâu của ngươi mà, ta rất hiếu kì, xem ngươi sẽ xử trí nàng ta như thế nào?
Thân thể lão nhân Mạc gia càng run rẩy dữ dội hơn, trong mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng, hắn đánh không lại Tần Vấn Thiên, Phong Vô Kỵ hắn càng không thể trêu vào, bất kể như thế nào đều là một con đường chết.
Phong Khinh Ngữ chỉ ở bên yên tĩnh nhìn, nàng và hai đồng môn của nàng đều lộ ra thần sắc có phần hứng thú, nhìn mọi người phía dưới giống như đang quan sát con kiến hôi đang nằm rạp xuống đất.
Ở trước mặt của đệ tử Hắc Ám Ma Tông, những nhân vật tầm thường này, cũng chỉ có thể là con mối.
- Ầm.
Lão già Mạc gia đứng dậy, hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Các hạ, chuyện nhà của Mạc gia, mong các hạ không nên nhúng tay vào nữa.
Nói rồi, trên người hắn tỏa ra sát ý lạnh giá, hắn nhìn về phía Mạc phu nhân.
Tần Vấn Thiên ngồi ở đó nhìn lão nhân Mạc gia, lắc đầu ngao ngán nói:
- Phàm là người có chút ý tốt hoặc khí phách sẽ có một con đường sống, hết lần này tới lần khác lại muốn chọn con đường chết này.
- Giết.
Người thanh niên mạc gia đưa tay ra hiệu giết, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết.
Phong Vô Kỵ là ma quỷ, bọn họ không thể dây vào, hiện tại, chỉ cầu một con đường sống.
Tần Vấn Thiên ôm Tiểu Thanh đứng dậy, ánh mắt trở nên đặc biệt sắc lạnh, đá lão nhân Mạc gia một cước.
- Ầm!
Bước này, giống như thiên uy, lão nhân Mạc gia cảm thấy Ma Thai gặp phải uy áp chí cường, làm cho Ma Thai của hắn run rẩy, phát ra tiếng nổ lớn đáng sợ, bước chân hắn dừng lại, lộ ra thần sắc kinh hãi, chăm chú nhìn bóng dáng của Tần Vấn Thiên.
- Đông.
Tần Vấn Thiên bước ra một bước, bước chân vừa hạ xuống, lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, Ma Thai xuất hiện vết nứt, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, hắn vẫn không động đậy nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, hắn vô cùng rung động.
Làm sao hắn có thể lớn mạnh như vậy, chỉ là dựa vào Ma Thai là có thể tiến hành áp chế đẳng cấp tuyệt đối với hắn sao.
Bước thứ ba hạ xuống, lão nhân kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra, Ma Thai vỡ, người Mạc gia xung quanh hắn đã sợ hãi sắc mặt trắng bệch, hắn đâu còn dám tiến lên.
- Hắn không thể trêu vào, ta, các ngươi có thể chọc nổi sao?
Ánh Tần Vấn Thiên nhìn quét qua mọi người, người Mạc gia kinh hãi run sợ.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vô Kỵ, chỉ thấy Phong Vô Kỵ cau mày, hắn không nhìn thấu tu vi của người này, hình như hắn là mạnh nhất.
- Bắt lấy hắn.
Phong Vô Kỵ phất tay nói, trời sinh hắn tính ngông cuồng nhưng cũng không thiếu cẩn thận, hiện nay hắn cảm nhận một tia uy hiếp từ trên người Tần Vấn Thiên, như vậy mình tốt nhất không nên ra tay.
- Đông.
Tần Vấn Thiên đạp vào hư không, sắc mặt Phong Vô Kỵ trầm xuống, hắn rên rỉ một tiếng, Ma Thai trong cơ thể cảm nhận được uy áp vô hình, uy áp đến từ Ma Thai của đối phương có đẳng cấp cao hơn.
Mấy cường giả xuất hiện trước mặt hắn đi về phía Tần Vấn Thiên, lại thấy Tần Vấn Thiên ôm Tiểu Thanh bước chậm trong hư không, hắn đi từng bước về phía trước, hắn mở miệng nói ra một chữ:
- Diệt.
Vừa dứt lời, trong thiên địa xuất hiện chữ cổ mang theo uy năng hủy diệt kinh người, hóa thành từng thanh phương thiên họa kích khủng khiếp, trực tiếp xuyên qua không gian.
- Phụt, phụt, phụt...
Từng âm thanh truyền ra, những người đi về phía Tần Vấn Thiên đều mất mạng, một đòn tất sát.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Phong Vô Kỵ lại
biến đổi lần nữa, thân thể hắn muốn lui về phía sau, đã thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên đánh vào hư không, bàn tay khủng khiếp ấn vào trong hư không, trực tiếp phá vỡ đòn đánh của Phong Vô Kỵ và bắt được hắn, mạnh mẽ mà bá đạo.
- Tỷ tỷ cứu ta.
Phong Vô Kỵ la lớn, làm sao có thể lớn mạnh như vậy, hắn có tu vi Tiên Thai ngũ trọng nhưng không ngờ không chịu nổi một đòn.
Lúc Tần Vấn bắt đầu động thủ, sắc mặt của Phong Khinh Ngữ lạnh như băng, máu huyết lượn lờ quanh người hắn giống như một vị sát thần, toàn thân lộ ra ma quang giống như luyện ngục.
- Thả hắn ra!
Phong Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, thần sắc lạnh giá đến cực điểm.
- Đệ tử của Hắc Thạch Ma Tông?
Tần Vấn Thiên hỏi mấy người Phong Khinh Ngữ.
- Ngươi đã biết rồi màdám không tha.
Giọng nói Phong Khinh Ngữ vô cùng uy nghiêm.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua chưởng ấn trên người Phong Vô Kỵ, Phong Vô Kỵ lạnh như băng nói:
- Nếu ngươi động đến ta, ngươi và thiếu nữ kia đều sẽ sống không bằng chết.
- Nghe nói, quy định của Ma Tông, giết ngươi, ta có thể thay thế ngươi?
Tần Vấn Thiên nhìn Phong Khinh Ngữ và nói ra lần nữa, lời vừa dứt, trong nháy mắt xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Phía dưới người của Mạc gia tim đập liên hồi, giọng nói bình tĩnh này, sao mà ngông cuồng như thế.
Giết Phong Khinh Ngữ thì có thể thay thế nàng ta.
- Cho nên, ta giữ ngươi lại làm gì?
Tần Vấn Thiên nhìn Phong Vô Kỵ, trong phút chốc, trên mặt Phong Vô Kỵ lộ ra vẻ tuyệt vọng, chưởng ấn đánh xuống ngay lập tức, lực lượng đáng sợ đánh nát Phong Vô Kỵ thành mảnh vụn, hắn kiêu ngạo không ai bằng, hiện tại lại bị người khác tru sát một cách ly kỳ như thế, e rằng Phong Vô Kỵ nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ chết đơn giản như vậy.
Người phía dưới đều không ngờ tới, Phong Vô Kỵ giống như ác ma lại bị đánh chết ngay trước mặt Phong Khinh Ngữ.
Phong Khinh Ngữ vẫn chưa lộ ra tâm trạng đau buồn quá nhiều, ngoại trừ một chút tức giận ra, còn có cảnh giác.
Dù sao Tần Vấn Thiên muốn giết nàng, để tranh đoạt thay thế vị trí của nàng.
- Nếu hai vị nhúng tay vào, ta không ngại giết luôn hai vị, chỉ là thay thế vị trí của ba người, không biết làm thế nào cho tốt?
Tần Vấn Thiên nhìn hai vị đồng môn bên cạnh Phong Khinh Ngữ, hai người kia lộ ra thần sắc thú vị, đúng là một gia hỏa ngông cuồng.
- Nếu ngươi thật sự có thể giết Khinh Ngữ, chúng ta sẽ là đồng môn, không giết được, ngươi lưu mạng lại đây.
Một người vừa cười vừa nói, hai người bọn họ thật sự tránh ra, không có ý giúp đỡ Phong Khinh Ngữ.
Thiết nghĩ, đây cũng là điểm đặc sắc của Ma Tông.
Chuyện như vậy thật sự đã thấy rất nhiều rồi, tu sĩ Ma Đạo chỉ biết thực lực.
- Xuy...
Đột nhiên Phong Khinh Ngữ động thủ trước, chỉ có điều không phải xông lên giết Tần Vấn Thiên, mà là xông thẳng về phía Mạc phu nhân đang đứng, huyết quang khủng khiếp bao phủ không gian, dường như muốn nuốt hết Mạc phu nhân.
Ma đạo sát phạt sinh tử không từ thủ đoạn, không hỏi quy tắc, tiêu diệt đối thủ chính là thắng lợi.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên sắc mặt thay đổi, trong nháy mắt thân thể đáp xuống trước mặt Mạc phu nhân, trong nháy mắt ánh sáng đáng sợ bao phủ lấy thân thể của Mạc phu nhân, Phong Khinh Ngữ nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lộ ra vẻ lạnh lùng:
- Tiên Vực võ tu.
Lúc này Tần Vấn Thiên phóng thích năng lượng, không có ma uy, đó là năng lượng của tiên, người này, từ Tiên Vực đến.
- Tiên Vực võ tu, không thể tu ma sao? Tần Vấn Thiên đem Tiểu Thanh đặt bên cạnh Mạc phu nhân, hắn ngẩng đầu nhìn Phong Khinh Ngữ bị huyết quang bao phủ trong hư.
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn dẫn hai người kia chiến đấu với ta.
Phong Khinh Ngữ lạnh lùng nói.
- Giết ngươi, đâu cần phải động thủ.
Năng lượng trên người của Tần Vấn Thiên phóng ra, bàn tay hắn chỉ vào hư không, trong phút chốc trong thiên địa sinh ra kiếm uy đáng sợ, chữ kiếm cổ xưa tỏa ra uy áp đáng sợ bao phủ một mảng đất trời.
- Ầm.
Một con trắng huyết sắc xuất hiện, nó lộ ra ánh sáng màu ngâm đen xen lẫn màu đỏ, Phong Khinh Ngữ điểm ra một chỉ, nhất thời con trăn lao nhanh về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên vung tay lên, quy tắc màn kiếm xuất hiện trong hư không, con trăn to lớn bị đánh thành phấn vụn, uy lực của cổ kiếm càng mạnh, quả thực có thể phá hủy mọi khí thế.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên chỉ vào hư không, trong thiên địa xuất hiện một chữ kiếm cực kỳ to lớn, tiến về phía trước, trên bầu trời xuất hiện một dòng sông kiếm cắn nát mọi thứ tồn tại, sắc mặt Phong Khinh Ngữ tái nhợt như tờ giấy, nàng cắn môi, cuối cùng lại hóa thành một đám huyết quang muốn bỏ chạy.
- Giết.
Ngón tay của Tần Vấn Thiên đè xuống hư không, dòng sông kiếm chém qua hư không, trên bầu trời xuất hiện một vệt dài, huyết quang dừng lại và hóa thành thân thể Phong Khinh Ngữ, mi tâm của nàng xuất hiện vết máu, không cam lòng liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, ngay sau đó thân thể của nàng hóa thành huyết quang và biến mất, nàng đã chết.
Hai đệ tử Hắc Thạch Ma Tông lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tu vi của người này tương đương với Ma Thai thất trọng, nhưng lực chiến đấu rất đáng sợ, không ngờ lại có thể làm Phong Khinh Ngữ không có cơ hội chạy trốn.
Người Phong gia đều im lặng, Phong Khinh Ngữ và Phong Vô Kỵ đều bị giết, Phong gia còn là Phong gia sao?
Người của Mạc gia run rẩy, nhất là lão nhân Mạc gia bị phế tu vi, hắn nhớ tới những lời lúc trước của Tần Vấn Thiên, bọn họ không thể trêu vào, ta, các ngươi chọc nổi sao?
Vốn dĩ bọn họ sẽ không xem đây là việc gì lớn, nhưng bởi vì lựa chọn sai cho nên bị phế.
Lúc này trong lòng hắn đau buồn có thể tưởng tượng được.
- Hiện tại, ta cũng là đệ tử Hắc Thạch Ma Tông đúng không?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía hai người kia hỏi.
- Tất nhiên, chỉ cần ngươi nguyện ý thì có thể theo chúng ta về Ma Tông.
Một người trong đó gật đầu, Tần Vấn Thiên bay lên không trung, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Chỉ đánh một trận, hắn thay thế Phong Khinh Ngữ, trở thành đệ tử của Hắc Thạch Ma Tông.
- Ở đây phải làm sao?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Không sao.
Một người khác nhìn về phía người của Phong gia, nói:
- Trở về nói với gia chủ Phong gia các ngươi biết, tiểu nữ hài này không ai có thể động vào, bằng không sẽ diệt cả nhà Phong gia.
- Vâng.
Người kia run rẩy dữ dội, cúi đầu, sắc mặt như tro tàn.
Phong gia đã không còn là Phong gia.
- Tiên sinh, ngươi phải đi sao?
Tiểu Thanh níu tay áo Tần Vấn Thiên hỏi.
- Đúng, Tiểu Thanh, tiên sinh tới tu hành, tất nhiên phải đi, Tiểu Thanh sau này phải cố gắng tu luyện.
Tần Vấn Thiên xoa đầu nữ hài và nói.
- Tiểu Thanh nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sau này sẽ lớn mạnh như tiên sinh, như vậy, có thể đi Ma Tông tìm tiên sinh rồi.
Tiểu Thanh ôn nhu cười nói.
- Tiểu nha đầu.
Tần Vấn Thiên tươi cười, hắn quay lại nhìn Mạc phu nhân và nói:
- Phu nhân, chăm sóc Tiểu Thanh thật tốt, Tần mỗ cáo từ, sau này có cơ hội ta sẽ trở lại thăm Tiểu Thanh.
- Đa tạ tiên sinh.
Mạc phu nhân gật đầu, bà biết sau câu nói này của Tần Vấn Thiên, không người nào dám động vào mẫu tử bọn họ.
- Hai người bọn họ có chuyện gì, Mạc gia và Phong gia sẽ cùng chết chung.
Tần Vấn Thiên bay lên, hắn lạnh lùng lưu lại một câu nói, hắn và hai đệ tử Hắc Thạch Ma Tông rời đi.
Hắn tới Vạn Ma đảo là vì cuộc chiến tài quyết, tất nhiên hắn phải làm việc hắn nên làm, nếu Hắc Thạch Ma Tông là thế lực mạnh nhất ma đảo, không thể nghi ngờ là lực lượng hắn cần mượn nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận