Thái Cổ Thần Vương

Phách Kiêu

Nhìn Hinh Vũ, Tần Vấn Thiên nói:
- Ta không cách nào hiểu được cách làm như thế, tu vi của nàng cũng là Ma Thai đỉnh phong, bất luận là thiên phú hay là vẻ xinh đẹp đều cực kỳ xuất chúng , tại sao phải trong một đêm trở thành nam nhân chôn vùi tu vi?
Trong Vạn Ma đảo có loại công pháp bình thường như Xá Nữ ma công, nhưng cách làm như thế lại có vẻ không bình thường, nếu hút lấy lực lượng của người khác sử dụng cho mình, như vậy mới lộ ra vẻ hợp lý.
- Dĩ nhiên chúng ta không muốn, nhưng công tử cho rằng tất cả mọi người sinh ra đã có số tốt sao, cuộc sống trong Vạn Ma đảo vốn vô cùng tàn khốc, nhất là nữ nhân xinh đẹp nếu không có năng lực bảo vệ mình, muốn sinh tồn cũng không dễ dàng, nếu không phải có nguyên nhân làm sao lại tới Ma Tiên Cư.
Hinh Vũ nhẹ nhàng tựa vào người Tần Vấn Thiên, giống như dịu dàng dốc hết bầu tâm sự.
Cảm giác như thế, càng làm Tần Vấn Thiên cảm thấy mềm lòng, Xá Nữ ma công này bất cứ lúc nào cũng phóng ra.
- Huống chi, nếu gặp phải người thật tâm thích mình, cho dù phế bỏ tu vi trên Ma Thai thì thế nào, lực lượng của Xá Nữ ma công phế đi, vẫn có thể tu hành Ma Thai sơ cảnh, như vậy còn không phải là phế nhân, tỷ muội vận khí tốt còn có cơ hội gả vào những thế lực đại tộc.
Hinh Vũ tiếp tục nói.
- Ma Tiên Cư bồi dưỡng các nàng để thu lợi?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Dĩ nhiên, quan hệ của công tử và Diệp công tử có lẽ rất tốt.
Hinh Vũ khẽ cười nói.
- Tại sao nàng lại hỏi như vậy?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Không có gì.
Hinh Vũ cười khúc khích, bàn tay dịu dàng nắm lấy ngón tay Tần Vấn Thiên, ngón tay tương liên, để Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Nhìn thân thể mềm mại trong lòng, hắn lại nhìn về phía vũ đạo của chín vị mỹ nhân, trong lòng thoáng có gợn sóng.
Nữ nhân của Ma Tiên Cư mặc dù dâng hiến lần đầu tiên của mình cho người mình yêu, nhưng gả vào đại tộc theo lời Hinh Vũ làm sao có thể dễ dàng như vậy. Nam tử ma tu đến đây có lẽ nhất thời động tâm, thậm chí có thể cảm mến một thời gian ngắn, nhưng chân chính lấy làm thê tử sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao nữ nhân ở Ma Tiên Cư hầu hạ không ít người, cho dù không làm công đoạn cuối cùng, nhưng muốn gả vào đại tộc dễ dàng như vậy sao, sợ rằng tình huống bị bội tình bạc nghĩa nhiều hơn.
- Công tử đang suy nghĩ gì vậy?
Hinh Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên, dịu dàng nói.
- Ta đang suy nghĩ mình không có mị lực như vậy, có thể khiến các nàng thuyết phục được không.
Tần Vấn Thiên cười nói.
Khóe miệng Hinh Vũ hiện lên nụ cười thản nhiên:
- Ta thấy công tử cũng không phải người như vậy, rất nhiều người khi đến đây đã sớm không nhịn được động tay động chân rồi, Hinh Vũ có thể hỏi công tử một câu được không?
- Ngươi hỏi đi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Nếu Hinh Vũ nguyện đi theo công tử, công tử có nguyện ý cưới Hinh Vũ, bảo vệ Hinh Vũ không?
Hinh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên, cực kỳ động lòng người, tựa hồ khiến người ta không nhịn được sẽ gật đầu đáp ứng.
- Không biết.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Công tử rất thẳng thắn, rất nhiều người vào lúc này cũng không có định lực như vậy, cho dù người có định lực, cũng sẽ nói dối lừa gạt, muốn hồng nhan ái mộ hiến thân.
Hinh Vũ dịu dàng nói.
- Nàng làm sao biết ta không phải là lạt mềm buộc chặt, cố ý làm như thế?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Giả vờ thanh cao lừa nữ nhân ái mộ sao? Nhưng như vậy, đối với những cô gái như chúng tôi thì có ý nghĩa gì?
Hinh Vũ cười nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Càn rỡ.
Đúng lúc này, trong sương khói hư vô mờ mịt truyền ra một vhét lớn, phá vỡ ý cảnh duy mỹ kiều diễm này, ngay sau đó chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ta đã nói từ lâu, Hinh Vũ không được hầu hạ người khác, lập tức kêu nàng tới đây.
Thanh âm này bá đạo cường thế, xuyên thấu mây mù, Hinh Vũ chui ra khỏi lồng ngực Tần Vấn Thiên, ngồi ngay ngắn bên cạnh.
- Người thích nàng sao?
Tần Vấn Thiên nhìn Hinh Vũ ngồi bên cạnh nói.
- Thật thật giả giả, ai mà biết được, ma bảng Phách Kiêu, tính cách bá đạo, thứ hắn muốn lấy được, nhất định phải dành được.
Hinh Vũ cười nói.
- Rất nổi danh sao?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Hinh Vũ kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Ngay cả nhân vật nổi danh trên ma bảng Tần công tử cũng không biết sao?
- Ta không phải người của Đọa Lạc ma đảo.
Tần Vấn Thiên nói thẳng.
- Thì ra là như vậy, Phách Kiêu chính là người của Ma Hoàng Tông, thiên phú cực mạnh, dù ma bảng chưa có xếp hạng cụ thể, nhưng Vũ Tu của Đọa Lạc Ma vực vẫn thích âm thầm xếp hạng cho bọn họ, người tên là Phách Kiêu này là nhân vật có thể xếp vào tam giáp, còn Ma Hoàng Tông, cũng là một thế lực cực kỳ đáng sợ, công tử nói hắn có nổi danh không?
Hinh Vũ cười nói.
- Thì ra như thế, nếu hắn thích nàng..., chẳng phải vừa vặn xứng đôi với nàng sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Con người Phách Kiêu bá đạo, làm việc chỉ theo sở thích của mình, cũng không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, hắn chỉ đơn giản muốn chiếm ta làm của riêng mà thôi.
Hinh Vũ khẽ lắc đầu:
- Ta không thích hắn.
- Thì ra như vậy.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, lúc này, ý cảnh giữa hai người đã bị tiếng hét của Phách Kiêu phá hỏng, tiên vụ dần dần tản đi, chín cô gái nhảy múa trong sương mù cũng biến mất không thấy gì nữa, tất cả lại khôi phục lại tình cảnh lúc Tần Vấn Thiên mới tới, chẳng qua bên cạnh các chư vị thiên kiêu đều có thêm một tuyệt đại giai nhân, người nào cũng dung nhan xuất chúng, rất lay động lòng người.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại phát hiện, Hinh Vũ bên cạnh hắn chính là cô gái xuất chúng nhất trong những người này, nhớ lại ám chỉ trong câu nói lúc trước của Hinh Vũ, Diệp Tử Mặc chắc hẳn phải bỏ ra rất nhiều cho Ma Tiên Cư, Hinh Vũ mới có thể đến chỗ hắn sao.
Trong một tòa đình đài, một đạo thân ảnh ngạo nghễ đứng dậy, thần sắc lạnh lùng, ngay sau đó ánh mắt của hắn rơi xuống người Hinh Vũ đang ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Phách công tử, Ma Tiên Cư có quy củ của Ma Tiên Cư, xin công tử tha lỗi.
Đứng cách chỗ Phách Kiêu không xa, có một nữ nhân liên tục xin lỗi.
Nhưng Phách Kiêu cũng không nhìn nàng, chỉ nhìn về phía Hinh Vũ, nói:
- Hinh Vũ, qua chỗ ta.
Hinh Vũ có chút khó xử, ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên.
- Phách Kiêu, nếu ngươi đã tới Ma Tiên Cư, cũng đừng phá vỡ quy củ của Ma Tiên Cư.
Diệp Tử Mặc có chút không vui nói.
- Diệp Tử Mặc, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.
Phách Kiêu mắt lạnh quét qua Diệp Tử Mặc.
- Ta đã ở bên cạnh Tần công tử tiếp khách, dĩ nhiên mọi việc cũng nghe theo Tần công tử.
Hinh Vũ nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Phách Kiêu lại rơi xuống người Tần Vấn Thiên.
- Ta dĩ nhiên sẽ không để nàng đi.
Tần Vấn Thiên kéo tay Hinh Vũ cười nói.
- Dạ.
Hinh Vũ cười nhu hòa.
Sắc mặt Phách Kiêu trầm xuống, hắn nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Ngươi rất càn rỡ.
- Có ngươi mới càn rỡ.
Tần Vấn Thiên nhìn Phách Kiêu nói, vừa tới đã đòi cướp người, lại còn kêu hắn càn rỡ.
- Hừ.
Phách Kiêu hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Hinh Vũ:
- Hinh Vũ, lần nào ta đến Ma Tiên Cư cũng là vì nàng, ta nhớ ta cũng đã nói, hi vọng ngoài ta ra, nàng không hầu hạ những người khác, đúng không?
- Phách công tử, Hinh Vũ là người của Ma Tiên Cư, dĩ nhiên phải nghe theo Ma Tiên Cư an bài.
Hinh Vũ thấp giọng nói.
- Bớt lấy Ma Tiên Cư ra dọa ta đi, ta đối với nàng tốt thế nào, năm lần bảy lượt nàng cự tuyệt ta cũng được rồi, ta tôn trọng nàng. Nhưng lúc này, ta thật sự rất tức giận.
Phách Kiêu lạnh lùng nói.
- Phách Kiêu, lập luận của ngươi thật là lớn lối, ngươi đến vì Hinh Vũ bao nhiêu lần, lẽ nào nàng nhất định phải giao tất cả cho ngươi? Ở Ma Tiên Cư, người tới mấy lần có rất nhiều, không chỉ có một mình ngươi.
Diệp Tử Mặc nói tiếp:
- Tần huynh là bằng hữu của ta, hôm nay là lần đầu tiên hắn đến Ma Tiên Cư, còn ngươi… thật là làm mất hứng.
- Ta nói rồi, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, có một ngày ngươi có thể thắng được ta, thì hãy nói chuyện với ta.
Phách Kiêu quét mắt nhìn Diệp Tử Mặc, ngay sau đó nói tiếp:
- Hinh Vũ, nàng phải biết rằng, Ma Tiên Cư là một nơi chú ý lợi ích, nếu ta giao ra thật nhiều, cường hành người yếu thế, nàng sẽ như thế nào?
Thần sắc Hinh Vũ khẽ biến đổi, Ma Tiên Cư có quy củ của mình, nhưng nếu Phách Kiêu thật sự bỏ ra cái giá khiến Ma Tiên Cư động tâm, như vậy, Ma Tiên Cư thật sự có thể có hy sinh nàng.
- Phách công tử tại sao phải khổ như vậy, ngươi phải biết chỉ khi nào chúng ta chủ động mới có thể phát động Xá Nữ ma công.
Hinh Vũ nói.
- Ta muốn có được nàng, không chỉ vì Xá Nữ ma công, nếu nàng đã nói như vậy, nếu nàng rơi vào trong tay ta, nàng cho rằng mình còn có thể không theo sao?
Thanh âm của Phách Kiêu càng lúc càng cường thế, hiển nhiên, hắn đã thật sự tức giận.
Tần Vấn Thiên không nói gì, không ngờ ở một chỗ như Ma Tiên Cư, cũng có thể gặp phải tình cảnh tranh giành tình nhân.
- Nếu Phách công tử muốn làm như thế, ta chỉ có thể lựa chọn cái chết.
Đôi mắt đẹp của Hinh Vũ cũng trở nên cứng cỏi, không còn là cô gái nhu nhược yếu đuối, nhìn thẳng Phách Kiêu nói.
- Nếu nàng đã nói như vậy, rất tốt.
Phách Kiêu không nhìn lại Hinh Vũ, mà nhìn về phía Tần Vấn Thiên:
- Bây giờ ngươi cho nàng tới đây, nếu không, ngươi sẽ gánh chịu hậu quả rất thê thảm.
- Rót cho ta chén trà.
Tần Vấn Thiên không nhìn Phách Kiêu, mà nhẹ giọng nói với Hinh Vũ.
Hinh Vũ sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, châm trà cho Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên hớp nhẹ một ngụm trà, sau đó để xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Hinh Vũ, nhắm mắt lại:
- Ta vốn cho rằng chỉ có súc sinh gặp người mới cắn, không ngờ trên đời này cũng có người như thế, thật rất mất hứng.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt những người chung quanh đều lóe lên một đạo phong mang, so sánh Phách Kiêu với súc sinh sao? Thật là điên cuồng.
Phách Kiêu và Hinh Vũ cũng ngây người, ngay sau đó chỉ thấy thân hình Phách Kiêu chợt lóe, trực tiếp từ trong đình đài đi ra bên ngoài, nói:
- Ta sẽ ở bên ngoài Ma Tiên Cư chờ ngươi, hi vọng ngươi có thể trốn mãi bên trong.
- Tiếp tục đi, đừng để bị quấy rầy làm mất hứng.
Tần Vấn Thiên bình thản nói, tiên vụ dần dần hiện lên, chín cô gái tuyệt sắc lúc trước một lần nữa nhảy múa, trong giây lát, nơi này lại như tiên cảnh nhân gian.
Thân thể Hinh Vũ mềm nhũn tựa vào người Tần Vấn Thiên, nhẹ giọng nói:
- Nếu công tử ghét bỏ Hinh Vũ, vì sao lại vì ta đắc tội với Phách Kiêu.
- Ghét bỏ nàng, ta có nói như thế sao?
Tần Vấn Thiên nghi ngờ nói.
- Ta hỏi công tử nếu Hinh Vũ nguyện hiến thân, công tử có thể cưới ta không, nhưng công tử ngay cả lừa gạt cũng không muốn, đây chẳng lẽ không phải ghét bỏ sao?
Hinh Vũ nhẹ giọng nói.
- Thế gian rộng lớn, sinh linh vô tận, tất cả chúng ta đều sinh tồn trong vũng bùn, trên người lây dính máu tươi bùn lầy, có người nào lại sạch sẽ, ta có tư cách gì ghét bỏ người khác, huống chi Hinh Vũ còn xinh đẹp rung động lòng người như vậy.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ta không cưới nàng, bởi vì ta đã có nữ nhân trong lòng, mặc dù trong hoàn cảnh hấp dẫn, có thể ta sẽ tạm thời đi lạc, nhưng nếu nói cưới nàng, không chỉ là không tôn trọng nàng, mà cũng là không tôn trọng người thương của ta.
Hinh Vũ khẽ nhắm mắt, trầm mặc không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng tựa vào người Tần Vấn Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận