Thái Cổ Thần Vương

Chuyện lòng của nữ nhân

Mấy nữ nhân xinh đẹp của Ma Tiên Cư yên lặng nhìn, Phách Kiêu cũng coi như nhân vật nổi danh ở Đọa Lạc ma đảo, hôm nay Diệp Tử Mặc mang đến hai người, lại có thể chống lại hắn.
- Hinh Vũ, lúc trước cảm giác tôi nhìn hai người có chút kỳ quái, phảng phất không phải hắn đang vui vẻ theo đuổi cô, mà là cô... Loại cảm giác này không cách nào hình dung, giống như là thua thiệt, hai người lần đầu tiên gặp mặt, rút cuộc đã hàn huyên cái gì?
Nữ nhân xinh đẹp lúc trước làm bạn với Diệp Tử Mặc nhẹ giọng nói, lực quan sát của nàng tựa hồ rất mạnh, cảm nhận được sự khác thường lúc trước giữa Tần Vấn Thiên và Hinh Vũ.
Trong đôi mắt Hinh Vũ thoáng có gợn sóng, cảm giác hôm nay, chính nàng cũng không biết nói như thế nào, chỉ biết nó hoàn toàn không giống với bình thường.
- Hắn nói sẽ chuộc thân cho ta.
Hinh Vũ nhẹ giọng nói.
- Đây không phải điều tất cả những kẻ tới đây đều nói ra sao, nhưng chỉ vì muốn có được chúng ta mà thôi.
Nữ nhân của Ma Tiên Cư đều hiểu rõ điều này.
- Hắn nói, không cần ta dâng hiến tất cả, nếu cảm thấy làm như vậy thua thiệt cho hắn, vậy thì làm thị nữ cho hắn mấy năm là xong, hơn nữa, lúc trước ta đã hỏi hắn có nguyện ý lấy ta hay không, hắn nói hắn đã có người thương, không muốn có liên quan gì đến ta.
Hinh Vũ khẽ cúi đầu, trong lòng đan xen cảm xúc phức tạp.
Các cô gái bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Cô cự tuyệt?
- Ừ.
Hinh Vũ khẽ gật đầu:
- Cuối cùng ta hỏi hắn còn đến nữa chứ, bởi vì ta cảm giác, mình giống như đã bỏ lỡ cái gì đó, hắn có thể sẽ không đến nữa.
Cô gái bên cạnh khẽ cười nói.
- Các cô không rõ cảm giác khi ở cùng hắn đâu.
Hinh Vũ cười lắc đầu:
- Thiên kiêu trước kia cho dù lạnh nhạt thanh cao, vẫn không nhịn được động tay động chân, chúng ta còn phải chủ động tránh né, còn hắn, nếu ta không chủ động dựa vào hắn, ta cảm giác, hắn có thể cũng sẽ không đụng vào ta.
Các nữ tử đưa mắt nhìn nhau, trong hoàn cảnh kiều diễm như vậy, cộng thêm uy lực của Xá Nữ ma công, Tần Vấn Thiên có thể làm tới mức như thế sao?
Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trên người Phách Kiêu khí thế nhất thời vô song, ma uy quay cuồng, Tề Đại đồng dạng bay lên không, thân thể quy tắc thổi quét toàn thân, tràn ngập về phía xa, uy thế đấu chiến xông thẳng lên trời, vô cùng kinh khủng.
Phách Kiêu lại quét nhìn Diệp Tử Mặc và Tần Vấn Thiên, ngay sau đó thấy một luồng ma uy càng thêm đáng sợ phóng ra, hắn lấy ra một ma chùy cực kỳ kinh khủng, tựa như có thể đập phá cả vùng đất.
- Ông.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy màn này lại đi về phía trước một bước, khí tức trên người trong nháy mắt bộc phát ra, trong tay xuất hiện một thanh lợi kiếm vô cùng sắc bén, thanh kiếm này như yêu ma, lại có hư ảnh đại bàng lóng lánh, mơ hồ muốn xông thẳng lên trời, phá vỡ hư không.
- Chỉ là Thất Trọng cảnh sao?
Phách Kiêu mắt lạnh quét nhìn Tần Vấn Thiên, đập một búa về phía Tần Vấn Thiên, trong hư không xuất hiện từng đạo thiểm điện ma đạo vô cùng bá đạo, giống như ma kiếp hắc ám hủy thiên diệt địa, như có uy năng diệt thế.
Tề Đại không xuất thủ, lại thấy Tần Vấn Thiên múa kiếm chém qua, một kiếm gãy hư không.
Chỉ thấy kiếm quang hình cung lóe lên trên vòm trời, từng đạo lợi kiếm đại bàng kinh khủng điên cuồng đánh ra, bổ vào ma đạo kiếp đao hắc ám đáng sợ kia, phát ra tiếng nổ kinh khủng và thanh âm cắt kim loại sắc bén.
Làn sóng ma cuồng bạo quay cuồng không nghỉ trong hư không, khí thế trên người Tần Vấn Thiên giống như như mưa lớn trong nháy mắt bắn ra.
- Ầm.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước ra một bước, bước chậm về phía hư không, quanh thân hắn là kiếm uy vô cùng vô tận, phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn cổ tự hắc ám kiếm hủy diệt trôi nổi quanh người, hội tụ trên thân kiếm, phun ra nuốt vào kiếm quang hủy diệt đáng sợ.
- Tần huynh, người này ở Ma Hoàng Tông chính là thế lực đáng sợ trên ma đảo, nếu ngươi muốn giết hắn đợi đến ngày sinh nhật của Ma Đế cũng không muộn, hôm nay giết hắn sẽ có phiền toái rất lớn.
Trong đầu Tần Vấn Thiên vang lên truyền âm của Diệp Tử Mặc, tâm thần Tần Vấn Thiên khẽ động.
Suy nghĩ của Diệp Tử Mặc không phải không có lý, những thế lực lớn kia mặc dù không nhúng tay vào cuộc chiến của hậu bối, nhưng nếu thật sự muốn động đến người của bọn họ, làm gì dễ nói chuyện như vậy, trực tiếp lệnh cho cường giả truy sát.
Ở Đọa Lạc ma đảo này, Tần Vấn Thiên cũng không có căn cơ.
Chỉ thấy thân hình Diệp Tử Mặc bay lên trời, lấy ra một thanh ma binh mạnh mẽ, nhìn về phía Phách Kiêu nói:
- Phách Kiêu, nếu ngươi bất chấp tất cả khai chiến ở đây..., ngươi sẽ nhận hậu quả rất thê thảm.
Sắc mặt Phách Kiêu xanh mét, hắn biết thực lực của Diệp Tử Mặc, lúc trước hắn đã giao thủ với Tề Đại, lúc này lại va chạm với Tần Vấn Thiên, trong lòng hắn cũng hiểu, hắn không thể giết Tần Vấn Thiên ở đây, thậm chí bản thân còn chịu thua thiệt.
- Tạm lưu lại cái mạng của ngươi, đến ngày sinh nhật Ma Đế, ta sẽ đến lấy mạng chó của ngươi.
Phách Kiêu lạnh lùng nói, ngay sau đó ma uy cuồn cuộn gầm thét áp bách về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên múa kiếm chém tới, liền thấy Phách Kiêu xoay người rời đi.
- Rõ ràng là chó nhà có tang, lại muốn ra vẻ đạo mạo biến đi, như vậy mới có thể làm cho mình cút đẹp mắt hơn sao?
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, nơi xa ma uy vô cùng cuồng bạo.
Tần Vấn Thiên thu hồi kiếm, khí tức trên người tiêu tán, Diệp Tử Mặc nói:
- Tần huynh, chúng ta đi thôi.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ba người cùng lóe lên rời đi, không quay đầu lại liếc nhìn.
Bên trong Ma Tiên Cư, đám người Hinh Vũ nhìn những thân ảnh kia rời đi, trong lòng thoáng kinh hãi.
Phách Kiêu lại rút lui, mặc dù cường thế rút lui, nhưng đúng như Tần Vấn Thiên nói, nếu đã lui, nói rõ là không địch lại, nếu không, cũng sẽ không rút lui.
Tu vi của Tần Vấn Thiên chỉ có Thất Trọng cảnh, nhưng lại có thể chính diện giao phong với Phách Kiêu, thuộc hạ của hắn Tề Đại, rất tôn kính hắn. Diệp Tử Mặc, tựa hồ cũng cố gắng mượn hơi hắn, muốn giao hảo.
Người này càng ngày nhìn không thấu.
Những ngày tiếp theo, Tần Vấn Thiên đi dạo xung quanh ma đảo, cường giả trên Đọa Lạc ma đảo tụ hội ngày càng nhiều, Tần Vấn Thiên có lẽ đã cảm giác được, rất nhanh, hắn có thể gặp được người quen.
Ngày sinh nhật Ma Đế có lẽ sẽ vô cùng náo nhiệt.
Thời gian này Diệp Tử Mặc dĩ nhiên vẫn đề cập đến chuyện đến Ma Tiên Cư, còn cố ý nhắc tới Hinh Vũ, nhưng Tần Vấn Thiên không đi nữa.
Nữ nhân ở Ma Tiên Cư tu hành Xá Nữ ma công, nhưng Tần Vấn Thiên cũng không hi vọng mượn cái này đề cao chính mình, về phần Hinh Vũ, mỹ nhân như thế, lại trong hoàn cảnh như vậy, cộng thêm tác dụng của Xá Nữ ma công, lúc ấy Tần Vấn Thiên dĩ nhiên cũng tâm thần chập chờn, có chút động tình.
Tần Vấn Thiên hắn không phải là thánh nhân, chỉ là một người bình thường tu hành có chút lợi hại, hắn không làm được tâm như mặt nước, huống chi đã trải qua hấp dẫn của Xá Nữ ma công, hắn muốn quên một màn như vậy cũng rất khó, bất kỳ nam nhân nào trải qua một lần, cũng sẽ khó quên.
Nhưng nếu nói là tình cảm sâu đậm thì cũng không phải, hắn và Hinh Vũ chẳng qua cũng chỉ mới gặp mặt một lần, hiện giờ ở bên ngoài, mặc dù vẫn nhớ khuôn mặt đó, nhưng cũng sẽ không có vọng động gì, huống hồ lúc trước hắn cũng đã hỏi Hinh Vũ có nguyện ý theo hắn ra ngoài hay không, nếu Hinh Vũ cự tuyệt, hắn dĩ nhiên cũng tôn trọng lựa chọn của Hinh Vũ.
Vì thế, Diệp Tử Mặc mới nói đùa với Tần Vấn Thiên là người tâm địa sắt đá, làm chậm trễ hồng nhan, theo Diệp Tử Mặc thấy, nếu Tần Vấn Thiên đến thêm mấy lần, rất có hy vọng có thể có được Hinh Vũ.
Thọ yến của Ma Đế ngày càng gần, ngày hôm đó trong Ma Tiên Cư.
Hinh Vũ đứng trên lầu, nhìn ra phương hướng tiểu đảo giữa hồ, từ vị trí của nàng có thể thấy rõ mọi thứ bên kia, nhưng nơi đó lại không cách nào thấy được bên này.
- Mấy ngày nay cô không ra ngoài một lần, chẳng lẽ đã thật sự động tâm?
Một vị nữ tử xuất hiện bên cạnh, nói với Hinh Vũ.
- Đừng nói đùa.
Hinh Vũ nhẹ giọng nói.
- Nói đùa sao, hắn tới rồi.
Người bên cạnh chỉ hướng đình đài, đôi mắt Hinh Vũ khẽ nheo lại, nhìn về phía bên kia, lại nghe bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, nói:
- Cô xem đấy, cô như vậy mà còn nói dối, mấy ngày qua cô đều đứng đây đợi hắn đến sao?
Hinh Vũ dĩ nhiên hiểu đối phương đang ám chỉ đến ai, chẳng qua ngay cả nàng cũng không biết mình đang chờ cái gì, tâm cảnh của nàng vô cùng phức tạp.
Nàng chờ hắn, lại đến nói với mình, nguyện ý chuộc nàng rời đi sao?
Nhưng cảm giác của nàng không sai, hắn quả nhiên không đến nữa, sẽ không đến Ma Tiên Cư này nữa.
- Hắn sẽ không đến nữa.
Hinh Vũ nhẹ giọng nói.
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Xem ra thật sự như cô nói, hắn không giống những người khác, nếu không, đối mặt với sự hấp dẫn của cô, còn tự mình đưa ra cửa mời mọc, ai có thể nhẫn tâm không trở lại thăm cô, hoặc có lẽ hắn là người vô tình.
Hinh Vũ khẽ lắc đầu, nếu hắn là người vô tình, ngày hôm đó sẽ không nói ra hắn đã có nữ nhân trong lòng, mà sẽ nghĩ cách đùa bỡn nàng.
- Ta đi gặp Cư chủ.
Hinh Vũ đột nhiên xoay người nói.
- Cô muốn làm gì?
Cô gái bên cạnh thần sắc khẽ biến đổi.
- Có việc van xin Cư chủ.
Hinh Vũ vừa nói, vừa bước nhanh đi, giống như đã quyết định cái gì.
... ...
Ngoài tứ đại tông xung quanh Đế cung của Huyền Thiên, nơi khảo nghiệm động ma tụ tập rất nhiều cường giả.
Thương Viêm Thác cùng với vợ của hắn Nhan Ngọc Hân, còn có mấy vị thiên kiêu cũng xuất hiện ở nơi này, thậm chí, Nhan Ngọc Nhược cũng đi theo phía sau.
Ma nữ hôm nay tới đây tâm tình cũng không tốt, ánh mắt của nàng ngắm nhìn xung quanh, tựa hồ đang muốn tìm cái gì, nhưng bóng người vô số, chỉ có không có người nàng muốn gặp.
- Tên khốn này thật sự đi không trở về, quả nhiên là muốn đến Đọa Lạc ma đảo rồi chuồn đi.
Nhan Ngọc Nhược bĩu môi, ánh mắt có vẻ buồn bực, mấy ngày qua Tần Vấn Thiên hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng.
- Ngọc Nhược, muội cũng thử xem có thể thông qua một trong bốn động ma hay không, đây là tư cách tham dự yến hội, nếu không cách nào thông qua, cho dù là phụ thân cũng không cách nào dẫn muội đi vào, đây là quy củ của thọ yến Ma Đế.
Nhan Ngọc Hân đi tới bên cạnh Nhan Ngọc Nhược nói.
- Các ngươi lấy được rồi?
Nhan Ngọc Nhược hỏi.
- Dĩ nhiên, tỷ phu của muội lấy được kim lệnh, có thể có vị trí không tệ, hi vọng ngày thọ yến của Ma Đế, có thể đại triển phong thái.
Nhan Ngọc Hân nói với ma nữ:
- Mấy vị thiên kiêu bọn họ đều nhận được kim lệnh, Ngọc Nhược, muội đấy, đừng suy nghĩ về hắn nữa, hắn không xứng với muội.
- Chuyện của ta, không cần tỷ quan tâm.
Nhan Ngọc Nhược lạnh lùng nói, chuyện Tần Vấn Thiên rời đi, nàng vẫn canh cánh trong lòng, vô cùng bất mãn với tỷ tỷ.
- Được rồi, ta mặc kệ, tùy muội.
Nhan Ngọc Hân lạnh lùng nói:
- Đợi đến lúc muội chân chính bước vào Ma Đế cung, thấy thiên kiêu vô tận tranh phong, suy nghĩ của muội nhất định sẽ thay đổi, muội sẽ hiểu những gì tỷ nói đều là muốn tốt cho muội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận