Thái Cổ Thần Vương

Ngươi chỉ có thể chết

Lão Sài thoạt nhìn rất già, nhất là lúc cười, trên mặt cũng phảng phất có nếp nhăn.
Tu vi cảnh giới như thế, lại còn già, chỉ có thể nói rõ hắn thật sự rất già. Hắn già, tu vi lại không tiến bộ, nhưng vẫn có thể sống ở Vạn Ma đảo, càng chứng minh người này rất thông minh.
Dù sao, một người nào đó muốn cả đời không đắc tội với ai là rất khó, sống đến tuổi như Lão Sài, người hắn đắc tội có tu vi vượt qua hắn cũng là chuyện rất bình thường , trừ phi, người hắn từng đắc tội, hoặc là tu vi không vượt qua hắn, hoặc là bị hắn giết chết rồi, thì hắn mới có thể sống thoải mái.
Có thể sống lâu như vậy, hắn đương nhiên là một người rất nguy hiểm.
- Lớn tuổi, không bằng người trẻ tuổi các ngươi, chỉ cần không cẩn thận là mất mạng, tha lỗi tha lỗi.
Lão Sài chắp tay nói với Tần Vấn Thiên:
- Huynh đệ chúng ta đều là người có thể ngồi ở vị trí trọng yếu nhất, không bằng liên thủ cùng chiến đấu, nếu như vậy, tin rằng người có thể ngăn cản chúng ta cũng không nhiều.
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
Lão Sài ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người đang chiến đấu trong hư không, lộ ra nụ cười sâu xa, Phách Kiêu và Tề Đại đều là người nguy hiểm, diệt trừ uy hiếp này trước, dĩ nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
- Lão vô liêm sỉ, người trước mặt ngươi là thuộc hạ của hắn, ngươi nghĩ hắn muốn liên thủ với ngươi sao? Cẩn thận kẻo chết như thế nào cũng không biết.
Trong hư không, Phách Kiêu lùng lạnh quát, hắn dĩ nhiên hiểu Lão Sài là ai, nhất định không thể để Lão Sài hạ thủ với hắn, như vậy, trước hết chỉ có thể để cho Lão Sài và Tần Vấn Thiên đứng ở phía đối địch.
Nghe thấy lời nói của Phách Kiêu, trong mắt Lão Sài chợt lóe lên, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Thật sao?
Tần Vấn Thiên cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
- Thật không dám giấu diếm, với tuổi này của ta, nếu cứ dừng lại ở cảnh giới này, sợ rằng thật sự không thể sống nổi nữa, vì vậy, lần này ta nhất định phải có trong danh sách bổ nhiệm của Ma Đế.
Lão Sài nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Mục tiêu của chúng ta giống nhau.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, hắn cũng không vội xuất thủ, chỉ cần Lão Sài không chọc tới hắn, hắn cũng không cần thiết sống mái với một người nguy hiểm như vậy.
- Chúng ta thử giao thủ một chút, nếu ta thắng, ngươi đừng tranh giành với ta, nếu ngươi thắng, ta cũng tranh giành với ngươi nữa.
Lão Sài nhìn Tần Vấn Thiên nói, tay cầm theo sài đao, đi về phía Tần Vấn Thiên, một luồng đao ý cường đại buông thả, tàn sát khắp không gian, một chiếc lá cây nhẹ nhàng rớt xuống liền trực tiếp bị xé thành phấn vụn, không có bất kỳ vật thể nào có thể nhích tới gần thân thể của Lão Sài.
Tần Vấn Thiên cầm Yêu kiếm trong tay, ánh mắt nhìn Lão Sài, thân thể trên hạ thể, lực quy tắc không ngừng lưu động.
- Ông.
Tàn ảnh hiện ra, thân thể Lão Sài trực tiếp biến mất, sau một khắc, xuất hiện phía trên đầu Tần Vấn Thiên.
Tay hắn vung lên, chém đao xuống.
Chỉ là một đao bình thường, đơn giản giống như đang đốn củi, nhưng tu hành chẳng phải là không đại đạo chí giản, đến cực hạn, chính là trở lại nguyên trạng.
Một đao kia hạ xuống, thiên địa điêu tàn, đao uy vô tận hội tụ thành lực của một đao, xem thiên địa như củi khô, chỉ cần chắn ở trước mặt, sẽ phải bổ đôi.
Đáng sợ hơn là, thanh đao bổ củi trong tay Lão Sài, phảng phất như khai phong, một luồng ma uy chí cường trong phút chốc thổi quét ra, từ phía trên vòm trời đánh xuống, đó là một đao hủy diệt màu đen, trong hư không chân chính xuất hiện một đường hủy diệt hắc ám.
Một đao kia lại há chỉ là một đao đốn củi, thiên địa thoáng biến sắc, sắc mặt của những người chung quanh trong nháy mắt như tro tàn, một đao như vậy nếu chém xuống bọn hắn, chắc chắn phải chết.
Đao pháp đốn củi hủy diệt nhanh vô cùng, còn nhanh hơn tia chớp, trong tròng mắt Lão Sài làm gì còn ý già nua, chỉ còn ý sát phạt rét lạnh đáng sợ.
Khi Lão Sài chém đao xuống, kiếm của Tần Vấn Thiên cũng đã động, kiếm boong boong kêu lên, rét lạnh, trong khoảnh khắc ánh đao hủy diệt màu đen kia rơi xuống, thanh kiếm đột nhiên trở nên vô cùng yêu dị, hóa thân thành cự kiếm ngàn thước, giết về hướng Lão Sài trong hư không, trong một khắc đó, mọi người như thấy được một pho tượng chim đại bàng phá vỡ bầu trời, nghênh đón ánh đao.
- Răng rắc!
Ánh sáng đao kiếm va chạm vào nhau, lúc này, ánh sáng hủy diệt làm lòng người kinh hãi khiếp đảm, thân thể Lão Sài và Tần Vấn Thiên đều rút lui, lực lượng hủy diệt đáng sợ xông về phía trời cao và mặt đất, mặt đất bị chém ra một khe hở vô cùng lớn.
- Chặn được.
Trong mắt mọi người lộ ra phong mang, một đao đáng sợ như thế, Tần Vấn Thiên lại chặn được, phản ứng của hắn thật đáng sợ.
- Thanh sài đao kia, rõ ràng chính là thần binh Ma Vương cường đại.
Mọi người nhìn tay Lão Sài, cả người nhìn như già nua cộng thêm vật nhìn như vô hại, vậy mà hắn lại đột nhiên bộc phát ra một đao hủy diệt như vậy, nhanh đến mức không kịp chuẩn bị, Lão Sài này quá nguy hiểm?
Tần Vấn Thiên cũng đáng sợ, một đao như vậy cũng có thể chặn được.
Kì thực bản thân Tần Vấn Thiên cũng thấy toát mồ hôi, lão quái vật giống như Lão Sài, hắn làm sao có thể dễ tin nụ cười già nua và bề ngoài ốm yếu của đối phương, hắn có thể sống đến tuổi này vẫn không chết, chỉ có thể nói rõ Lão Sài là một lão yêu quái, vì vậy hắn vẫn luôn phòng bị đối phương xuất thủ.
Quả nhiên, Lão Sài vừa ra tay chính là một kích tất sát long trời lở đất, trực tiếp dùng ma binh cường đại, làm gì để ý đến quy tắc chiến đấu cắt đâm với hắn, một đao kia rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn.
Mặc dù Lão Sài rất già, nhưng có thể ngồi ở vị trí của khu vực đó, lực lượng làm sao mà yếu.
Trên thực tế, Lão Sài chính là tồn tại Ma Thai cảnh đáng sợ nguy hiểm nhất trên Đọa Lạc ma đảo.
Một kích kia không đắc thủ, trong lòng Lão Sài khẽ có chút chấn động, quét nhìn Tần Vấn Thiên, thầm nghĩ không hổ là người có thể ngồi được ở vị trí kia, quả thật đáng sợ.
Trên mặt hắn vẫn mang nụ cười lừa gạt vô hại, nói:
- Cáo từ.
Vừa nói, hắn trực tiếp xoay người đi, thật sự né tránh chính diện giao phong với Tần Vấn Thiên, hắn không đánh trận đấu không có nắm chắc tuyệt đối, trừ phi đến thời điểm cuối cùng, cái Lão Sài muốn là kết quả, chứ không phải là hư vinh và cốt khí.
Đúng như hắn nói, tuổi tác hắn đã rất lớn, nếu như không thể bước ra một bước này, hắn sớm muộn sẽ chết, chỉ có chính hắn hiểu được mình có thể sống đến hiện tại là chuyện không hề dễ dàng.
- Lão Sài lại rút lui.
Ở bên ngoài, cường giả Ma Vương cảnh có chút kinh ngạc, nhất là Ma Vương trên Đọa Lạc ma đảo, bọn họ biết Lão Sài là ai.
- Xem ra tên tiểu tử này mặc dù vẫn né tránh chiến đấu, nhưng thực lực của hắn cũng không tệ.
Ma Đế cười nói với Hạ lão Ma Vương bên cạnh, tựa hồ cố ý chọc tức hắn, hắn biết Hạ lão Ma Vương xem trọng nhất là Hoàng Sát Thiên.
- Cũng có thể, nhưng nhìn vẫn không thấy thuận mắt, Hoàng Sát Thiên vẫn phù hợp khẩu vị của ta hơn.
Hạ lão Ma Vương nói.
Bên trong chiến trường, Tần Vấn Thiên đảo mắt nhìn đám cường giả chung quanh, những ma tu này vẫn không rời đi, hiển nhiên là chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Tề Đại vẫn đang trong cuộc đại chiến, hắn làm sao có thể để những người này chiếm tiện nghi.
- Tất cả, cút.
Tần Vấn Thiên đi phía trước mấy bước, đứng ở phương vị chính giữa đám người này, lạnh lùng phun ra một đạo hàn âm.
Mặc dù hắn né tránh chiến đấu, nhưng không sợ chiến, lúc cần chiến dĩ nhiên vẫn đứng ra.
Không cút, hắn sẽ làm bọn họ cút.
Những ma tu kia có vài người đi chung với nhau có ý liên thủ, nghe thấy lời nói của Tần Vấn Thiên khẽ cau mày, trong con mắt đen nhánh mang theo lãnh ý.
Hắn kêu bọn họ cút?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua, cũng biết những người này chắc chắn không dễ dàng cút đi như vậy, tay hắn cầm Yêu kiếm, bước về phía đám người kia, quang hoa kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra, phảng phất có từng đạo ký tự cổ, từ trên người hắn bộc phát ra, giết tới đám người kia.
Có vài người lấy ra ma binh của mình, trong lúc nhất thời ma uy điên cuồng, ngay lúc này, thân hình Tần Vấn Thiênchợt lóe, thân thể của hắn biến mất, trực tiếp đánh về phía một người trong số đó.
Người kia sắc mặt biến hóa, giơ một cây rìu khổng lồ chém về phía Tần Vấn Thiên.
- Sát!
Tần Vấn Thiên quát lạnh một tiếng, Yêu kiếm kêu boong boong, có một con đại bàng chợt lóe rồi biến mất, tốc độ và sắc bén cực hạn.
- Phụt...
Một tiếng “phụt” vang lên, cây rìu kia còn chưa chém xuống, cổ của người kia đã bay ra một đạo huyết tuyến, lúc này, đầu rìu của hắn mới chém xuống, bị Tần Vấn Thiên giơ tay lên đánh một kích ngăn trở, còn bản thân hắn cũng đã rơi xuống.
Số cường giả còn lại vừa định bước ra liền dừng lại, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, khi Tần Vấn Thiên xoay người nhìn về phía bọn họ, cước bộ của bọn họ khẽ lui về sau.
- Cút, ta sẽ không nói lần thứ ba.
Tần Vấn Thiên một lần nữa lạnh lùng nói, sắc mặt mấy người kia rất khó coi, nhưng ngay sau đó xoay người rời đi, rất nhanh ở nơi này chỉ còn lại hai người đang cuồng bạo trong hư không và Tần Vấn Thiên đang đứng phía dưới.
- Tên này...
Lúc này, một số người bên ngoài luôn chú ý đến Tần Vấn Thiên không biết nói thế nào, lúc trước hắn chiến đấu cũng không mạnh mẽ, hiện giờ đột nhiên cường thế như vậy, đuổi tất cả đám người kia bỏ đi, thật là bá đạo.
Tránh chiến, không phải là sợ chiến, xem ra, những người né tránh chiến đấu cũng không thể khinh thường, dù sao tất cả mọi người đều có chung một mục tiêu.
Sống sót, ở lại, khiến Ma Đế chú ý, bổ nhiệm.
Phách Kiêu đứng trên hư không, sắc mặt vô cùng khó coi, trận chiến này mãi chậm chạp không bắt được đối thủ, phía dưới Tần Vấn Thiên lại nhìn chằm chằm vào, đối với hắn vô cùng bất lợi, hơn nữa, người trước mặt hắn càng đánh càng hăng, chiến đấu ý của hắn tựa hồ theo tiến độ của cuộc chiến không ngừng trở nên mạnh hơn, chính là Thánh giả chiến đấu trời sinh.
Tần Vấn Thiên cũng chậm rãi bay lên không, trong tay cầm Yêu kiếm, đứng một bên xem cuộc chiến. Hắn cũng không nhúng tay vào chiến đấu của Tề Đại, Tề Đại là người của Đấu Chiến Thánh tộc, hắn cần chiến đấu để tôi luyện bản thân, cần chiến đấu liên tục không ngừng.
Càng đánh, uy năng của Đấu Chiến thánh cốt mới có thể kích thích càng mạnh.
- Phách Kiêu sắp bại rồi.
Người ở bên ngoài cũng nhìn ra được kết cục của cuộc chiến đấu này, Ma Hoàng Tông có cường giả thần sắc khó coi, Phách Kiêu nhân vật tam giáp trên ma bảng, vậy mà lại khó hiểu thất bại trong tay của một người ở ma đảo khác.
- Ầm.
Đúng lúc này, Phách Kiêu đã không còn tâm trí tham chiến, lấy ra ma binh của hắn, một ma chùy kinh khủng đập về hướng Tề Đại.
- Vù...
Tựa hồ như đồng thời, Tần Vấn Thiên chém Yêu kiếm ra ngoài, nếu Phách Kiêu tiếp tục chiến đấu hắn sẽ không nhúng tay, nhưng Phách Kiêu không muốn chiến, như vậy thì kết thúc đi.
Cảm nhận được luồng uy hiếp này, ma chùy của Phách Kiêu thay đổi phương hướng, đập tới hướng Tần Vấn Thiên.
- Ầm.
Yêu kiếm thay đổi, hóa thành cự kiếm, va chạm với ma chùy, lại một pho tượng Đại Bằng kinh khủng xuất hiện, kêu dài không nghỉ, như muốn nuốt chửng thiên địa, Tần Vấn Thiên vỗ vào thanh kiếm, chỉ thấy Yêu kiếm trực tiếp xông ra, một lần nữa hóa thân thành tiểu kiếm, đâm tới cổ họng đối phương.
Phách Kiêu nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên đánh về phía Yêu kiếm, công kích của Tề Đại cũng phủ xuống, khiến cho sắc mặt Phách Kiêu trở nên cực kỳ khó coi.
- Vì Hinh Vũ cô nương, ngươi chỉ có thể chết thôi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, khiến Phách Kiêu thoáng chốc cảm giác cả người lạnh như băng, đạo thanh âm lạnh lùng này, giống như đang tuyên bố tử vong của hắn.
Thân thể Tần Vấn Thiên xuyên qua ma uy cuồng bạo, xuất hiện trước mặt Phách Kiêu, trong tay xuất hiện Phương Thiên Họa Kích hủy diệt, cắn nuốt về hướng thân thể Phách Kiêu.
Chiến đấu với một mình Tề Đại, hắn còn có thể miễn cưỡng đối đầu, nhưng hiện giờ gặp một Tần Vấn Thiên mạnh hơn, Phách Kiêu nổi giận gầm lên một tiếng, phảng phất như không cam lòng, trong tình cảnh hai mặt thụ địch, hắn căn bản không phá được, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Phương Thiên Họa Kích hủy diệt đâm vào cổ họng hắn, một kích phong hầu đoạt mệnh, cổ họng Phách Kiêu run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên, hắn bị giết chết rồi.
Bởi vì một cuộc tranh giành tình nhân của Ma Tiên Cư , Phách Kiêu hắn phải bỏ mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận