Thái Cổ Thần Vương

Kiêu ngạo của Hoàng Sát Thiên

Nam Hoàng Nhược Tuyên nhìn tình cảnh phía trước, cau mày nói:
- Sao lại có nhiều ma tu như vậy?
Phía trên khe sâu, tất cả ma tu đều đang đứng sừng sững, bão cát cuồn cuộn, lay động trường bào trên người bọn họ, còn chưa tới phương hướng khe sâu, là có thể cảm nhận được ở đây sắp xảy ra phong bạo.
- Chiến trường của chúng ta vốn do trận pháp mở ra, nếu là trận, dĩ nhiên có thể khống chế, xem ra tất cả ma tu trong chiến trường này đều bị trận pháp mang đến đây, tiến hành một cuộc chiến quần ma chân chính.
Tần Vấn Thiên rất quen thuộc với trận pháp, vừa nhìn liền đoán được nguyên do.
- Có lẽ như vậy.
Nam Hoàng Nhược Tuyên khẽ gật đầu, ba người tiếp tục đi về phía trước, bọn họ đứng trên mặt đất hoàng thổ trên khe sâu, ngắm nhìn biển cường giả mênh mông chung quanh, nơi này mặc dù ma tu hội tụ, nhưng chiến đấu vẫn không bộc phát.
Hiển nhiên, bởi vì ma tu tụ tập, tất cả mọi người đều có chỗ cố kỵ, không dám tùy tiện động thủ.
- Giờ làm sao?
Tề Đại hỏi.
- Bất động.
Tần Vấn Thiên chậm rãi nói, ma tu tề tụ đông đảo như thế, vừa phát liền có thể di động toàn thân.
Có mấy ánh mắt rét lạnh nhìn về hướng Tần Vấn Thiên, đều là người của Thiên Lam Đại Đế Nhất Phương phái đến, có trăm tên cường giả tham chiến, cũng có tên đi theo hộ tống mấy nhân vật cường đại, tóm lại, đều là địch nhân, hơn nữa những địch nhân này đều là người muốn lấy mạng Tần Vấn Thiên.
Dĩ nhiên, ngoài người của đối phương, còn có người bên phía Tần Vấn Thiên, nhưng bọn hắn đều yên tĩnh đứng tại chỗ, tất cả mọi người rất ăn ý giống như không nhận ra nhau, chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Lão Sài và Hạ Viên cũng đến, bọn họ được khen là hai người mạnh nhất ma bảng, giờ phút này cũng yên tĩnh đứng ở đó, nhất là Lão Sài, chỉ lặng lặng đứng ở một góc nhỏ, hoàn toàn không có vẻ gì thu hút, trong trường hợp quần ma hội tụ như vậy, cho dù lực lượng cá nhân cường đại, một khi gặp phải vây quét sẽ rất thê thảm.
Nơi xa, có bão cát nổi lên, chỉ thấy từ nơi đó có một đạo thân ảnh bước chậm đến, khắp người buông thả quang hoa đáng sợ, phía sau có màn sáng hư không, trong màn sáng, đao kiếm trường mâu đại kích mơ hồ muốn xé rách hư không lao ra, trong phút chốc, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía người này, trong con ngươi hiện lên ánh sáng lạnh lùng.
Nơi quần ma hội tụ, còn có người dám càn rỡ như thế, hai tay hắn khoanh trước ngực, bước chậm về phía trước, từng bước đi tới một tảng đá lớn nằm phía trên khe sâu, ánh mắt xuyên thấu hư không, vọt tới phương hướng đối diện xa xa, nơi đó, có thân ảnh của Tần Vấn Thiên.
- Hoàng Sát Thiên.
Tần Vấn Thiên cũng đưa mắt nhìn về phía người này, cho dù cách nhau khá xa, hắn cũng có thể cảm nhận được uy áp trên người Hoàng Sát Thiên, loại cảm giác không ai bì nổi, phảng phất như hắn chính là chúa tể của mảnh thiên địa này, là một vị vua cô độc.
Tần Vấn Thiên không hề nghi ngờ sự cường đại của Hoàng Sát Thiên, năm đó Thánh Viện mở ra, nhân vật kiệt xuất nhất cả Tiên Vực đều phủ xuống Thánh Viện, nhưng Hoàng Sát Thiên vẫn có thể đứng đầu, chỉ có mấy người có thể đứng cùng đẳng cấp với hắn.
Điều này ý nghĩa, cho dù so sánh khắp Tiên Vực, Hoàng Sát Thiên vẫn là nhân vật thiên kiêu cao cấp nhất, mảnh chiến trường này mặc dù hội tụ rất nhiều nhân vật thiên kiêu của Đọa Lạc Ma vực mênh mông, nhưng một Ma vực làm sao có thể đánh đồng với cả Tiên Vực, huống hồ, tu vi cảnh giới của Hoàng Sát Thiên cũng đã đạt đến Tiên Thai đỉnh phong, khi đang ở Thánh Viện đã bước ra một bước kia.
Như vậy, đương nhiên trong chiến trường này, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể chống lại Hoàng Sát Thiên, dĩ nhiên, Tần Vấn Thiên không đặt mình trong số đó.
Nếu Tần Vấn Thiên có tu vi cảnh giới của Hoàng Sát Thiên, hắn cũng có thể không chút do dự buông thả sự cường đại của mình, không người nào dám chọc vào hắn. Nếu hắn có cảnh giới của Hoàng Sát Thiên, hắn tự tin có thể toàn thắng Hoàng Sát Thiên, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là Tiên Thai thất trọng, lĩnh ngộ năng lực của Tiên Vương cũng muộn hơn Hoàng Sát Thiên, ban đầu khi bọn họ ở Thánh Viện đánh một trận vô cùng khốc liệt, hắn cũng là vận dụng huyết mạch lực không cách nào khống chế dưới tình huống Hoàng Sát Thiên khinh địch, đánh ra một kích hủy diệt, mới có thể khiến Hoàng Sát Thiên bị thương nặng.
Hôm nay đánh một trận, cũng sẽ không dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Vấn Thiên vẫn âm thầm làm việc, dốc hết sức né tránh chiến đấu, tiết kiệm lực lượng, bởi vì hắn biết rõ đối thủ của mình là hạng người gì.
- Thật lớn lối.
Có thanh âm đột nhiên truyền ra, một vị cường giả nhìn Hoàng Sát Thiên nói, người này cũng không phải nhân vật bình thường, là cường giả trên ma bảng của Đọa Lạc ma đảo, hắn tự tin thực lực bản thân cường đại, cho dù đối phó với những người ngồi ở vị trí của khu vực trọng yếu nhất, cũng sẽ không thua kém, vì vậy khi nhìn thấy Hoàng Sát Thiên lớn lối như thế đi tới, hắn liền lạnh lùng mở miệng nói.
Hoàng Sát Thiên quét mắt nhìn hắn một cái, hắn vẫn đứng chắp tay, trên khuôn mặt góc cạnh lộ ra ý kiêu ngạo tuyệt đối của vương giả, cái nhìn kia giống như đang quan sát một con kiến hôi, chỉ một ánh mắt, sẽ làm cho ma tu kia cảm giác nhận lấy nhục nhã.
Ánh mắt Hoàng Sát Thiên quá xuất chúng, chỉ cần một ánh mắt, hắn có thể cho ngươi cảm giác được ngạo khí của hắn, loại khí thế cao ngạo như chẳng thèm ngó tới người khác, phảng phất như hắn là con rồng bay lượn trên không trung, còn ngươi là bò sát trên mặt đất.
- Thật là láo xược.
Sau khi ma tu kia nhìn thấy ánh mắt Hoàng Sát Thiên lạnh lùng nói.
- Cút đi.
Hoàng Sát Thiên mở miệng, chỉ một đạo thanh âm lạnh lùng, càng lộ vẻ bá đạo của hắn.
- Ngươi nghĩ mình là ai?
Ma tu kia lạnh lùng nói.
- Hoàng Sát Thiên.
Hoàng Sát Thiên ngạo nghễ nói:
- Nếu ta xuất thủ, ngươi chỉ có chết.
- Ta chưa từng thấy người nào cuồng vọng như ngươi.
Trên người ma tu kia ma uy quay cuồng, vô cùng bạo ngược, hắn bước ra, chạy thẳng tới chỗ Hoàng Sát Thiên, chỉ thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, phảng phất như có một pho tượng hư ảnh ma ngưu khổng lồ vô cùng kinh khủng xuất hiện, một tiếng quát lên, hắn khống chế chiến xa ma ngưu xa băng băng lao về phía trước, giết chóc hết thảy, hàng nghìn hàng vạn ma ngưu lao nhanh tới, nghiền nát tất cả tồn tại phía trước.
Hoàng Sát Thiên khoanh hai tay trước ngực, vẫn không có vẻ quan tâm, phía sau hắn quang hoa càng thêm sáng chói, lực lượng không gian điên cuồng tràn ngập ra, giống như muốn cướp lấy mảnh thế giới không gian chân chính này.
Thân thể của hắn đứng trong thế giới không gian của mình, đó là phạm vi quy tắc của hắn.
- Giết.
Ma tu kia nổi giận gầm lên, trên người đồng dạng có quy tắc cường đại buông thả, khống chế chiến xa ma ngưu xung phong liều chết phủ xuống trước người Hoàng Sát Thiên, đột nhiên trong lúc này, màn sáng không gian vô tận bao vây hắn bên trong, hai mảnh lĩnh vực quy tắc tựa hồ giao phong nhau.
Sau một khắc, từ bên trong màn sáng không gian phía sau Hoàng Sát Thiên, thần binh lợi khí vô tận bộc phát, giống như vạn tên cùng bắn, nghiền nát hết thảy tồn tại, những ma ngưu xung phong liều chết kia trong nháy mắt bị xuyên thủng đánh sụp, bọn chúng bị không gian vặn vẹo trói buộc, căn bản không thoát đi được.
Hoàng Sát Thiên nhìn ma tu kia, giờ khắc này ma tu kia phát hiện bất luận mình làm như thế nào cũng không thể đến gần thân thể Hoàng Sát Thiên, lực công kích của hắn không bước qua được lĩnh vực không gian quy tắc của đối phương.
- Con kiến hôi kia, ngươi muốn chết.
Ánh mắt Hoàng Sát Thiên vẫn ngạo nghễ trước sau như một, phun ra một câu lạnh lùng, ngay sau đó toàn bộ thần binh lợi khí vô tận nhắm ngay ma tu kia, bộc phát giết ra, sắc mặt ma tu kia kịch biến, muốn lấy ra ma binh, nhưng thần binh lợi khí quá nhanh, mượn lực không gian xuyên qua, trong nháy mắt lao tới, hắn đã rơi vào lãnh địa quy tắc của Hoàng Sát Thiên, như vậy chỉ có đường chết.
- Ầm.
Kèm theo một tiếng vang thật lớn, ma tu kia rơi xuống và bị thiêu cháy, bỏ mạng.
- Mạnh thật.
Ánh mắt đám người như đông cứng, nhìn Hoàng Sát Thiên, thực lực như vậy, thật là đáng sợ.
Ma tu kia nhất định là tồn tại cường đại trên ma bảng, nhưng ở trước mặt người này vẫn không chịu nổi một kích, tất cả chiến lực của hắn thật sự quá đáng sợ.
Người ở ngoại giới đang xem cuộc chiến cũng thấy chấn động, Hắc Thạch Ma Vương lộ ra vẻ lo lắng, còn Hạ lão Ma Vương vẻ mặt lại tươi cười.
Trong chiến trường này hắn là người đứng đầu, không ai có thể ngăn cản.
Khe Táng Sinh, mọi người giờ mới hiểu được, người có thể ngồi ở vị trí trọng yếu, hoàn toàn không phải dựa vào vận khí, mà nhất định người có năng lực cường đại chân chính.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, sau khi Hoàng Sát Thiên bước qua ngưỡng cửa kia, đã đi được rất xa, càng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa, tựa hồ tu hành một loại khả năng thần thông đáng sợ hoàn toàn mới.
- Trong chiến trường này, đối thủ của ta chỉ có một người.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Sát Thiên đảo qua mọi người, lạnh lùng nói, khiến cho ánh mắt mọi người chợt lóe, đối thủ của hắn, chỉ có một người sao?
Lão Sài, hay là Hạ Viên?
- Cho nên, các ngươi không cần tiếp tục ở đây làm trễ nãi thời gian, bắt đầu chiến đấu, chờ ở đây chắc chắn là lãng phí thời gian.
Hoàng Sát Thiên lại nói, ánh mắt mọi người chợt lóe, người này thật là cuồng vọng, nhưng hắn vừa triển lộ ra thực lực cường đại, làm cho không người nào có thể phản bác.
- Vì sao ngươi không tự chiến?
Lúc này, trong hư vô có thanh âm truyền ra, không người nào biết thanh âm này từ đâu phát ra, hiển nhiên là có khả năng che dấu đặc thù.
- Cuộc chiến mạnh nhất, dĩ nhiên phải để lại cuối cùng, chiến đấu của người yếu để phía sau, còn có gì thú vị mà thưởng thức.
Hoàng Sát Thiên thản nhiên nói, loại khí khái ngạo nghễ, coi thường tất cả.
Chiến đấu của hắn chính là cuộc chiến mạnh nhất, nếu hắn đã chiến, chiến đấu của những người khác không cần phải xem nữa.
Trên người không ít ma tu thổi quét ra lãnh ý, người dám cuồng ngạo trước mặt quần ma như thế, ngoài hắn ra, không có người thứ hai nào dám điên cuồng như vậy.
Ánh mắt Hoàng Sát Thiên chậm rãi di chuyển, thương long trên trời không cần để ý tới suy nghĩ của đám kiến hôi dưới đất, hắn cũng lười để ý mọi người có tức giận hay không, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Trận chiến hôm đó, cho dù chúng ta đều bị trọng thương, nhưng ngươi không chết, mà là ta chiến bại, sau này từng có người khuyên ta giết ngươi, ta không xuất thủ, trừ phi có lực lượng tuyệt đối trước khi giết ngươi, ta sẽ không xuất thủ với ngươi, hôm nay ta cho rằng thời cơ đã đến rồi.
Trong mắt mọi người lộ ra phong mang, nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Đối thủ duy nhất mà Hoàng Sát Thiên cường đại ám chỉ, chính là người này, cũng chính là người lúc ấy ngồi bên cạnh hắn, ở vị trí trọng yếu nhất.
Hơn nữa, có vẻ năm đó Hoàng Sát Thiên và người này từng đánh một trận, kết quả là lưỡng bại câu thương, hắn thậm chí thừa nhận chiến bại của mình.
Người kiêu ngạo có sự ngông nghênh của bản thân, có thể nhìn thẳng vào thất bại của mình, không ngần ngại để người khác biết được, đây mới thực sự là kiêu ngạo, hắn căn bản không cần để ý người khác nghĩ cái gì, hắn chỉ để ý đến mục tiêu của mình.
- Thực lực của ngươi tăng cường không ít, hôm nay tự tin như thế, rút cuộc là dựa vào cái gì?
Tần Vấn Thiên nhìn Hoàng Sát Thiên nói.
- Ngươi tự biết đi, chỉ hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.
Hoàng Sát Thiên mở miệng nói:
- Ta sẽ không giết người của ngươi, chiến đấu giữa chúng ta, hai người chúng ta tự giải quyết, ý ngươi thế nào?
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu ứng chiến, Hoàng Sát Thiên nhắm mắt lại, không đếm xỉa đến hết thảy bên ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận