Thái Cổ Thần Vương

Hùng tâm

- Người này.
Xích Đồng Hầu có chút không vui, nhìn Tần Vấn Thiên đang ổn định khí tức đi tới, hỏi:
- Vấn Thiên, không sao chứ?
- Không sao.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, Tiên Vương thanh niên đó tựa hồ nhìn hắn có chút không vừa mắt.
- Tên gia hỏa đó tên là Trường Thanh, không phải vương hầu tầm thường, mà là thân thuộc của Đại Đế, trước nay rất kiêu ngạo, đợi lát nữa ta báo cáo Đại Đế để trừng trị hắn.
Xích Đồng Hầu nói.
- Thì ra là thế.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn cười nói với Xích Đồng Hầu:
- Không cần, cọ xát bị thương vốn là việc bình thường, có chút việc nhỏ này mà đi báo cáo với Đại Đế thì không khỏi chuyện bé xé ra to rồi.
- Cũng đúng, có điều vừa rồi thằng ôn đó rõ ràng là cố ý nhằm vào ngươi mà tới, lúc trước đâu có an bài hắn đến cọ xát với ngươi, là tự hắn muốn vào trận pháp này, hiển nhiên là cố ý gây chuyện.
Xích Đồng Hầu nói, tuy rằng hắn có chút tức giận, nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, chứ không thật sự bởi vì việc nhỏ này mà đi bẩm báo với Đại Đế, như vậy thì không khỏi lộ ra là Tần Vấn Thiên rất không có khí độ, đối phương hiển nhiên cũng biết điểm này.
- Phụ thân của Trường Thanh Vũ Hạo chính là huynh đệ của Đại Đế, thực lực rất mạnh, lúc trước đã bỏ mình trong nội chiến, bởi vậy Đại Đế vẫn luôn mang áy náy với Trường Thanh Vũ Hạo, dốc lòng bồi dưỡng, đưa hắn tới các nơi tu hành, khi ngươi còn đang tu hành ở Thiên Đạo Thánh viện thì hắn đã trở lại, cũng bước vào cảnh giới Tiên Vương.
Xích Đồng Hầu nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Hắn nhằm vào ngươi, ta đoán có lẽ là vì hôn ước của ngươi và Thanh nhi.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Chúng ta ra ngoài tán gẫu đi.
- Được.
Xích Đồng Hầu gật đầu, đoàn người cùng nhau đi ra khỏi trận pháp, những người khác thì canh giữ ở trước trận pháp, Xích Đồng Hầu và Tần Vấn Thiên thì đi tới chỗ Trường Bình công chúa.
- Mấy ngày nay được cọ xát liên tục, ngươi cảm thấy thế nào?
Xích Đồng Hầu hỏi.
- Con đường tu hành là chậm rãi, chỉ có thể đi bước nào vững bước đó thôi.
Tần Vấn Thiên cười cười.
- Ừ, với căn cơ đáng sợ của ngươi, một khi đặt chân vào cảnh giới Tiên Vương thì Tiên Vương bình thường không thể nào sánh bằng.
- Nói dễ hơn làm, chuyện đặt chân vào Tiên Vương còn xa xôi lắm, cũng không biết là phải đợi tới khi nào.
Tần Vấn Thiên thở dài.
- Vì sao lại nói như vậy? Ngươi mỗi ngày đều có tiến bộ, lĩnh ngộ đối với quy tắc cũng rất mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ bước vào cảnh giới Tiên Vương, tuy rằng người khác có thể cần thời gian rất lâu, nhưng ta tin ngươi thì sẽ nhanh thôi.
Xích Đồng Hầu cũng rất xem trọng Tần Vấn Thiên
- Trong Thiên Biến Tiên môn, Bạch Vô Nhai tiền bối nghe nói đã tu hành tám ngàn năm, hơn nữa, thiên phú của Bạch Vô Nhai tiền bối cũng được coi là rất tốt, không biết ta mất bao lâu mới có thể đặt chân vào cảnh giới Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.
- Bạch Vô Nhai, ta cũng từng nghe nói qua về người này, tuy nói hắn đã tu hành hơn tám ngàn năm, nhưng cảnh giới hiện tại của hắn đã là trình độ đứng đầu Tiên Vương rồi, như vậy khi bước vào Tiên Vương, có thể không tới tám ngàn năm đâu, ngươi phải biết rằng sau khi đến Tiên Vương, muốn đi tiếp thì cần thời gian còn dài hơn cả tổng thời gian tu hành trước kia đó.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, Bạch Vô Nhai sư huynh hẳn là đã đi được rất xa trên Tiên Vương cảnh, trận chiến ở thế giới hạt căn bản mấy chục năm trước, hắn đã tru sát Diễm Uyên Tiên Vương dưới trướng Đông Thánh Tiên Đế, giết chết ngay tại chỗ, khi đó phát sinh quần chiến Tiên Vương, Bạch Vô Nhai sư huynh là một mình thay đổi chiến cuộc.
- Huống chi, Bạch Vô Nhai tu hành nhanh cũng chỉ là so sánh với Tiên Vương tầm thường mà thôi, ta biết tốc độ tu hành của một số thiên kiêu mạnh nhất trong các thế lực đỉnh cấp cũng rất khủng bố. Mà ngươi, thậm chí còn vượt qua cả thiên kiêu trình độ này, hơn nữa lại có cơ duyên không nhỏ, làm sao mà không thể ở trong khoảng thời gian ngắn đặt chân vào Tiên Vương? Khi ngươi ở cảnh giới Tiên Thai Đại Đế đã gả Thanh nhi cho ngươi, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Ở Tiên Vực có quốc chủ của Tiên quốc nào mà quyết đoán như vậy, thật sự chỉ là bởi vì ngươi giành được thắng lợi ở Tiên Vực Tài Quyết thôi sao?
Xích Đồng Hầu mở miệng nói, Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, chỉ nghe Xích Đồng Hầu lại tiếp tục lên tiếng:
- Bản thân đây đã chính là chuyện chưa từng có ở Tiên Vực, Thanh nhi chính là nữ nhi mà Đại Đế sủng ái nhất, ngươi có biết Đại Đế ký thác hy vọng thế nào trên người ngươi không? Một khi đã như vậy, cho dù là ngươi sáng tạo ra kỷ lục tu hành chưa từng ai làm được thì có gì mà không thể đâu?
Tần Vấn Thiên trong lòng chấn động, thầm than hổ thẹn, hắn không ngờ không lĩnh ngộ được sự coi trọng của Trường Thanh Đại Đế và Xích Đồng Hầu đối với hắn, thậm chí cho rằng hắn có thể sáng tạo ra kỷ lục tu hành trước nay chưa từng có.
Nếu Đại Đế và Xích Đồng Hầu cũng dám nghĩ như vậy, bản thân hắn vì sao lại không thể có được tín niệm như thế.
Bạch Vô Nhai sư huynh rất lợi hại, nhưng không phải là trời sinh đã lợi hại, cũng là dựa vào chính bản thân mình, sau khi bước vào cảnh giới Tiên Vương thì trở nên càng mạnh hơn, từng giết chết mười ba vị cường giả ở cùng cảnh giới. Nhưng lúc ấy hình chiếu Đế cung của Đông Thánh Tiên Đế, người bên cạnh Bạch Vô Nhai là đám người Bất Tử Tiên Vương, Khuyết Nguyệt Tiên Vương, lấy Bạch Vô Nhai và bọn họ ra để so bì, đương nhiên là có ưu thế rất lớn. Trên thực tế khi đó Bạch Vô Nhai sư huynh vẫn còn che giấu, cho tới khi tru sát Diễm Uyên Tiên Vương, chắc Đông Thánh mới biết thực lực chân chính của Bạch Vô Nhai sư huynh.
- Nếu Hầu gia đã nói như vậy, xem ra ta cũng phải cố gắng hơn rồi.
Tần Vấn Thiên cười cười, hai người vừa nói chuyện vừa tới phủ của Trường Bình công chúa, mấy ngày nay hắn chủ yếu là sống ở đây, dù sao Thanh nhi vẫn chưa được gả cho hắn, khi chưa đám cưới thì hắn tất nhiên không thể chuyển vào ở phủ công chúa của Thanh nhi.
Có điều, mấy ngày nay Thanh nhi cũng luôn ở trong phủ của Trường Bình công chúa.
- Thanh nhi.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Thanh nhi đang đợi mình thì cười cười đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ta.
Thanh nhi vẫn là khí chất trong trẻo tươi tắn, để mặc Tần Vấn Thiên nắm tay nàng ta.
- Ngươi xem hai đứa các ngươi kìa, hồn nhiên vô tư, ta cảm thấy mình như người thừa rồi.
Trường Bình công chúa nhìn hai vị hậu bối, cười nói.
-Vậy chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ.
Xích Đồng Hầu cũng bật cười.
- Ta và Thanh nhi ra ngoài hoàng cung đi dạo một chút.
Tần Vấn Thiên nói.
- Cũng được, các ngươi đi đi.
Trường Bình công chúa không ý có ý kiến gì, Tần Vấn Thiên dắt Thanh nhi rời khỏi đây, rất nhanh, từ một nơi bí mật gần đó có rất nhiều thân ảnh đi xa xa phía sau họ, những người này giống như biến mất trong bóng đêm, Tần Vấn Thiên biết sự tồn tại của bọn họ, là những người âm thầm bảo hộ hắn.
Hiện giờ là thời kì phi thường, sau Tài Quyết chi chiến tuy rằng có bốn tháng bình tĩnh yên ổn, nhưng ai cũng biết người của liên minh Thiên Lam Tiên quốc sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, không ai biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì, bởi vậy cho dù là ở hoàng thành của Trường Thanh Tiên quốc thì cũng phải cẩn thận một chút.
Tần Vấn Thiên cũng không cự tuyệt sự bảo vệ của những cường giả trong bóng tối này, giống như không biết cùng Thanh nhi rời khỏi hoàng cung, dạo bước trong hoàng thành phồn hoa của Tiên quốc.
Ở ngã tư đường phồn hoa, người đến người đi, thân ảnh của Tần Vấn Thiên và Thanh nhi vẫn rất dễ hấp dẫn tuyệt đại đa số ánh mắt, khí chất của hai người quá xuất chúng, mà vẻ đẹp của Thanh nhi thì khiến người ta cảm thấy kinh diễm, rất nhiều người đều đang thầm đoán, với khí chất của hai người mà nói thì tất nhiên là phải có thân phận bất phàm.
- Thanh nhi, rất nhiều người đang nhìn nàng kìa.
Tần Vấn Thiên vuốt lòng bàn tay của Thanh nhi, mỉm cười nói.
- Cũng nhìn cả chàng nữa.
Thanh nhi đáp lại.
- Ừ, ánh mắt nhìn ta mang theo vẻ hâm mộ và ghen tị, ánh mắt như vậy rất khiến người ta hưởng thụ.
Khóe miệng Tần Vấn Thiên phác ra một nụ cười đắc ý, có chút muốn ăn đòn, có thể cùng người mình yêu đi dạo ở chốn đông người, quên đi sự tu hành, hưởng thụ sự thanh tĩnh hiếm có cũng là một chuyện rất mỹ diệu.
Thanh nhi lườm Tần Vấn Thiên một cái.
- Chúng ta tới tửu lâu đi, hưởng thụ mỹ thực tiên vị?
Tần Vấn Thiên hỏi Thanh nhi.
- Được.
Thanh nhi gật đầu, lập tức hai người đi tới một tòa tửu lâu, chọn một vị trí đẹp, có thể quan sát cảnh sắc của phố phường xung quanh, ngắm nhìn hoàng đô phồn hoa.
- Nàng phải chăng là không thích chốn đông người?
Tần Vấn Thiên hỏi Thanh nhi ngồi bên cạnh.
Thanh nhi nhìn Tần Vấn Thiên, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Có chàng thì ở đâu ta cũng thích.
Tần Vấn Thiên mắt chớp chớp, nhìn chằm chằm Thanh nhi, nha đầu này còn biết nói những lời khiến người ta động lòng tới vậy.
Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tần Vấn Thiên, Thanh nhi trên mặt lặng lẽ hiện lên thần thái khiến người ta rung động, Tần Vấn Thiên nắm tay nàng ta, nhẹ giọng nói:
- Thanh nhi, kỳ thật ta cũng không hy vọng được thành hôn sớm với nàng, khi ở thế giới hạt căn bản, ta có thể cho Khuynh Thành một hôn lễ long trọng, nhưng mà ở Tiên Vực hiện tại ta vẫn phải dựa vào phụ thân nàng, không thể bằng vào chính bản thân mang tới cho nàng một điển lễ thịnh thế.
- Chúng ta có thể làm hai lần mà?
Thanh nhi cười bảo, Tần Vấn Thiên chớp chớp mắt, ôn nhu nói:
- Thanh nhi, nàng thật sự là càng lúc càng khiến cho người ta phải yêu thích.
Ở nơi cách địa phương này một đoạn cự ly, cũng có một tòa tửu lâu, lúc này ở một chỗ nào đó trong tửu lâu, có một thanh niên đang uống rượu, tựa hồ tâm tình đang không tốt.
Nếu Tần Vấn Thiên ở đây thì có thể nhận ra ngay thanh niên này chính là Tiên Vương trẻ tuổi Trường Thanh Vũ Hạo có thành kiến với hắn lúc ở trong trận pháp.
Tiên Vương cũng là người, là người thì phải có phiền não, Trường Thanh Vũ Hạo cũng có phiền não của mình, cho nên mới uống rượu giải sầu ở đây một mình.
Lúc này, trên tửu lâu có một lão nhân quần áo tả tơi đi đến, toàn thân không có một chút khí tức nào tỏa ra ngoài, ánh mắt đục ngầu, lảo đảo đi tới đối diện của Trường Thanh Vũ Hạo, không ngờ lại ngồi xuống.
Trường Thanh Vũ Hạo mắt lóe sáng, trong mắt hiện lên một đạo hàn ý, tâm tình của hắn vốn đã không tốt, không ngờ còn có người dám làm phiền hắn uống rượu.
- Người trẻ tuổi có thể thưởng cho ta một ngụm rượu không?
Lão nhân thanh âm khàn khàn, nhưng khi lão nói thì trong màng tai Trường Thanh Vũ Hạo lại nghe thấy một thanh âm khác:
- Trường Thanh hoàng tộc, Trường Thanh Vũ Hạo.
Ánh mắt Trường Thanh Vũ Hạo đột nhiên hiện lên một tia sắc bén, nhìn về phía lão nhân, người có thể biết thân phận của hắn, còn dám ngồi xuống đối diện với hắn thì tuyệt đối không phải là một lão nhân tầm thường, nhưng từ trên người người này quả thật là không cảm thụ được bất kỳ khí tức gì, chỉ có thể nói là tu vi cao hơn hắn, có thể dễ dàng che mắt được hắn.
- Ngươi là người phương nào?
Trường Thanh Vũ Hạo truyền âm đáp lại.
- Ta là ai không quan trọng, ngày xưa phụ thân ngươi là nhân vật cỡ nào, vì hộ pháp cho Trường Thanh Đại Đế ngổi yên ổn trên đế vị, cuối cùng lại chết trận, mà Trường Thanh Đại Đế mặc dù đối đãi với ngươi không tồi, nhưng phần lớn là do áy náy và thương hại. Ngươi thiên phú kinh người, lại thủy chung bị giấu ở sau màn, mà hiện giờ, một nhân vật hậu bối không ngờ được chú ý, Trường Thanh Đại Đế gả Thanh nhi công chúa cho hắn, từ đó có thể thấy, tương lai hậu bối đó chắc chắn sẽ có quyền thế ngập trời trong Tiên quốc, đứng ở trên ngươi, thậm chí là ra lệnh cho ngươi.
Lão nhân chậm rãi lên tiếng, thần sắc Trường Thanh Vũ Hạo hơi biến đổi, có chút khó coi, truyền âm gắt một tiếng:
- Càn rỡ, việc của Trường Thanh Tiên quốc mà ngươi cũng dám nhiều lời à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận