Thái Cổ Thần Vương

Tri Âm

Đoạn thời gian tiếp theo, Tần Vấn Thiên luôn ở trong phủ đệ mà Vạn Trúc Thanh an bài lặng lẽ tu hành, chuyện của Vạn gia đối với hắn mà nói thì căn bản là không đáng nhắc tới, hắn cũng có thể tùy thời rời khỏi, tự mình tới Tiên sơn, chỉ là Vạn Trúc Thanh cứ giữ mãi nên hắn mới ở lại.
Đêm nay, Tần Vấn Thiên đang tu hành thì đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, tiếng đàn này rất êm tai, không ngờ cất chứa ý cảnh bên trong, khí tức trên người Tần Vấn Thiên đang ngồi khoanh chân dần dần tản đi, mắt chậm rãi mở ra, trong mắt có vẻ lười nhác, giống như muốn buông bỏ tất cả chấp, dẫn theo người mình yêu đi tiêu dao cả đời.
- Tiếng đàn này rất thú vị.
Tần Vấn Thiên đột nhiên cười, cũng không biết là người nào mà có thể đàn tấu ra loại ý cảnh này, lòng mang theo sự mỹ hảo, giống như nhìn thấu chuyện trong hồng trần, lại tựa hồ không hề có chấp niệm đối với võ đạo quyền thế, hắn đứng dậy, thân hình lóe lên đi ra ngoài, một lát sau hắn nhảy tới nóc một căn nhà trong sân.
Hướng mắt nhìn đi, chỉ thấy trong sân có một vị nữ tử che mặt bằng lụa mỏng, đang lặng lẽ đánh đàn, tiếng đàn rất du dương, nàng ta giống như rất chuyên tâm, quên hết đi chuyện thế gian.
- Trẻ tuổi vậy à? Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, âm khúc như vậy, rất khó tưởng tượng là từ một nữ tử còn rất trẻ tuổi đánh ra, tuy che mặt nhưng vẫn loáng thoáng thấy được dung nhan xinh đẹp, quần áo trắng tung bay, giống như nữ thần dưới ánh trăng, mông lung như tiên khiến nơi này lại càng giống như là tiên cảnh.
Tâm cảnh tinh thuần thì mới có thể đánh ra được tiếng đàn này.
Tần Vấn Thiên trong lòng mang theo cảm khái, nằm ở trên nóc nhà im lặng lắng nghe, không ngờ không phát ra một thanh âm nào, cho tới lúc tiếng đàn dần dần lặng đi hắn vẫn lười nhác nằm ở đó, tựa hồ như rất hưởng thụ.
-Nhìn trộm người như vậy, liệu có phải là thất lễ không?
Thanh âm thanh nhã ôn hòa truyền ra, Tần Vấn Thiên chậm rãi mở mắt, ngồi dậy nhìn nữ tử cười nói:
- Bị tiếng đàn cuốn hút, thật sự là kìm lòng không đậu, quả thật có chỗ thất lễ, xin được bỏ quá cho.
- Đã biết thất lễ thì vì sao vẫn không đi?
Nữ tử vẫn nhẹ nhàng hỏi.
- Tiếng đàn của ngươi xuất trần, giống như là lưu luyến đạo này, dường như không thích tu hành, vì sao tu vi lại cao như vậy?
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Người trong phủ nói Vạn Diệu Nhan và Vạn Nhất Minh chính là hai thiên tài của Vạn gia, nhưng ta thấy tu vi của cô nương tương đương với bọn họ, tạo nghệ mà tiếng đàn thể hiện ra cũng rất thâm hậu, thiên tư nào có kém gì họ, ta bắt đầu có chút tò mò rồi đó.
Trong mắt đẹp của nữ tử hiện lên một tia dị sắc, ngẩng đầu, cặp mắt đẹp tinh thuần vô hạ nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên ở trên nóc nhà, nói:
- Ta không thích tu hành, so sánh như vậy là rất không có ý tứ, chỉ là, người trong phủ phần lớn đều không thích tiếng đàn của ta, ngươi thì lại có thể liếc một cái là nhìn thấu tu vi của ta, như vậy chắc hẳn là tu vi cũng không kém, vì sao lại bị tiếng đàn hấp dẫn?
- Bởi vì ta cũng không thích tu hành.
Tần Vấn Thiên cười cười nói:
- Tu hành vốn là một chuyện rất không thú vị, nếu có thể say mê việc mà mình thích, gảy đàn, viết chữ, cùng người yêu đi khắp bốn phương, đó mới là chuyện đẹp nhất thế gian.
Nữ tử kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, hé miệng cười khẽ, nói:
- Làm gì có thể tốt đẹp như vậy.
- Cho nên, lại không thể không tu hành, bởi vậy tu hành rõ ràng là một chuyện rất không thú vị, nhưng lại vẫn là sự theo đuổi của ta, chấp niệm chí cường, chỉ là rất nhiều điều tốt đẹp trên thế gian đều chỉ có dựa vào tu hành mới có thể thực hiện được.
Tần Vấn Thiên nhún vai, nữ tử nhìn hắn, người này nghe hiểu ý cảnh chân chính mà mình muốn biểu đạt trong tiếng đàn sao?
- Nói như vậy, kỳ thật ngươi vẫn thích tu hành.
Nữ tử cười nhạt, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ta tên là Tri Âm.
- Người cũng như tên, ta tên là Tần Vấn Thiên.
Cười cười, Tần Vấn Thiên cáo từ:
- Mạo muội quấy rầy thật sự là vô lý, cáo từ.
Nói xong hắn rời khỏi nơi này.
Trong đoạn thời gian ở Vạn gia, Tần Vấn Thiên thường xuyên có thể nghe thấy tiếng đàn, đó cũng là một chuyện rất hưởng thụ, một ngày, Vạn Trúc Thanh đến nói với Tần Vấn Thiên:
- Ở đây đã quen chưa?
- Cũng được, chỉ là thường xuyên bị tiếng đàn quấn nhiễu.
Tần Vấn Thiên cười cười nhìn Vạn Trúc Thanh nói, khiến cho Vạn Trúc Thanh biến sắc, bảo:
- Ngươi cũng không thích tiếng đàn này?
Tần Vấn Thiên cười nhìn Vạn Trúc Thanh, khiến cho Vạn Trúc Thanh cười khổ lắc đầu.
- Tiếng đàn này cũng rất thú vị, lão tiên sinh cố ý an bài ta ở đây, chính là muốn để ta được tiếp xúc với Tri Âm à?
Tần Vấn Thiên mỉm cười bảo, sao mà không đoán được tâm tư của Vạn Trúc Thanh.
Vạn Trúc Thanh sửng sốt, lập tức cười nói:
- Tần huynh, thực không dám giấu, Tri Âm chính là nữ nhi của ta, lần này sở dĩ cứ giữ ngươi lại ở Vạn gia, kì thực cũng có tư tâm. Ngươi có biết không, tu vi của ta yếu, tuy rằng là trưởng bối, nhưng cho dù là Nhất Dao cũng không kính trọng ta. Tri Âm nó thiên phú rất cao, nhưng lại không thích tu hành, chỉ si mê đạo cầm kỳ thư họa, cũng rất ít đi lại bên ngoài, rất nhiều người thậm chí không biết sự tồn tại của nó, người cùng trang lứa cũng có mâu thuẫn với nó.
- Lão tiên sinh bảo ta đi cùng Vạn gia là vì Tri Âm cũng đi à?
Tần Vấn Thiên cười nói, lập tức biết được tâm tư của đối phương.
- Đúng vậy, Bắc Minh Tiên sơn đối với Tri Âm mà nói là kỳ ngộ ta đã thuyết phục nó đi, nhưng lại lo nó không rành thế sự, trên đường đi phải chịu thiệt, trông cậy người cùng trang lứa ở Vạn gia chăm sóc nó thì e là rất khó, bởi vậy muốn cho nó kết bạn với Tần huynh, trên đường cũng tiện chiếu ứng lẫn nhan. Đương nhiên nếu Tần huynh không thích thì coi như ta chưa nói gì, Tần huynh nếu trách ta có tư tâm, muốn rời khỏi đây thì Vạn mỗ tất nhiên sẽ tiễn đưa.
Vạn Trúc Thanh thành khẩn nói.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, đúng như những gì mà hôm ấy hắn nói với Tri Âm, những điều tốt đẹp trên thế gian đều cần võ đạo để thực hiện, Vạn Trúc Thanh yêu quý nữ nhi, nhưng lại biết thực lực của bản thân rất yếu, cho dù là thân là trưởng bối, địa vị vẫn không cao, chiếu cố ái nữ cũng phải nhờ người ngoài như hắn, nói ra cũng thật bất đắc dĩ.
- Được.
Tần Vấn Thiên cười khẽ gật đầu.
Vạn Trúc Thanh cũng không ngờ Tần Vấn Thiên lại đáp ứng sảng khoái như vậy, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Vạn mỗ đa tạ Tần huynh, chuyến này ta cũng đồng hành, cùng với Tần huynh cũng là chăm nom cho nhau, nếu như thật sự gặp phải nguy cơ khó lường thì Tần huynh cứ bỏ đi là được.
Tần Vấn Thiên gật đầu không nói gì.
Vạn Trúc Thanh chắp tay nói:
- Tần huynh nghỉ ngơi đi, ngày xuất phát đã đến gần, đến lúc đó ta lại đến gọi Tần huynh lên đường.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, Vạn Trúc Thanh rời đi, nhìn thân ảnh của lão Tần Vấn Thiên cười cười, con người ai cũng có tư tâm, hắn tất nhiên sẽ không để ý tới ý đồ này của Vạn Trúc Thanh, chỉ cần đối phương thật thà là được, huống hồ tiên tử dưới ánh trăng đó cũng là người thú vị.
Mấy ngày sau, ở ngoài phủ đệ của Vạn gia có không ít cường giả tụ tập, đều là tinh anh của Vạn gia, rầm rộ chuẩn bị hộ tống mấy vị thiếu gia tiểu thư của Vạn gia tới hoàng thành của Bắc Minh Tiên triều.
Chuyến này đường xá xa xôi, còn cần mượn dùng đại trận truyền tống, vốn mấy vị thiếu gia tiểu thư là tự đi, nhưng bởi vì mục đích của bọn họ là hoàng thành vô cùng cường đại, lão gia tử của Vạn gia không yên lòng nên phái người hộ tống.
Trong đám người, Xích Dực hình thể vô cùng khổng lồ, Vạn Diệu Nhan phong tư trác tuyệt, đứng trên người Xích Dực, dung nhan tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không ai bì nổi.
Vạn Nhất Minh chân đạp một con Viêm Long cường đại từ lực lượng tinh thần ngưng tụ mà thành, hai người đứng ở trung tâm của đám người, chung quanh có trưởng lão Tiên Thai đỉnh phong của Vạn gia hộ vệ, còn có lão Nhị của Vạn gia tự mình tọa trấn. Hắn nhìn thoáng qua ái nữ Vạn Diệu Nhan của mình, mắt lộ nét cười, ở Bắc Minh Tiên sơn, hy vọng Diệu Nhan có thể có được cơ hội đặt chân vào trình độ Tiên Vương.
Ở bên cạnh có yêu thú kéo kiệu mềm, kiệu mềm rất lớn, bên trong rộng như căn phòng, một nữ tử đeo khăn che mặt bằng lụa ngồi ở bên trong, Vạn Trúc Thanh và Tần Vấn Thiên cũng ở trong đó.
- Xuất phát.
Đúng lúc này, phụ thân của Vạn Diệu Nhan, Vạn Thanh Vân hạ lệnh, lập tức một nhóm cường giả rầm rập ngự không mà đi, chuẩn bị tới hoàng thành.
Trong kiệu, Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn nữ tử trước mặt, nói:
- Tri Âm tiểu thư vì sao thích che mặt vậy?
- Quen thế rồi.
Tri Âm nhẹ nhàng nói, nàng ta vung tay lên, lấy giấy và bút ra, không ngờ ở trong kiệu ngồi vẽ tranh, cũng rất có nhã hứng, đúng như Vạn Trúc Thanh nói, nàng ta yêu thích cầm kỳ thư họa.
Cầm bút vẽ rất tùy ý, một bức nhân vật đồ xuất hiện, Tần Vấn Thiên nhìn những đường nét được vẽ ra mà ngẩn người, thì ra người trong tranh không ngờ là hắn, khi vẽ xong, một thanh niên anh tuấn mang theo khí chất tao nhã mặt đang mỉm cười xuất hiện, quả thực là giống hắn như đúc, vô cùng kì diệu.
- Tri Âm tiểu thư không chỉ cầm nghệ tinh trạm, họa công cũng rất kinh người.
Tần Vấn Thiên cảm thán nói, hắn ở trong bức họa trông rất sinh động, có thần vận, thậm chí là lờ mờ đang mỉm cười, giống như từ trong tranh đi ra.
- Tần công tử chê cười rồi.
Tri Âm nhẹ giọng nói.
- Kỳ thật tu hành cũng rất kỳ diệu, vạn vật chi đạo đều có chỗ tương thông, Tri Âm tiểu thư không thích tu hành nhưng thiên phú lại rất cao, có người có lẽ khó hiểu song ta thấy lại là chuyện đương nhiên. Tâm tư tinh thuần vô hạ, cầm họa đều có tạo nghệ cao thâm, tất nhiên cũng thông tới đạo tu hành, nếu Tri Âm tiểu thư tu hành thần văn, thiên phú tất nhiên sẽ là tuyệt giai.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
Vạn Trúc Thanh ở bên cạnh trong mắt lóe sáng, Tần Vấn Thiên nhìn thì nói rất tùy ý, nhưng lại nối thẳng tới chí lý của tu hành, khiến người ta đột nhiên có cảm giác hiểu ra. Hơn nữa, lão nhớ tới một việc năm đó, càng khiến lão bội phục Tần Vấn Thiên không thôi, Tri Âm tuy rằng chưa từng tu hành thần văn, nhưng có một lần rất ngẫu nhiên mà nàng ta vẽ ra được một đạo thần văn lợi hại.
- Lời của Tần công tử ta không dám nhận.
Tri Âm nhẹ nhàng lắc đầu.
- Trên đường buồn chán, không biết có thể thưởng thức tiếng đàn tuyệt vời hay không?
Tần Vấn Thiên nói.
Tri Âm mắt lóe sáng, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, lấy đàn cổ ra, chậm rãi tấu lên, Tần Vấn Thiên mắt nhắm lại, im lặng thưởng thức, tâm cảnh cũng trở nên bình thản và yên tĩnh, giống như ném đi hết tất cả buồn phiền, hắn cũng không bài xích loại tâm tư này, bản thân người ta luôn có rất nhiều tạp niệm, cưỡng cầu bản thân tu hành, hắn không cho rằng là có tác dụng.
Hơn nữa, hắn sở dĩ muốn nghe tiếng đàn của Tri Âm, là vì từ trong tiếng đàn hắn lờ mờ sinh ra một cảm giác kỳ diệu mà không thể bắt lấy.
- Đủ rồi.
Có điều rất nhanh, một tiếng quát lớn truyền đến, cắt ngang tiếng đàn, Tần Vấn Thiên mở mắt, nhíu mày, Tri Âm cười cười, cất đàn đi, lộ ra vẻ xin lỗi với Tần Vấn Thiên.
- Tự cho là thanh cao.
Một thanh âm châm chọc truyền ra, người lên tiếng chính là Vạn Nhất Dao.
- Chỉ thích đàn hát không thích tu hành, cớ sao lại còn muốn đến hoàng thành.
Những lời nói châm chọc không chút che giấu vang lên, Vạn Trúc Thanh sắc mặt khẽ biến, Tri Âm thì thờ ơ, dường như là đã rất quen với điều này rồi.
Tần Vấn Thiên có chút nghi hoặc, cho dù là Vạn Trúc Thanh tu vi thấp, nhưng Tri Âm có thiên phú bất phàm, những người này vì sao lại bất mãn với nàng ta, chắc trong đây có ẩn tình.
Đường đi rất dài, Tần Vấn Thiên có lúc nhắm mắt tu hành, lại phong bế không gian nghe tiếng đàn của Tri Âm, trên đường đi cũng thấy thú vị, bọn họ còn thông qua không ít đại trận truyền tống, cuối cùng ở bên ngoài có tiếng cảm thán truyền đến.
- Đến hoàng thành rồi.
- Vào hoàng thành nhớ phải nhún nhường, đừng có tùy tiện đắc tội với người khác.
Thanh Sơn hạ lệnh, trong hoàng thành, bất kỳ một ai bọn họ cũng khó mà trêu vào được.
Tần Vấn Thiên mở mắt, đến rồi à, đi cùng người của Vạn gia quả nhiên là bớt được không ít việc, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn ở lại Vạn gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận